Cậu Ấy Đến Từ 1945

Châu Thanh cảm thấy cuộc sống như vậy mặc dù có hơi khó hiểu nhưng cảm giác dường như cũng không tệ. Cậu đã quen thuộc với anh Tiểu Lục và những người khác, thỉnh thoảng cũng sẽ ở cùng nhau, nghe bọn họ tán dóc hàng ngày về những "chuyện lớn" xung quanh.

Mãi cho đến một ngày, anh Tiểu Lục đưa khẩu súng đã mở chốt an toàn vào tay Châu Thanh để khoe khoang, cười đắc ý nói: "Biết không? Hàng ngoại, bọn anh mới có một lô trong tay, cho cậu mở mang tầm mắt."

Châu Thanh thờ ơ, đã rất hiểu đức hạnh của hắn, "Không phải anh nói tôi là đứa trẻ sao, khoe khoang với tôi thì có ích gì? Anh đến trước mắt anh ba của anh mà nói."

Anh Tiểu Lục vuốt mái tóc húi cua mới cạo của mình, làu bàu: "Ai mà dám?"

Rồi lại phàn nàn: "Cậu còn nhỏ tuổi mà cũng khó nhằn y như vậy."

Châu Thanh mặc kệ hắn.

Nhưng anh Tiểu Lục vì chuyện này mà đã bị Trữ Khâm Bạch đè đầu ra dạy dỗ một trận.

Sau đó, vào buổi chiều hôm đó, anh liền chở Châu Thanh đến trường bắn ở ngoại ô, đích thân dạy cậu làm sao nạp đạn lên nòng, làm sao ngắm chuẩn và bắn.

Ánh chiều tà để lại bóng trên sườn đồi, lồng ngực phía sau lưng rộng rãi và cứng rắn, Châu Thanh nghe thấy anh nói: "Châu Thanh Thanh, tập trung chút nào."

"Sao anh lại muốn dạy tôi cầm súng? Không phải sáng nay anh vừa mới mắng anh Tiểu Lục sao." Châu Thanh nghiêng đầu khó hiểu.

Trữ Khâm Bạch đứng ở phía sau điều chỉnh tư thế cho cậu, nhìn cậu một cái rồi nói: "Cậu ta như vậy là làm ẩu, nếu như không cẩn thận cướp cò, vậy thì sẽ lớn chuyện rồi. Cái bây giờ đang dạy em là tư thế chính xác, đứng cho đàng hoàng."

Bàn tay quanh năm cầm bút của Châu Thanh chưa bao giờ chạm vào thứ đồ lạnh lẽo như vậy, nhưng buổi chiều hôm đó, từ việc cầm lên thôi cũng cảm thấy nặng cho đến khi thật sự nắm được phương pháp chính xác thì khe ngón cái và ngón trỏ đã tê dại, hai cánh tay run rẩy, Trữ Khâm Bạch cũng không hề lộ ra một chút dáng vẻ mềm lòng.

Sự bền bỉ của Châu Thanh lúc này đã được thể hiện rõ ràng, cậu đổ rất nhiều mồ hôi nhưng ngay cả lông mày cũng không hề cau lại dù chỉ một chút.

Chỉ là thỉnh thoảng nghiêng đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh sẽ luôn cảm thấy cảm xúc trong mắt anh thật sâu, thật xa.

Khi hoàng hôn buông xuống, có người lái xe tới, cao giọng hét lên: "Anh ba!"

Châu Thanh liền tự giác thu tư thế lại, biết anh có việc chính đáng cần làm.

Mấy ngày nay, cậu đã mơ hồ có cảm giác rằng bầu không khí trong thành phố ngày càng trở nên căng thẳng, bầu trời bên ngoài cũng đang thay đổi từng ngày.

"Trở về chứ?" Châu Thanh hỏi.

Trữ Khâm Bạch tiến lên giúp cậu tháo dỡ các bộ phận, vòng tay qua vai cậu: "Đi thôi."

Sau đó, suốt mấy ngày Châu Thanh đều không gặp anh.

Thế nhưng gần đây đều đang lan truyền tin tức, anh sắp đi rồi.

Hai tháng trước, anh đột nhiên được điều đến cùng với giám sát trong thành, bây giờ bên trên điều đi cũng là hợp lý, cha cũng từng nói anh sẽ không ở lại đây lâu.

Nhưng lúc Châu Thanh đột nhiên nghe được vẫn thẫn thờ như cũ mất mấy giây.


Cậu đến nơi anh thường làm công vụ, được biết tình cờ hôm nay anh ở đó.

Người tiếp đón Châu Thanh là một người dưới trướng anh mà cậu không mấy quen thuộc, chỉ nghe nói đại khái rằng hai tháng gần đây cậu luôn ở bên cạnh Trữ tam thiếu nên chỉ do dự hai giây rồi trực tiếp dẫn Châu Thanh đi tìm người.

Bàn chân giẫm lên gạch đá tối và ẩm ướt.

Châu Thanh theo người phía trước một đường đi xuống, đi vào một nơi giống như phòng giam, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng người hét lên đau đớn.

Châu Thanh do dự hai giây, hỏi người phía trước: "Anh Trữ ở trong đó sao?"

"Có ở." Người dẫn đường quay đầu nhường đường cho cậu một chút, vừa niềm nở nói: "Nghe người này hét thì có vẻ đáng sợ thế thôi nhưng lại có tác dụng lắm, vào trong tay tam thiếu thì không có cái miệng nào mà anh ấy cạy không được, kể từ khi anh ấy tới, công việc của bọn tôi nhẹ nhàng đi không biết bao nhiêu."

Châu Thanh ăn mặc sạch sẽ, hiển nhiên trông rất lạc quẻ với nơi này nhưng bước chân của cậu lại không dừng lại mà còn nói: "Vậy nếu như anh ấy đi rồi, các anh chẳng phải là sẽ quay trở lại như ban đầu sao?"

"Việc này thì còn cách nào đâu?" Người dẫn đường cười nói: "Nghe nói Trữ tam thiếu này vốn dĩ sẽ không tới chỗ này của chúng ta, hai tháng trước cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nói điều đến là điều đến, bây giờ phải đi cũng là hợp lý."

Châu Thanh gật đầu, đi theo người kia vòng qua chỗ ngoặt, vừa nhìn đã thấy tình hình bên trong.

Trữ Khâm Bạch ngồi quay lưng về phía này, một chân gập lại đặt lên đầu gối của chân kia, tay đặt lên tay vịn ghế, giọng điệu thờ ơ còn mang theo thiếu kiên nhẫn: "Nửa tiếng cuối cùng, nếu còn không mở miệng thì chắc là mày biết sẽ có kết cục như thế nào."

Người đàn ông bị trói vào giá cả người đầy máu, chửi một câu: "Trữ tam, mày sẽ chết không tử tế!"

"Ha, tao chết không tử tế."

Trữ Khâm Bạch như thể vừa nghe được chuyện cười, khóe miệng cũng lười nhếch lên, thờ ơ nói: "Lời nguyền rủa như vậy đối với tao mà nói cũng vô dụng, thời buổi bây giờ có người nào chết được tử tế à? Bản thân mày đã giở trò gì thì tự mày rõ, rốt cuộc là tự nói ra hay tao làm cho mày nói ra, mày có thể suy nghĩ cẩn thận xem."

Nơi này tối tăm và ngột ngạt, trong không khí tràn ngập mùi gỉ sét và mùi mốc, ánh lửa xung quanh làm lộ ra một loại bức bối không thấy ánh mặt trời.

Châu Thanh ở đứng đó nhìn bóng lưng người ngồi trên ghế kia.

Người đưa cậu đến thấy không ai nói gì nữa mới cẩn thận tiến lại gần, gọi một tiếng: "Tam thiếu."

