Cậu Ấy Không Phải Tôi

Trong phòng thực nghiệm, thiếu niên góc mặt tinh xảo đang cúi đầu chăm chú viết báo cáo.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh tập trung cao độ cũng không ngước mắt lên: “Vào đi.”

Đối phương mặc đồ vô trùng, cố thả nhẹ bước chân. Anh ta đợi mãi vẫn không dám lên tiếng.

Hồi lâu sau, Đào Bách xong việc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tư Bạch? Cậu nói đi.”

Tư Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Tên xấu xa nhà cậu! Cứ mỗi lần bị làm phiền trong lúc làm việc là dở tính xấu. Cái tính này của cậu phải đổi đi là vừa. Đừng để sau này độc thân cả đời.”

Đào Bách lườm đối phương: “Tôi độc thân hay không liên quan gì tới cậu. Nói đi cậu tới đây có chuyện gì?”

Anh ta không giỡn nữa: “Ba cậu có nói với cậu vắc xin miễn nhiễm vi rút HZ sắp thành công không?”

“Thật sao?” Biểu cảm của Đào Bách cho thấy đây là lần đầu tiên anh nghe được.

Tư Bạch kéo ghế ngồi xuống: “Chính xác trăm phần trăm! Nghe nói ba cậu đã nghiên cứu từ lúc mạt thế mới bắt đầu. Nếu thành công vết cắn của zombie cũng chẳng nhầm nhò gì với con người chúng ta. Đây sẽ là một thành tựu vĩ đại trong giới nghiên cứu khoa học toàn cầu.”


Đào Bách nhún vai: “Ông ấy luôn cho rằng tôi sẽ chẳng làm được gì ra hồn, nếu thật sự thành công ông ấy sẽ càng kiêu căng hơn mà thôi. Nhưng nếu được vậy thì quá tốt.”

Tư Bạch xoa cằm gật đầu, vài giây sau đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó hai mắt anh ta sáng rực như đèn pha: “Nghe nói cậu cùng cái cô Tô Ca kia sớm tối có nhau suốt một đoạn đường dài. Hai người không phát sinh chuyện gì chứ?”

“Dở hơi!” Dường như nhắc đến chuyện này tâm trạng Đào Bách chùn xuống. Google‎ nga𝐲‎ t𝒓ang‎ _‎ 𝘛𝖱𝓾M𝘛𝖱UY‎ eN﹒𝚟n‎ _

Đối phương không bận tậm tiếng mắng chửi của anh: “Chắc không phải rồi. Tô Ca kia vừa tỉnh đã đòi gặp cái người đàn ông tên Dương Kỷ Minh. Còn chẳng thèm qua dính lấy cậu như trước kia. Tên kia nhìn còn không tồi, so với cậu cũng một chín một mười.”

Đào Bách bẽ gãy bút bi trên tay phát ra tiếng răng rắc: “Câm miệng!”

Tư Bạch nháy mắt ra hiệu bản thân hiểu rõ: “Tớ biết cậu không thích vị hôn thê này. Vừa hay cô ấy chuyển đối tượng, cậu không phải càng nên vui mừng sao?”

Sắc mặt Đào Bách trầm xuống. Ánh mắt anh tựa như lưỡi dao sắc bén đảo qua, thành công khiến đối phương lập tức ngậm miệng.

Ting!

Đào Bách cúi đầu mở tin nhắn lên xem. Chỉ trong chớp mắt, Tư Bạch thấy rõ anh đang cười: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì vui sao? Kể tớ với.”

Đào Bách mặc kệ đối phương. Anh cởi áo blue bước vội ra khỏi phòng thực nghiệm.

Tư Bạch vừa đuổi theo, vừa gọi anh rất nhiều lần nhưng dường như anh không nghe thấy, mãi không chịu ngừng lại.



Đã lâu lắm rồi cả nhà Tô Ca mới có dịp ngồi lại với nhau.

Mẹ Tô Ca ngồi xe lăn liên tục hỏi thăm khiến cô đau đầu: “Con không thích Đào Bách nữa à? Cái cậu Dương Kỷ Minh là đối tượng mới của con?”


Tô Ca vừa cầm quả táo lên ăn đã bị bà giật lại.

Dương Dĩnh sốt ruột lên tiếng: “Con nói mẹ nghe xem. Chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

Tô Vĩnh Bình vội vàng thay cô giải vây: “Con nó mới hồi phục em để con bé thoải mái đi nào! Đợi có cơ hội nó tự nói cho chúng ta biết thôi. Ba nói phải không con gái?”

Tô Ca liên tục gật đầu, giơ ngón tay cái về phía ông: “Đúng vậy! Đúng vậy! Sao con lại có người cha tri kỷ như vậy chứ!”

Tô Vĩnh Bình được cô dỗ vô cùng đắc ý: “Ha ha!”

Cộc! Cộc! Cộc!

“Giờ này còn ai tới nữa? Tô Ca con ra xem xem.” Dương Dĩnh không vui lên tiếng.

Tô Ca như tìm được cứu tinh vội vã xỏ dép lê bước ra mở cửa.

Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy người đối diện, cô lại thoáng sửng sốt: “Đào Bách? Anh tới đây làm gì?”

Hai tay đang xách đồ của anh thoáng siết chặt, dường như câu hỏi này khiến anh không hài lòng.

Đào Bách bước ngang qua cô đi thẳng vào nhà, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Cháu chào cô chú! Nghe nói Tô Ca tỉnh lại cháu thay mặt ba mẹ qua thăm hỏi mọi người.”


Dương Dũng âm thầm thúc tay Tô Vĩnh Bình bảo ông nhận lấy đồ, còn mình lại niềm nở đón tiếp đối phương: “Nhà cháu khách sáo mang quà cáp làm gì! Cháu đến là nhà cô vui rồi. Tô Ca! Còn không mau rót nước cho Đào Bách.”

Tô Ca vào nhà bếp vài phút, sau đó cô mang ra cho anh một cốc nước lạnh.

Cô không thấy mình làm gì sai vẫn thản nhiên ngồi xuống.

Thế nhưng một trận đau nhức ở khuỷu tay khiến cô nhận ra bản thân lại chọc giận mẹ.

Dương Dĩnh hạ thấp giọng: “Con đã không hỏi người ta uống gì thì thôi. Lại mang ra một cốc nước lạnh, con muốn làm mẹ tức chết sao?”

Tô Ca bật cười vỡ lẽ: “Mẹ! Đào Bách thích uống nước lạnh, mẹ không tin có thể hỏi cậu ấy.”

Dương Dĩnh ngước mắt nhìn Đào Bách ở đối diện: “Có phải con bé nhà cô lại dở trò nghịch ngợm không?”

Đào Bách chẳng những giúp cô giải vây, thậm chí còn nói ra lời kinh thiên động địa: “Dì hiểu lầm rồi. Không nghĩ tới tiểu Ca còn nhớ sở thích của cháu. Với lại chỉ cần là đồ tiểu Ca chuẩn bị cháu đều rất thích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận