Tôi nhắn tin WeChat qua, giọng điệu rất khách sáo.
Khi Bạch Nghệ Miên về nhà, cô ngồi vào bàn làm việc, lấy laptop ra, tiếp tục viết bản thảo mà mình đã bỏ dở ngày hôm qua.
“Ngày đó, Triệu Duyên chưa từng nghĩ tới sẽ có người nào đó xuất hiện cứu vớt cả cuộc đời của mình —— Chu Nhất Khích.”
Bạch Nghệ Miên gõ xong dấu chấm cuối cùng thì vươn vai một cái, lần nào viết xong bản thảo cô cũng thấy mệt rã rời.
Cô vừa nằm xuống giường thì nhận được tin nhắn của Vu Ỷ Minh: “Chị về đến nhà chưa?”
Bạch Nghệ Miên: “Rồi.”
“Vâng.
Ngày mai chị có ra ngoài không?”
“Chưa biết.”
“Vâng…”
Sau khi cắm sạc vào điện thoại, Bạch Nghệ Miên nằm lăn ra giường, sau đó dần dần nhắm mắt lại.
Khi tỉnh dậy thì đã là ba giờ chiều, cô đi vào phòng vệ sinh tẩy trang rồi thay váy ngủ.
Cô đi ra ngoài ban công thì lại nhìn thấy đôi tình nhân ngồi nói chuyện với nhau ở dưới nhà lúc hai giờ sáng nay.
Cô lạnh lùng nhìn bọn họ, đột nhiên cô gái kia phát hiện ra cô, vội vàng ôm mặt bỏ chạy.
Chàng trai kia cũng thấy cô, gãi gãi đầu rời đi.
Bạch Nghệ Miên không nói gì, chỉ xoay người lại lấy điếu thuốc trong tủ đầu giường ra, sau đó lấy bật lửa châm thuốc, rồi thở ra một ngụm khói.
Cô nghĩ: “Tại sao Vu Ỷ Minh lại đột nhiên cướp điếu thuốc của mình nhỉ?” Nhưng cô cũng không có ý định hỏi, bởi vì thấy nó quá phiền.
“Vu Ỷ Minh, cậu nhóc này không phải vừa mới tốt nghiệp đấy chứ? Phù…”
Vào thời điểm này, Vu Ỷ Minh chợt hắt xì một cái, cậu đang ngồi tán gẫu với các chiến hữu.
Người bạn A: “Vu Ỷ Minh, mày nói cái gì mà gặp được thiên thần cơ, cười chết tao mất!”
Vu Ỷ Minh trả lời: “Này, mày không hiểu được đâu.
Chẳng qua mày chưa tận mắt nhìn thấy cô ấy thôi, cho nên mày mới không biết.”
Người bạn A: “Ồ, vậy mày có ảnh chụp của cô ấy không? Cho tao xem.”
Vu Ỷ Minh buông tay, lắc lắc đầu: “Không có.”
Người bạn B: “Hả? Vậy hai người quen nhau như thế nào?”
Vu Ỷ Minh nói: “Tao thấy cô ấy chuẩn bị hút thuốc nên đã cướp nó đi, sau đó thì quen thôi.”
Bạn học B: “Mày cũng tọc mạch quá rồi đấy, tự nhiên cướp thuốc lá của cô ấy làm gì?”
Vu Ỷ Minh xem thường: “Xì, người thì trắng trẻo mềm mại nhưng phổi thì đen kịt, như vậy sao được chứ?”
Mọi người có mặt ở đây đều không nói gì.
Vu Ỷ Minh nhíu mày: “Sao chúng mày đều không nói gì?”
Người bạn C lắc đầu: “Không biết nữa.”
Vu Ỷ Minh mặc kệ.
Cậu mở điện thoại, định gửi tin nhắn cho Bạch Nghệ Miên, nhưng rồi lại thoát khỏi giao diện Wechat.
Người bạn A: “Sao vậy, muốn thì cứ gửi đi.”
Vu Ỷ Minh thở dài: “Tao sợ làm phiền cô ấy.”
Người bạn C: “Chậc chậc chậc, mấy người có vẻ ngoài lạnh lùng luôn đem đến cho người khác cảm giác chớ nên lại gần.
đương nhiên phải để ý xem mình có làm phiền đối phương hay không.”
Vu Ỷ Minh trợn tròn mắt: “Cô ấy hơi hung dữ, tao không dám quầy rầy vì sợ bị mắng.”
Người bạn B: “Này, không việc gì phải sợ cả, cứ hỏi xem cô ấy đã ăn tối chưa, ngày mai định làm gì đi.”
Vu Ỷ Minh xua tay: “Thôi bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, tao phải về đây, nếu không mẹ tao lại gọi điện thúc giục mất.
Lần sau gặp lại.”
Người bạn C: “Ừ, được được, tạm biệt.”
Bạch Nghệ Miên ngồi nhà xem TV, định tìm cảm hứng từ phim truyền hình để tiếp tục viết.
Tinh tinh ——
Bạch Nghệ Miên mở điện thoại lên liền thấy là tin nhắn của Vu Ỷ Minh, nội dung như này: “Chị Bạch, chị biết gì không? Bộ《 Ánh sáng 》vừa mới được cập nhật đó! Chị xem chưa?!”
Bạch Nghệ Miên: “?”
Vu Ỷ Minh: “À, tác giác của nó là Miên Miên! Chị không đọc tiểu thuyết sao? Tôi đặc biệt thích văn phong của cô ấy!”
Bạch Nghệ Miên nghĩ thầm: “Hả? Miên Miên? Là mình mà?!”
Bạch Nghệ Miên bình tĩnh lại, trả lời: “À, tôi hiếm khi đọc lắm.
Cơ mà đó là phần kết thúc của《 Ánh sáng 》rồi.”
Vu Ỷ Minh sửng sốt: “Sao chị biết?”
Bạch Nghệ Miên trả lời: “Đoán vậy.”
Vu Ỷ Minh: “…”
Vu Ỷ Minh không tin.
Cậu mở phần mềm đọc tiểu thuyết ra, điên cuồng bấm bấm vào màn hình, cuối cùng lại nhìn thấy ba chữ không hề muốn nhìn thấy “Hoàn toàn văn”.
Bạch Nghệ Miên chưa từng nghĩ tới Vu Ỷ Minh lại là fan hâm mộ của cô.
Cô rút một điếu thuốc ra, lại hút thuốc ở trên ban công như thường lệ.
“Cậu nhóc Vu Ỷ Minh này, khá thú vị.”
Buổi tối, Bạch Nghệ Miên xảy ra mâu thuẫn với bạn bè.
Cô đến quán bar một mình, gọi hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Tửu lượng của Bạch Nghệ Miên cũng không tính là quá tốt, cô chỉ uống được ba ly rượu là cùng.
Bạch Nghệ Miên tính tiền, lảo đảo bước ra khỏi quán bar.
“Này, Vu Ỷ Minh, mày nói… Mẹ nó! Mày nhìn kìa!”
Vu Ỷ Minh nhìn về phía Dương Tích Kỳ chỉ: “Bạch Nghệ Miên?”
Dương Tích Kỳ há hốc mồm: “Trời ạ, cô gái đó thật xinh đẹp, ha ha!”
Vu Ỷ Minh mặc kệ Dương Tích Kỳ, lẳng lặng nhìn Bạch Nghệ Miên.
Bạch Nghệ Miên cầm đôi giày cao gót trên tay, một lúc sau, cô dựa vào cột điện, bắt đầu nôn mửa.
Vu Ỷ Minh thấy vậy liền chạy tới, vỗ vỗ lưng cho Bạch Nghệ Miên, có chút lo lắng: “Bạch Nghệ Miên, sao chị lại uống nhiều rượu quá vậy?”
Bạch Nghệ Miên ngẩng đầu lên, lau miệng: “Vu Ỷ Minh? Sao cậu lại ở đây?”
Vu Ỷ Minh nhíu mày: “Tôi đi chơi với bạn, không ngờ lại gặp được chị ở đây.
Để tôi đưa chị về, tôi thấy chị mệt lắm rồi đó.”
Bạch Nghệ Miên xua tay: “Xì, coi thường tôi…” Còn chưa kịp nói xong, cô lại nôn ọe.
Sau khi nôn xong, cơ thể Bạch Nghệ Miên mất khá nhiều sức.
Cô dựa vào vai Vu Ỷ Minh, bực bội nói: “Tôi cũng đâu có uống nhiều lắm đâu, sao lại…”
Dương Tích Kỳ chạy tới, hỏi: “Ồ, tên nhóc Vu Ỷ Minh này không tệ đâu nha.”
Vu Ỷ Minh xua tay: “Xì, bớt nói mấy lời vô nghĩa đi.
Tao muốn đưa cô ấy về nhà nhưng lại không biết nhà cô ấy ở đâu.”
Dương Tích Kỳ buông tay: “Hỏi cô ấy đi.”
Vu Ỷ Minh nói không nên lời: “Cô ấy thành ra như này rồi, biết nói gì với chúng ta giờ?”
Dương Tích Kỳ sờ sờ cằm: “Đúng ha, vậy giờ sao?”
Vu Ỷ Minh thoáng đỏ mặt, hắng giọng nói: “Hay là… Tạm thời đưa cô ấy về nhà tao?”
Dương Tích Kỳ huých Vu Ỷ Minh: “Chậc chậc, tao nghĩ nên tới nhà thuốc mua thuốc giải rượu thì hơn.”
Vu Ỷ Minh lắc đầu: “Tao thấy không yên tâm.”
Dương Tích Kỳ cạn lời, không biết phải nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Tích Kỳ đã rời đi được một lúc thì Bạch Nghệ Miên hơi tỉnh rượu.
Cô trợn tròn mắt khi thấy Vu Ỷ Minh ở bên cạnh, hỏi: “Đây là đâu?”
Vu Ỷ Minh chỉ vào tiệm đồ nướng: “Bên ngoại tiệm đồ nướng.”
Bạch Nghệ Miên gật gật đầu.
Cô ngồi thẳng lại, mở điện thoại ra, 01:33.
Cô lập tức tỉnh táo hơn, hỏi lại: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?!”
Vu Ỷ Minh nhấp một ngụm đồ uống, nói: “Chị đã ngủ từ 10 giờ đến tận bây giờ.”
Bạch Nghệ Miên cúi đầu, hỏi: “Sao cậu không đưa tôi về nhà?”
Vu Ỷ Minh giang hai tay: “Tôi không biết nhà chị ở đâu.”
Bạch Nghệ Miên ngẩng đầu: “Chuyện đó… Cậu… Đưa tôi về nhà được không.
Bây giờ là hơn một giờ sáng rồi, tôi hơi sợ.”
Vu Ỷ Minh có chút do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Bạch Nghệ Miên, cậu không thể không đồng ý với Bạch Nghệ Miên: “Hừm… Được rồi, lần sau chị nên cẩn thận một chút.”
Bạch Nghệ Miên cười tươi: “Cảm ơn.”
Vu Ỷ Minh giúp Bạch Nghệ Miên bắt một chiếc taxi.
Xe đến nơi, cậu cũng ngồi lên xe, nghe Bạch Nghệ Miên nói địa chỉ.
Chỉ chốc lát sau, xe dừng lại.
Sau khi Vu Ỷ Minh thanh toán tiền xe, chiếc xe rời đi, Bạch Nghệ Miên mới nói: “Lát nữa tôi sẽ chuyển lại tiền cho cậu.”
Vu Ỷ Minh xua tay: “Không cần đâu, cũng chỉ có mười mấy tệ thôi.”
Bạch Nghệ Miên không nói gì.
Khi nhìn thấy ngôi nhà của Bạch Nghệ Miên, Vu Ỷ Minh khen: “Oa, là biệt thự này, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đó.”
Bạch Nghệ Miên xoay người đối mặt với Vu Ỷ minh, có chút ngượng ngùng: “Đã muộn thế này rồi, hay là… Ở lại nhà tôi ngủ một đêm đi?”
Vu Ỷ Minh xua tay từ chối, Bạch Nghệ Miên liền nắm lấy cổ tay Vu Ỷ Minh, giọng điệu không còn lạnh lùng như ban ngày nữa: “Không sao, không cần phải ngại đâu, nhà tôi có phòng dành cho khách.”
Vu Ỷ Minh đành phải đồng ý.
Bước vào nhà Bạch Nghệ Miên, bên trong vừa lớn lại vừa sáng sủa.
Bạch Nghệ Miên đi tìm một phòng trống cho Vu Ỷ Minh.
Vu Ỷ Minh nhìn thoáng qua, đặc biệt hài lòng: “Cảm ơn chị.”
Bạch Nghệ Miên xua tay: “Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.
Trễ lắm rồi đó, cậu mau đi ngủ đi.
Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, chúc chị mơ thấy giấc mộng đẹp!”
“Ừ.”
Bạch Nghệ Miên quay về phòng mình.
Khi nhớ lại bộ dạng dễ thương của Vu Ỷ Minh khi nói “Chúc chị mơ thấy giấc mộng đẹp”, khóe miệng cô bất giác cong lên.
“Cậu nhóc Vu Ỷ Minh này, khá đáng yêu.”.