"Chuyện gì?" Trữ Khâm Bạch thuận miệng hỏi.

Đối phương đè giọng nói xuống, thì thầm vào tai anh điều gì đó, Châu Thanh thấy anh đột nhiên quay đầu lại, cau mày thật chặt, đá văng ghế rồi đứng dậy.

Anh bước hai ba bước đi tới, chặn lại tầm nhìn của cậu, sau đó lạnh lùng nhìn người đưa cậu đến: "Ai bảo cậu đưa người tới đây?"

"Hả?" Người đưa cậu tới sửng sốt, "Nhưng, chuyện này..."

Châu Thanh đưa tay kéo ống tay áo anh: "Là tôi tự tới."

Trữ Khâm Bạch lấy quần áo bên cạnh sang bọc người lại, cau mày: "Không nên tới nơi này."

Người kia ở trong phòng thẩm vấn ba ngày, bởi vì một thiếu gia nhỏ nào đó vô tình phá hỏng hiện trường mà lập tức mang người rời khỏi nơi này, cũng vì vậy mà khiến cho người đi theo anh mấy ngày phải kêu "Bồ Tát cứu mạng".


Châu Thanh hoàn toàn không biết điều này, chỉ là vừa ra ngoài liền bị Trữ Khâm Bạch mang về phòng.

"Bị doạ rồi à?" Trữ Khâm Bạch bưng một ly nước cho cậu.

Châu Thanh lắc đầu, ngồi lên ghế sofa: "Không có."

Có lẽ Trữ Khâm Bạch không chịu nổi mùi mình mang theo từ bên trong ra, anh đi sang phòng bên cạnh, tìm bộ quần áo thường để ở đây rồi thay bộ đang mặc ra.

Ánh mắt của Châu Thanh đuổi theo anh, nhìn anh ngẩng đầu cài cúc áo, đột nhiên hỏi: "Anh Trữ, khi nào thì anh đi?"

Động tác của Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, sau đó tiếp tục, giọng điệu như bình thường: "Nghe nói rồi à?"

Châu Thanh "ừm" một tiếng,"Biết hết."

"Luyến tiếc tôi à?" Trữ Khâm Bạch thay quần áo xong rồi ngồi xuống.

Châu Thanh nhìn anh một cái, "Chỉ muốn cảm ơn anh đã chăm sóc trong suốt hai tháng nay thôi."

"Em đúng thật là... một đứa trẻ ngoan." Trữ Khâm Bạch bất đắc dĩ mỉm cười rồi nhận xét như vậy, dựa người vào ghế sofa, đặt một tay lên lưng ghế sofa của Châu Thanh, nghiêng người nhìn cậu, "Chưa bao giờ nghĩ tôi thật sự nuôi ý định xấu à?"

Châu Thanh thờ ơ nhìn anh, lại bình tĩnh uống thêm một ngụm nước.

"Tôi khá thông minh." Cậu nói.

Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Hửm?"

Châu Thanh: "Không dễ lừa."

Trữ Khâm Bạch tiếp tục nhướn cao mày.

Châu Thanh dứt khoát giải thích: "Tôi không tùy tiện gọi người khác là anh, cũng không dễ dàng đi theo người khác."

Đây là đang nói anh đặc biệt sao? Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, ngửa đầu dựa vào ghế sofa, nhìn trần nhà một lúc rồi tự mỉm cười.

Ngày vợ chồng nhà họ Châu trở về thành phố trùng hợp cũng là lúc Trữ Khâm Bạch rời đi.

Mọi thứ trong công quán Tuân đều được dọn dẹp thoả đáng, từng thứ một đều được niêm phong, chỉ có những vật dụng mà Châu Thanh từng dùng, bao gồm các loại bút, mực, giấy và nghiên mà Trữ Khâm Bạch không ngừng thu thập cho cậu, cùng các loại đồ vật nhỏ đều được đóng gói gửi đến nhà họ Châu.

"Anh ba, đi thôi." Tiểu Lục ở trước cửa thúc giục.

Xe đã sẵn sàng đợi xuất phát, chỉ chờ chủ nhân lên xe.


Trữ Khâm Bạch nhìn về hướng nhà họ Châu ở, đưa vali xách tay cho quản gia, nói: "Đi thôi."

Ô tô đi vòng quanh hồ phun nước trước công quán rồi lái ra ngoài.

Lái xe chưa đầy hai phút, tài xế đột nhiên nói: "Người phía trước là thiếu gia Châu phải không?"

Tiểu Lục lập tức vịn vào sau ghế nhìn về phía trước, vừa cười nói: "Này, thằng nhóc này cũng xem như có chút lương tâm, biết tới tiễn người."

Lúc này, Trữ Khâm Bạch đã mở mắt ra, nhìn thiếu niên quy củ đứng bên đường, phối hợp với mái tóc mềm mại, nhìn mà người khác phải mềm lòng.

Xe dừng lại bên cạnh Châu Thanh.

"Châu Thanh!" Tiểu Lục là người đầu tiên lên tiếng, thốt ra lời nói hùng hồn: "Anh Tiểu Lục của cậu đây sắp đi thể hiện chí lớn của mình rồi, sau này nếu cậu có bất kỳ chuyện gì thì tìm anh cậu đây, thật sự không được nữa thì tìm anh ba cũng được."

Nói xong thì lẩm bẩm: "Ở lâu như vậy rồi, chút tình cảm này vẫn phải có."

Châu Thanh không để ý đến hắn mà nhìn người đàn ông trong xe.

Châu Thanh không hề đặt lời của anh Tiểu Lục vào trong lòng, bởi vì cậu có một loại dự cảm kỳ lạ rằng, sau khi rời đi lần này, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy bọn họ được nữa.

"Anh Trữ." Châu Thanh gọi một tiếng.

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "ừm" một tiếng.

Châu Thanh nhẹ giọng nói: "Thượng lộ bình an."

"Tôi sẽ."

Giống như cái ngày của hai tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Châu Thanh lùi lại một bước nhường đường. Thế nhưng lần này không đợi được Trữ Khâm Bạch gọi cậu, cậu dừng lại hai giây, đột nhiên hỏi một câu: "Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?"

Châu Thanh vẫn không hiểu được ánh mắt của Trữ Khâm Bạch, giống như cố hết sức để kiềm chế nhưng cũng ẩn chứa ý nghĩa mênh mông nào đó khác.

Cuối cùng, Trữ Khâm Bạch đẩy cửa ra, xuống xe, dựa vào cửa xe, kéo người sang rồi ôm lấy cậu: "Sẽ."

"Phải không?"

"Đương nhiên." Trữ Khâm Bạch vuốt mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên, "Trữ Khâm Bạch ở thế giới này sẽ có việc riêng cần hoàn thành, nhưng không lừa em, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại."

Ký ức về hai tháng ảo mộng này cuối cùng sẽ tan biến, và Châu Thanh, người sẽ đi du học và trải nghiệm nhiều thứ trong tương lai, sẽ là trải nghiệm và tương lai mà anh không thể đồng hành.

Một ngày nào đó, ngài Châu sẽ mang theo ký ức đến một thế giới mới.

Còn cậu của bây giờ không biết gì cả.

Thiếu gia nhỏ của khoảng thời gian này vẫn còn non nớt, ngây ngô nhưng đã có một chút dáng vẻ của lần đầu gặp trong tương lai. Bây giờ, nếu như đối với cậu sâu đậm, sợ rằng lúc chia tay sẽ đau lòng, đối với cậu hời hợt lại không thể bù đắp được cuộc sống mà cậu luôn khuyết thiếu này.

Trữ Khâm Bạch ôm lấy Châu Thanh Thanh năm mười sáu tuổi trong chốc lát nhưng lại không nói thêm gì nữa, hy vọng trong thế kỷ mới, em sẽ có thêm kỷ niệm ngắn ngủi về hai tháng này.

Để khi nhìn lại nửa đầu cuộc đời, nhớ rằng có người đã từng cùng em nghe nhạc, nhớ rằng ai dạy em cầm súng, nhớ rằng cũng có người đã từng đồng hành cùng em một khoảng thời gian, không hẳn là hoàn toàn vắng mặt.

Anh Tiểu Lục trên xe không thể chịu được, lớn tiếng nói: "Em nói này anh ba, anh muốn ôm bao lâu, để cho cha mẹ người ta thấy hai tháng này em sợ là anh có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch."

Châu Thanh cũng nóng nảy: "Anh đừng có nói chuyện."


"Thiếu gia." Anh Tiểu Lục cạn lời, "Anh đang dạy cậu cách từ chối lời ngon tiếng ngọt của đàn ông đấy."

Châu Thanh: "Anh Trữ."

"Ừm."

"Đổi thuộc hạ đi."

"Tôi nghĩ là tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Trữ Khâm Bạch xuất hiện rất đột ngột, lúc tin tức mới từ tiền tuyến truyền đến thì rời đi cũng rất nhanh chóng, chiếc xe dần dần biến mất ở cuối đường.

Mùa hè năm nay cũng theo đó mà kết thúc.

Một ngày nào đó ở thế kỷ 21, ngài Châu tỉnh dậy trên giường tân hôn sau đám cưới được tổ chức bù, câu đầu tiên cậu hỏi là: "Anh Tiểu Lục rốt cuộc có phải là Lục Minh không?"

Người bên cạnh hiển nhiên sửng sốt hồi lâu, sau đó mỉm cười gật đầu: "Phải."

Châu tổng sờ cái cổ với đầy dấu hôn, trừng mắt nhìn người bên cạnh rồi mới chậm rãi nói: "Đêm qua anh ta xem như làm ầm ĩ đến vui vẻ nhất, hai anh quả thật không thích hợp mở công ty cùng nhau, người này đi đến đâu cũng mắc nợ như nhau."

Anh Trữ vòng tay kéo người lại ôm chặt, vùi đầu vào cổ cậu, nói: "Ngủ thêm chút nữa."

"Tránh ra xa một chút." Châu Thanh cố gắng vùng vẫy, "Tóc dính vào em rồi."

Người bị nói không hề bỏ cuộc như vậy mà ngược lại còn nhẹ nhàng mổ vào cổ cậu từng cái một, mơ hồ có xu hướng ngẩng dậy. Châu Thanh có hơi hoảng, từ chối trong hoảng loạn: "Lúc đó ôm một chút mà còn nhẫn nhịn được, bây giờ anh đang làm gì đây? Không cho cử động lung tung."

Trữ Khâm Bạch lấy tay cậu xuống, mười ngón đan chặt, đè vào trong chăn, thấp giọng nói: "Lúc đó em còn là vị thành niên, anh cũng không phải cầm thú."

"Đợi đã, anh... Trữ Khâm Bạch..."

"Gọi anh Trữ."

Giọng nói dần dần biến mất, ngay cả ngọn nến đỏ cạnh giường cũng bập bùng không ngừng vì xấu hổ.

Trời càng lúc càng sáng, hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đặt ngay ngắn trên bàn.

Là kiểu dáng thời Dân Quốc.

Vui mừng hôm nay, tơ hồng buộc chân, châu liền bích hợp.

Cùng nhau bách niên giai lão, tình cảm mặn nồng, ngọt ngào như hoa quế và hoa lan.

Làm chứng tại đây.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Giai đoạn Dân Quốc không viết chi tiết nữa, còn hai chương hiện đại nữa là kết thúc, viết xong hết thì đăng chung nha ~

Gin: không hiểu sao nguyên bộ truyện k khóc miếng nào mà cái đoạn anh Trữ nói "hy vọng trong thế kỷ mới, em sẽ có thêm kỷ niệm ngắn ngủi về hai tháng này" xong rớt nước mắt ngang:<


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận