Trong góc bãi đậu xe có ánh sáng lờ mờ, Trữ Khâm Bạch đứng bên ngoài, dựa vào một nửa bên xe đang đậu sát tường, cúi đầu châm thuốc. Tiết Kì trong điện thoại nghe thấy tiếng bật lửa, nói: "Anh Trữ, bớt hút lại chút đi, trước đây không phải anh ghét nhất là mùi thuốc lá sao."
Trữ Khâm Bạch hơi cau mày, nói một câu: "Thi thoảng thôi."
Trước đây Tiết Kì điều tra tư liệu nên đã biết không ít chuyện, bèn hỏi, "Có phải chuyến đi Cát Thành trước đó không suôn sẻ không?"
Trữ Khâm Bạch không nói rằng là bởi vì cả một ngày mình không được gặp người kia, vẩy tàn thuốc, chỉ nói: "Không phải vì chuyện này, đừng nói chuyện này nữa, người bảo cậu theo dõi thế nào rồi?"
"Ò, chuyện này à, không có động tĩnh gì cả." Tiết Kì nói, "Đúng là lão Trữ tổng có liên hệ với các mối quan hệ cũ trước đây, nhưng không nghe nói có bất kỳ động tĩnh gì."
Trữ Khâm Bạch hừ lạnh: "Đều bị cảnh sát nhìn chằm chằm rồi, đương nhiên là không dám."
"Không phải là anh Trữ đã tiết lộ chuyện gì với phía cảnh sát chứ?" Tiết Kì lập tức nói: "Lão Lưu ở cục cảnh sát đó cũng là một con cáo già rồi, ngoài mặt thì giả vờ như người không có gì, trên thực tế thì chả moi được lời nào từ miệng ổng."
Trữ Khâm Bạch: "Có cảnh sát nhúng tay vào, ít nhất cũng có tính uy hiếp, người như Diêu Trung Hiển mới có thể làm việc kiêng dè."
"Anh Trữ, anh lo lắng cho Châu tổng đúng không?" Tiết Kì cũng xem như nhìn ra được một chút, cuộc hôn nhân này của anh Trữ không tệ như những gì bên ngoài suy đoán, hơn nữa, gần đây Tiết Kì cũng nghe được không ít chuyện của Châu tổng, đối tượng kết hôn này của anh, liền nói: "Tôi nghe nói kế hoạch 'Vọng Giang Thành' đã qua giai đoạn quyết định cuối cùng, thân phận trợ lý chiêu mộ đặc biệt của cục quản lý của Châu tổng vẫn tiếp tục thì vị trí sẽ càng ổn định, nhưng tài năng quá cũng quả thật càng gây thêm thù địch."
Trữ Khâm Bạch dửng dưng nói: "Đây mới là đến đâu hay đến đó, vạn sự khởi đầu nan, bên phía tôi không tiện làm gì ngoài mặt, vẫn là phía cậu phải chú ý nhiều hơn, đừng xảy ra sơ suất."
"Yên tâm đi, anh Trữ." Tiết Kì nói: "Đều đang nhìn chằm chằm mà, hơn nữa, Trữ tổng đã liên lạc với tôi rồi."
Động tác trên tay Trữ Khâm Bạch dừng lại, "Anh cả liên lạc với cậu làm gì?"
Tiết Kì cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy có lẽ là Trữ tổng đã biết, gần một nửa tài sản kín của anh trong những năm qua thật ra tôi đều đang trông coi, ban đầu tôi cũng cho rằng anh ấy đang nhờ tôi khuyên anh cúi đầu trước gia đình, kết quả là chỉ dặn dò tôi vài câu. Còn nói..."
"Còn nói gì nữa?"
Tiết Kì: "Còn nói lần sau anh có mua sân vườn thì động tĩnh cũng nên nhỏ một chút, tốt xấu gì cũng là nhân vật của công chúng, khiến cho người khác nghi ngờ lên đầu anh rồi, nếu cảm thấy tài khoản của anh có vấn đề thì sẽ rất rắc rối."
Trữ Khâm Bạch: "Lo lắng cũng nhiều thật. Lần sau cậu nói với anh ấy, đợi ngày nào anh ấy phá sản rồi hẵng tìm tôi."
"Làm sao có thể dễ dàng phá sản như vậy chứ." Tiết Kì nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mặc dù ai cũng biết rằng gần đây Thịnh Vũ đang trải qua một cuộc dọn dẹp quy mô lớn.
Từ lần trước suýt nữa bị ép rời đi, người kế nhiệm Trữ Húc Minh này lần đầu tiên thể hiện ra khía cạnh mạnh mẽ của mình. Cho dù giá cổ phiếu bất ổn kinh khủng nhưng những người trong cuộc dù ít hay nhiều cũng biết được chút ít nội tình, đây là đấu trường giữa cha và con, người ngoài có thể nói được gì chứ.
Khi Châu Thanh đến gần chiếc xe quen thuộc trong góc, vừa nhìn đã thấy Trữ Khâm Bạch. Những tia lửa lập lòe trên đầu ngón tay anh trông còn rõ ràng hơn bóng dáng anh trong bóng tối, ăn mặc bình thường nhưng Châu Thanh vẫn có thể nhận ra ngay khi vừa mới liếc mắt.
Châu Thanh giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ đứng yên tại chỗ, một mình đi về phía trước.
Nghe được tiếng động, đôi mắt đen sẫm dưới vành mũ của Trữ Khâm Bạch nhìn sang, dường như có dừng lại khoảng hai giây, cúp điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình rồi thẳng người dậy, "Trễ gần mười phút rồi, gặp phải rắc rối gì à?"
"Thế thì không." Châu Thanh lắc đầu, "Đụng phải một kẻ tính kế vợ mình lại còn cây ngay không sợ chết đứng nuôi ngoại thất bên ngoài, đúng lúc đến tham gia hội nghị đầu tư mạo hiểm, em khuyên người đó trở về rồi." Châu Thanh nói xong thì đi đến gần hơn một bước, lấy đi thuốc lá trong bàn tay đang buông thõng bên người của anh, ngước mắt lên hỏi anh: "Hút thuốc à?"
Trữ Khâm Bạch không trả lời mà chỉ sửa lại: "Bây giờ mọi người đều không gọi là ngoại thất."
"Vậy gọi là gì?" Châu Thanh lấy điếu thuốc đi, vứt xuống đất, dùng chân đạp tắt, "Ảnh đế lớn hút thuốc ở sân bay, anh ngại mình chưa bị chửi đủ sao?"
Trữ Khâm Bạch kéo người lại gần, "Cũng không bị người ta chụp được, còn nữa, bây giờ thường gọi là tiểu tam, trà xanh, hoặc là nhân tình."
Châu Thanh nhìn người đang gần trong gang tấc trước mặt, "Thô tục."
"Anh thô tục?" Trữ Khâm Bạch cười một tiếng, "Nhưng người em gặp được rốt cuộc là ai vậy? Thật sự dăm ba câu đã bị em khuyên đi về luôn rồi?"
"Vậy nhất định là không được." Châu Thanh kéo cúc áo trước người anh, "Chỉ đơn thuần là có hơi khó chịu thôi, người như vậy kéo đến đầu tư, vậy thì thật là sỉ nhục những doanh nhân bình thường làm việc chăm chỉ."
Trữ Khâm Bạch cụp mắt xuống, giọng điệu hờ hững nói: "Gộp chung tác phong sinh hoạt và làm việc lại để nói, hình như không giống em lắm nhỉ?"
Châu Thanh nghiêng đầu, "Ngài Trữ, đây là vấn đề đạo đức, không thể phủ nhận có người tuy nhân phẩm không được nhưng năng lực lại không tệ. Nhưng làm người ở đời này, ngay cả liêm sỉ và đúng sai cơ bản nhất cũng không phân biệt được, vậy thì sống còn không bằng súc sinh."
Trữ Khâm Bạch nghĩ, quý ngài Dân Quốc thật là thú vị, lời nói và tác phong làm việc đôi khi trông ngăn nắp trật tự nhưng trong lòng lại như một tấm gương sáng.
Đặc biệt là khi ấn tượng cậu dành cho người khác rõ ràng là một người không lo chuyện bao đồng, thế nhưng lại sẽ căm phẫn trào dâng vì một chuyện nhỏ như vậy, lại còn trực tiếp đưa ra đề xuất bảo người ta đi về.
Sau khi biết được lai lịch của cậu, dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút đáng yêu.
Trữ Khâm Bạch ung dung thản nhiên thay đổi chủ đề, hỏi cậu: "Lần này đi Cát Thành thế nào rồi?"
Châu Thanh mơ hồ cảm giác được Trữ Khâm Bạch có chút kiêng kị với chuyến đi này của mình nên cũng trả lời mà không giữ lại gì: "Cũng không tệ, em đã gặp vị giáo sư mà anh nói, nhưng ông ấy không biết thân phận của em, tưởng rằng em cũng là học trò của mẹ ông ấy, còn đặc biệt tặng em vài bản thảo của mẹ ông ấy. Em cũng đến trước mộ cúng bái rồi, nói chuyện một lúc."
Trữ Khâm Bạch hỏi cậu: "Đã nói những gì vậy?"
"Em nói với cô bé em đã kết hôn rồi."
"Vậy à?" Trữ Khâm Bạch nhướn mày, "Bây giờ không cảm thấy mất mặt nữa rồi à? Còn nữa, em không sợ bà ấy mách lẻo với cha mẹ em à?"
Châu Thanh nghiêm túc: "Em có gì mà phải sợ đâu, dù sao có muốn tính sổ cũng không phải em."
"Là anh." Trữ Khâm Bạch ôm lấy người kia, "Anh chỉ mong sao bọn họ tới tìm anh, như vậy anh sẽ có thể nói chuyện chính thức với bọn họ."
"Nói cái gì?"
"Nói về em. Nói về chuyện lúc nhỏ của em, đi học ở đâu, đã từng bị bắt nạt chưa, có từng thích ai chưa?"
Châu Thanh không hiểu: "Những thứ này em có thể nói với anh mà."
"Ngài Châu biết giả vờ không có gì (*) biết bao nhiêu, anh muốn nghe nhiều hơn về em từ những người xung quanh."
(*) bản gốc là 粉饰太平, ý chỉ là trong xã hội tối tăm hỗn loạn lại che đậy thành cảnh tượng thái bình.
Châu Thanh đó, có lẽ đã cầm bút từ khi một tuổi, ba tuổi đã viết thành văn.
Tám chín tuổi đã đuổi ngựa đi diễu hành, mười mấy tuổi đầu đã có khí phách thiếu niên của một quân tử nhẹ nhàng.
Mười bảy tuổi phải vượt đại dương không như ý muốn.
Một lần nữa về nước, mọi thứ vẫn vậy nhưng mọi người đã đổi thay.
Cậu trưởng thành sau một đêm, từ thiếu gia đến ông chủ Châu, chí khí không thua kém gì núi sông, trải qua bao sương gió khổ hạn, cuối cùng xuất hiện trước mặt anh với một cơ thể lụi tàn.
Trữ Khâm Bạch nhìn người nọ, thấp giọng nói: "Anh muốn chính thức nói với bọn họ, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Châu Thanh cụp mắt xuống, cười rất dịu dàng, "Anh Trữ."
"Ừm?"
"Em cảm thấy anh vẫn không nên đứng ở ngoài thì tốt hơn, ngoại hình của anh rất không an toàn."
Lời này của Châu Thanh cũng không phải là tùy tiện nói ra.
Suy cho cùng thì cách đó không xa đúng lúc có vài người đi qua và đều nhìn về phía này.
Cũng không phải vừa nhìn là nhận ra Trữ Khâm Bạch ngay, suy cho cùng ánh sáng ở nơi bọn họ đang ở quả thật rất tối, sở dĩ bị thu hút là bởi vì hai vệ sĩ trông như vị thần giữ cửa đang chắp tay sau lưng, đứng nghiêm chỉnh ở cách đó mấy mét.
Châu Thanh có thể mơ hồ nghe thấy những gì người khác đang nói.
"Quá đáng sợ rồi đó, vệ sĩ trông có vẻ không dễ chọc vào."
"Có phải là có nhân vật lớn nào xuất hiện không?"
"Không nghe nói hôm nay sân bay có minh tinh nào hạ cánh nhỉ?"
"Chắc chắn là minh tinh sao? Hơn nữa, bây giờ còn có một số người tuyến mười tám, để thể hiện mình 'chanh sả' thì tìm một đống vệ sĩ để ra oai nhưng thực tế là người đón ở sân bay cũng chỉ có hai ba người đó thôi, còn không đủ để mất mặt nữa."
"Bỏ đi, bỏ đi, đừng nhìn nữa, đi mau đi."
Châu Thanh hỏi: "Chanh sả là gì?"
"Đừng có cái gì cũng tò mò như vậy." Trữ Khâm Bạch bịt miệng người kia lại dễ như trở bàn tay, mở cửa xe rồi nhốt người lại trong xe.
Trên đường đi, biết được Châu Thanh muốn đến công ty lấy tài liệu, Trữ Khâm Bạch đang định quay đầu xe thì đột nhiên nhận được điện thoại.
"Ai vậy?" Châu Thanh hỏi.
Trữ Khâm Bạch ném điện thoại xuống, nói: "Không có gì, mấy người bạn rủ rê tụ tập, hẹn anh đi, đúng rồi, cũng gọi cả em nữa."
Châu Thanh vừa nghe thì hỏi: "Gọi em?"
"Có vài người em đã từng gặp rồi, là nhóm Trần Mộc Tùng và Phan Điềm Điềm."
Châu Thanh không thể không nhớ lại lần đó.
Khi đó, cậu bị nhóm bạn chả ra gì của "Châu Thanh" tìm tới cửa, không thể không đi một chuyến, tình cờ lại đến quán của ảnh hậu Cù, cuối cùng gặp được Trữ Khâm Bạch.
Ngày thường Châu Thanh hầu như không có bất kỳ tiếp xúc nào với giới giải trí, cho dù Trữ Khâm Bạch đã vào nghề hơn mười năm thì ngành này cũng khó mà nảy sinh giao điểm với cuộc sống hàng ngày của Châu Thanh. Những người mà cậu tiếp xúc đều là một vài nhân viên của công ty, những ông chủ lớn mập mạp có doanh nghiệp trị giá lên đến hàng trăm triệu và cũng có những người bình thường đang gánh nợ và miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng Châu Thanh lại nghĩ lại, mối quan hệ giữa bọn họ đã không còn như lúc mới đầu nữa rồi. Đối với lời mời của bạn anh, dường như cũng không cần từ chối.
Châu Thanh: "Vậy đi cùng đi."
"Em muốn đi?" Trữ Khâm Bạch rất ngạc nhiên, "Còn tài liệu thì sao đây?"
Châu Thanh lấy ứng dụng liên lạc ra, "Nhờ người lấy giúp là được, vốn dĩ tối nay cũng không dùng đến được."
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một lúc, từ bỏ việc đánh vô lăng, không khỏi nhắc nhở: "Đám người bọn họ đối với em mà nói, ừm... có thể sẽ hơi khác thường, thật sự muốn đi sao?"
Dựa vào thân phận hiện tại của Châu Thanh, hoàn cảnh thế nào đều đã từng thấy rồi, cũng không để bụng, "Có thể khác thường bao nhiêu chứ."
Trên thực tế, so với những kiểu xa hoa đồi truỵ và ăn chơi trác táng mà Châu Thanh nghĩ lại hoàn toàn không giống. Châu Thanh nhìn địa điểm với cái tên 'Thành phố giải trí Thân Hoa' trước mặt, bên cạnh còn có một địa điểm vô cùng đặc sắc với cái tên 'Greenvines Escape Room' (*), "Nơi này sao?"
(*) Escape Room: phòng thoát hiểm, còn được gọi là trò chơi trốn thoát, phòng giải đố hoặc trò chơi thoát hiểm, là trò chơi trong đó một nhóm người chơi khám phá manh mối, giải câu đố và hoàn thành nhiệm vụ trong một hoặc nhiều phòng để đạt được một mục tiêu cụ thể trong một khoảng thời gian giới hạn.
"Đúng vậy, là người nhà của một người trong giới mở, tính bảo mật không tệ."
Cũng không phải là Châu Thanh hỏi điều này, mà là cậu nghĩ nếu không ăn cơm thì cũng uống rượu, ngay cả những nơi như câu lạc bộ hay quán bar cậu cũng nghĩ đến rồi, kết quả là không ngờ được lại tới để chơi?
Trữ Khâm Bạch vừa dẫn người đi vào, trong mắt Châu Thanh, một đám người bên trong trở nên sôi nổi một cách bất ngờ. Ở một nơi vui chơi thuần tuý như vậy, không ngờ những người như Lục Minh, Trần Mộc Tùng và Cù Như Ý thế nhưng đều ở đây.
"Anh Trữ, cái người cả vạn năm gọi không ra được một lần như cậu, thế mà thật sự tới à?"
"Còn mang theo Châu tổng người ta đến nữa, không dễ gì nha."
"Châu tổng, đến đây, đến đây, mau lại ngồi đi."
Trữ Khâm Bạch công khai thừa nhận trước giới truyền thông rằng đã kết hôn, những người biết chuyện bây giờ cũng xem Châu Thanh như người nhà mình, không có vẻ gì là xa lạ hay khách sáo.
Châu Thanh tiện thể ngồi xuống, cười nói: "Trước đây anh ấy không thích ra ngoài sao?"
"Còn hơn cả không thích luôn." Phan Điềm Điềm bưng một đĩa nho qua, cô là một tiểu hoa đán (*) trong giới điện ảnh và truyền hình, cũng là người hay nói chuyện phiếm nhất, tự cầm đĩa tự ăn, nói: "Anh ấy là người không thích tham gia tụ tập nhất, đến nơi như thế này, anh ấy chê là trẻ con."
(*) tiểu hoa đán hay tiểu hoa là là danh từ chung để chỉ các nữ diễn viên trẻ, từ tuyến mười tám đến tuyến đầu đều đi theo con đường hút fan hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.
"Phan Điềm Điềm, cô ăn ít lại đi." Lục Minh ngồi bên cạnh phàn nàn, "Ngày nào cũng kêu giảm cân giảm cân mà không biết đặt đĩa lên bàn đi."
"Cần anh quản à!"
Lục Minh ở ngay bên cạnh Châu Thanh, cầm ly lên rót cho cậu một ly đồ uống.
"Cảm ơn." Châu Thanh nhận lấy ly, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn xung quanh, nói: "Lục tổng trông có vẻ rất quen thuộc với nơi như thế này."
"Tôi là một người làm trong giới giải trí, có thể không quen thuộc được sao?" Lục Minh cầm chai rượu chỉ vào Trữ Khâm Bạch đang nói chuyện với người khác ở bên kia, nói: "Chỉ có cái người kia nhà cậu ấy, chủ động hay bị động đều không thích tham gia. Năm ngoái tôi còn tranh thủ một dự án điện ảnh và truyền hình cho nghệ sĩ, chơi cùng những ba ngày, hoàn toàn không ngủ luôn cậu dám tin không, lần đó suýt nữa thì tiễn tôi đi luôn rồi."
Châu Thanh bật cười, gật đầu, "Vậy thì cũng giỏi chịu đựng thật."
Lục Minh cụng ly với cậu, "Thế cho nên, anh Trữ cậu ta là tư bản đáng tự hào, tôi tuy là ông chủ nhưng đi đâu cũng phải lo lắng cho nghệ sĩ và nhân viên, là cái mệnh làm trâu làm ngựa."
Châu Thanh mơ hồ cảm thấy rằng hắn đang giải thích về việc Trữ Khâm Bạch rời khỏi Thánh Khải, mặc dù không biết tại sao lại nói điều này với mình.
Châu Thanh phối hợp: "Đúng vậy, đều không dễ dàng."
"Châu Thanh." Lục Minh dừng lại một lát, sau đó nói: "Tôi xin lỗi vì thái độ ở trường quay đối với cậu trước đây, là tôi đã suy nghĩ phiến diện."
Châu Thanh mỉm cười: "Một chút chuyện này không cần để trong lòng."
Phan Điềm Điềm đi tới, "Đang nói gì vậy? Chủ đề kinh dị mới ra, có dám thử không?"
"Có gì mà không dám." Lục Minh rút số thứ tự ra, quay đầu hỏi Châu Thanh, "Đi cùng không?"
Nhóm người này, bất kể tuổi tác lớn nhỏ thì mức độ trẻ con khi đến nơi này là ngang nhau, cộng thêm có Lục Minh ở đây, Châu Thanh hoàn toàn không có có cơ hội từ chối.
Thấy Châu Thanh bị người mang đi, Trữ Khâm Bạch dựa vào bàn, không đi theo.
Trần Mộc Tùng phất tay trước mặt anh, cũng nhìn theo sang đó, "Đủ rồi đấy. Đến rồi mà còn không đi, cậu sẽ không đặc biệt đưa Châu tổng trăm công nghìn việc nhà cậu đến để trải nghiệm cuộc sống đấy chứ?"
Trữ Khâm Bạch không nhìn nữa, "Chú cũng không đi à?"
"Tôi đi làm gì? Đi thôi, đánh bida nhé?"
Trữ Khâm Bạch không từ chối, đứng dậy.
Trần Mộc Tùng vừa đi vừa nói: "Nhưng mà tôi nói ấy hả, mấy người bọn họ đã điên lên thì không ngừng được đâu, tôi vừa nhìn Châu Thanh đã cảm thấy cậu ấy nên là kiểu người yên lặng ngồi trong phòng đọc sách, cậu bỏ cậu ấy vào trong, không sợ bị lừa đi mất à."
Trữ Khâm Bạch: "Dẫn em ấy đi xem mấy thứ trẻ con chơi nhiều một chút, thay đổi tâm trạng."
Trần Mộc Tùng nhìn anh không nói nên lời, "Bệnh thần kinh."
Trong căn phòng kinh dị, Châu Thanh nhìn cô gái đang nắm chặt tay mình, nói: "Đều là giả thôi."
"Gan của anh cũng lớn quá rồi đó." Phan Điềm Điềm túm lấy cậu như đang nắm khúc gỗ, ánh mắt căng thẳng, lẩm bẩm trong miệng: "Châu tổng, chỉ có mình em và anh bị nhốt ở đây thôi, anh làm việc thiện, ra ngoài rồi cũng tuyệt đối đừng nói với anh ấy là em đụng vào anh, em sợ anh ấy sẽ xử chết em luôn."
Châu Thanh im lặng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói: "Anh ấy sẽ không đâu."
Nếu đã đến đây rồi, Châu Thanh cũng không phản kháng, sắp xếp logic, giải mã, sau khi biết các quy tắc thì đối với cậu mà nói đều không khó, sự phối hợp với mọi người của cậu sẽ luôn thay đổi theo những người mà cậu tiếp xúc.
Làm đến cuối cùng, tất cả mọi người đều kêu gào muốn đi theo phía sau cậu.
Từ những căn phòng kinh dị bí mật, đến máy chơi game chạy bằng điện, rồi đến ném bóng rổ, v.v...
Trong suốt toàn bộ quá trình, những người khác đều rất phấn khích.
Châu Thanh không thể khoa trương như vậy nhưng cũng cảm thấy ít nhiều gì mình cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, đến giai đoạn sau đã có hơi thở dốc. Cậu đi rửa tay rồi đi ở phía sau, lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy sảnh bida bên kia. Châu Thanh chưa từng tiếp xúc với bida trước đây, chỉ nhìn thấy Trữ Khâm Bạch gập người, đúng lúc thúc một gậy, ngay bên cạnh đã vang lên tiếng hoan hô.
Lúc thẳng người dậy, có một cậu bé trẻ tuổi tiến lại gần, không biết là ai mang đến, nói gì đó với ánh mắt không thể che giấu sự sùng bái và yêu thích.
Trữ Khâm Bạch cầm đồ lau đầu cơ, hờ hững liếc qua một cái.
Trong tình huống này, có người đến gần anh không có gì đáng ngạc nhiên.
Châu Thanh đã nhìn thấy không chỉ một lần, nhưng bây giờ nhìn lại có một cảm giác không thể nói ra được, nếu phải nói thì chính là cậu sẽ bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Cậu còn chưa sắp xếp rõ ràng đã nhìn thấy Trữ Khâm Bạch nhận ra cậu, vẫy tay bảo cậu qua đó.
"Đã thắng hay là thua vậy?" Châu Thanh tới gần hỏi.
Trữ Khâm Bạch nhìn mặt bàn một cái, hỏi cậu: "Có muốn thử không?"
Châu Thanh lắc đầu: "Em không biết chơi."
"Dạy em."
Cậu bị Trữ Khâm Bạch nhét cho cây cơ, khom người xuống theo tư thế mà anh dạy.
Trữ Khâm Bạch dựa lại gần, tư thế giống như nửa ôm, liền nghe thấy anh hỏi ở bên tai: "Nghe nói Châu tổng kiểm tra IQ đều thắng, kiểm tra vận động thì đều thua nhỉ?"
Châu Thanh nghiêng đầu: "Anh cũng biết nhiều phết."
Trữ Khâm Bạch cười một tiếng, "Còn thẹn quá hoá giận nữa? Không đánh được gôn còn không học được bida luôn à? Không sao, lần này để cho em thắng."
Trữ Khâm Bạch đè lên tay cậu đánh một gậy, bi vào lỗ một cách thuận lợi.
Châu Thanh nghe thấy tiếng hoan hô thì sửng sốt một chút, giống như chính mình tự đánh được vậy.
Trữ Khâm Bạch đứng dậy, "Thắng rồi."
Anh quay đầu lại, đưa tay vuốt mái tóc dính nước trên trán Châu Thanh, hỏi cậu: "Chơi có vui không?"
Châu Thanh chú ý tới chàng trai trẻ tuổi sắc mặt đã thay đổi vẫn đứng ở bên cạnh, liếc Trữ Khâm Bạch, "Em đoán chắc là anh chơi vui lắm."
Sự nhạy cảm của Trữ Khâm Bạch còn hơn cả bình thường, liếc qua một cái theo đó, ngay sau đó bật cười.
Châu Thanh: "Cười cái gì?"
Trữ Khâm Bạch giải thích: "Em trai ruột của Cù Như Ý người ta, mới có mười bảy tuổi."
Châu Thanh cau mày: "Học sinh cấp ba?"
"Ừm." Trữ Khâm Bạch túm lấy người, "Không phải là Châu tổng muốn dạy dỗ người khác đấy chứ?"
Châu Thanh ngước mắt lên: "Em nhàm chán như vậy sao? Em dạy dỗ anh là được rồi."
Trữ Khâm Bạch nửa ngồi lên bàn bida, nhướn mày: "Dạy dỗ anh?"
Trong cùng một ngành với nhau, những người xung quanh đều sẽ không dồn hết tâm trí để ý xem bọn họ đang nói gì, có người đang gọi người khác muốn mở một bàn đánh khác, có người đang thảo luận nên đặt gì ăn, có người thì chỉ tán gẫu. Với ánh đèn lập loè chậm rì rì xung quanh, khúc nhạc lúc này thật êm dịu.
Châu Thanh: "Dạy dỗ anh đừng có làm hư trẻ nhỏ, người ta còn đang đi học."
Trữ Khâm Bạch kéo người vào giữa hai chân, Châu Thanh bị buộc phải nghiêng người về phía trước, hai tay chống ở hai bên người anh.
"Làm cái gì vậy?" Châu Thanh kinh ngạc ngước mắt lên.
Trữ Khâm Bạch cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Nhưng biết làm sao đây, anh chỉ muốn dạy hư đứa ngoan nhất thôi."
- --
Gin: anh Trữ không chỉ độc mồm mà còn giỏi nói lời lưu manh =))))