Anh vội vàng quay lại những tưởng sẽ thấy bộ mặt hốt hoảng của Cao Bác.
Nhưng anh có nằm mơ cũng không ngờ đối phương đã đoán trước được.
Từ xa vang lên tiếng vỗ tay cùng nụ cười đắc ý của Đào Chấn: “Làm tốt lắm!”
Cao Bác nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Đừng quên lời hứa của ông, thả ba mẹ tôi ra!”
Đào Chấn bật cười: “Ta cũng muốn giữ lời hứa với cậu. Đáng tiếc trước khi ta thả người, họ đã xuống suối vàng rồi.”
Cao Bác gần như suy sụp, hai mắt đỏ ngầu: “Ông vừa nói cái gì?”
Lúc anh ta xông lên định tấn công Đào Chấn, những binh lính vẫn luôn ẩn nấp lập tức xuất hiện giữ chặt người lại.
Đào Chấn híp mắt: “Một thằng nhãi ranh còn dám bàn điều kiện với ta? Ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới mức tha cho một kẻ nắm giữ điểm yếu của mình? Giam nó vào lồng kính!”
Cao Bác bị đánh ngất, binh lính dắt anh ta tới chỗ bên cạnh Dương Kỷ Minh.
Vừa ấn nút đỏ trên tường, một lồng kính trong suốt khác hiện ra giam lấy anh ta.
Dương Kỷ Minh cố dùng dị năng để phá vỡ lồng kính nhưng mãi không có tác dụng.
Anh thấy vậy đành im lặng quan sát hết một màn vừa rồi.
Nực cười!
Đào Chấn không khỏi ngạc nhiên: “Không hổ danh là con trai của giáo sư Dương. Tố chất tâm lý rất tốt.”
Dương Kỷ Minh ngước mắt nhìn ông ta: “Nếu tôi là ông sẽ lập tức giết chết tôi!”
Đào Chấn cười càng thêm rạng rỡ: “Thật đáng chúc mừng! Không ngờ một người mở miệng nói đạo nghĩa như giáo sư Dương lại có đứa con như cậu. Nể tình cậu khiến ta yêu thích như vậy, ta sẽ giúp cái chết của cậu càng có ý nghĩa.”
Dứt lời, Đào Chấn đắc ý rời khỏi. Ông ta vừa đi đèn trong phòng nghiên cứu cũng tắt theo.
Xung quanh Dương Kỷ Minh giờ đây chỉ còn bóng tối vô hạn và mùi formalin nồng đậm trong không khí.
Đào Bách bực tức quay trở về phòng thực nghiệm của mình.
Chiếc áo blue vừa nãy bị anh vứt sang một bên vẫn nằm yên trên ghế.
Thế nhưng túi áo lộ ra một lọ tinh chất màu vàng nhạt.
Đào Bách khom người cầm lên, đồ vật chỉ nhỏ chừng một đốt ngón tay.
Anh trong lúc tức giận ném vào thùng rác, khoác lại áo blue đi về phía bàn thực nghiệm.
Vài phút sau, Đào Bách lại đi tới chỗ thùng rác nhặt đồ lên.
Vừa nãy tùy tiện bao nhiêu, bấy giờ lại tỉ mỉ bấy nhiêu. Anh cẩn thận lấy ethanol khử trùng xung quanh lọ thủy tinh sau đó cất vào hộp gỗ.
Đào Bách trầm mặc miết tay qua lại rìa hộp gỗ.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Vào đi!”
Người đến vội vàng thúc giục: “Cậu chủ! Ông chủ vừa có lệnh bảo cậu theo nhóm dị năng giả ra ngoài tìm vật tư.”
Đào Bách sửng sốt: “Ba tôi trước giờ đều không có ý định kêu tôi ra ngoài làm nhiệm vụ. Ông ấy không sợ tôi xảy ra chuyện như trước kia sao?”
Đối phương lắc đầu: “Dụng ý của ông chủ tôi không dám đoán. Nhưng cậu chủ yên tâm Tư thiếu và hai dị năng giả cấp 6 sẽ đi cùng cậu.”
Đào Bách tuy khó hiểu, nhưng trước giờ anh hiếm khi chống đối ba mình: “Được. Tôi biết rồi!”
Đến khi lên xe Đào Bách càng hoài nghi hơn nữa. Anh quay sang hỏi Tư Bạch: “Những người kia đều không phải dị năng giả sao lại để họ đi cùng?”
Tự Bạch nhún vai: “Có thể họ muốn lập công giành lấy đãi ngộ.”
Nhóm người Đường Dịch nhìn thấy Đào Bách từ xa thoáng run sợ, nhưng tận mắt chứng kiến thái độ cung kính của những người khác với anh, họ đành tiến lại gần.
Đường Dịch tỏ vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng, khác hẳn dáng vẻ khiếp sợ vừa rồi: “May quá Đào Bách! Cậu còn sống thật sao? Lúc trước là tình thế cưỡng ép, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Suốt chặng đường trở về căn cứ thủ đô, chúng tôi vẫn luôn mong cậu sẽ sống sót.”
Những kẻ khác hùa theo: “Đúng vậy. Gặp lại cậu thật tốt. Lần này bọn tớ đã có dị năng hãy để bọn tớ bảo vệ cậu.”
Đào Bách không mặn không nhạt đáp: “À.”
Nói xong, anh lập tức quay trở lại xe cũng không nhìn bọn họ thêm nữa.
Lúc ngồi trong xe, Đào Bách chống tay lên cửa kính, ánh mắt lơ đãng lướt qua người đối diện: “Cậu không thắc mắc làm sao tôi quen biết bọn họ?”
Tư Bạch hắng giọng: “Cậu nghĩ gì vậy! Tớ là người nhiều chuyện vậy sao? Chuyện cậu đã không muốn nói tớ cũng không thể nào mặt dày hỏi được.”
Thấy đối phương cố ý che dấu anh cũng không hỏi nữa, cụp mắt nghỉ ngơi.
Lúc xe dừng lại, Đào Bách muốn xuống lại bị Tư Bạch ngăn cản: “Tổ tông của tôi ơi! Cậu ở yên trên xe đi cứ để những người khác xuống lấy vật tư là được rồi. Cậu xảy ra chuyện gì chẳng phải giáo sư Đào sẽ lấy cái mạng nhỏ của tôi sao?”
Đào Bách cũng đoán trước được nhiệm vụ không tới phiên anh làm, đành ngồi trên xe đợi bọn họ.
Hơn hai tiếng sau, người bên trong cuối cùng cũng đi ra.
Tư Bạch tươi cười bước lên xe, anh ta nhìn về phía ghế lái: “Lái xe đi!”
“Khoan đã!” Đào Bách bất chợt ngăn lại.
Tư Bạch làm bộ thản nhiên lên tiếng: “Sao vậy?”
Đào Bách giương mắt nhìn anh: “Nhóm Đường Dịch đâu?”
Tư Bạch nuốt nước bọt cười hì hì: “Cậu cũng biết họ không có dị năng mà. Chúng tôi cũng không thể theo họ suốt được.”
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Vậy nên?”
Tư Bạch thức thời ngậm chặt miệng.
Đào Bách vừa mở cửa bước xuống xe, Tư Bạch vội kéo tay anh lại: “Cậu đi đâu?”
Anh thản nhiên trả lời: “Tìm người.”
Tư Bạch khóc hết nước mắt: “Được rồi! Được rồi! Tôi nói thật cho cậu là được chứ gì!”
Đào Bách nghe vậy cũng không đi tiếp nữa.
Tư Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe đi: “Là giáo sư Đào biết những người này từng hại cậu suýt mất mạng. Ông ấy ra lệnh cho chúng tôi tìm cách thủ tiêu những người này trước mặt cậu cho cậu hả giận. Nhưng tôi biết tính cậu mà, không nỡ làm vậy đành lén lút ra tay.”
Anh vừa dứt lời, người bên cạnh đột nhiên hốt hoảng ra lệnh: “Mau! Quay trở lại!”
Tư Bạch biết ngay anh sẽ làm vậy vội can ngăn: “Đào Bách! Tôi biết cậu tốt bụng thương người, nhưng mà những kẻ như vậy không đáng để cậu bận tâm. Người chết cũng đã chết rồi, cậu quay lại cũng không giải quyết được gì.”
Đào Bách giận dữ quát tài xế: “Tôi nói anh không nghe sao? Quay lại!”
Đối phương bị dọa sợ, kinh hãi quay xe.
Vừa tới nơi, Đào Bách vội vàng lao xuống tìm kiếm khắp nơi.
Những con zombie cũng đang ồ ạt kéo về phía này.
Tư Bạch khiếp sợ lao xuống theo, ra hiệu những người khác theo sau anh yểm trợ.
“Đào Bách! Nguy hiểm lắm! Cậu mau lên xe! Nếu không sẽ mất mạng đó!”
Đào Bách bỏ ngoài tai những lời này, anh như kẻ điên tìm kiếm khắp nơi.
Bỗng dưng Đào Bách chú ý đến một con zombie gần đó, lập tức chạy lại gần.
Nhận ra Tư Bạch định dùng dị năng giết chết nó, Đào Bách hét lớn: “Không được ra tay!”
Những người khác đều khó hiểu, chỉ riêng Đào Bách vẫn luôn làm theo ý mình.
Anh giật lấy hộp gỗ trên tay zombie, nó há cái miệng tanh tưởi muốn cắn lấy anh.
Đào Bách sợ làm hư đồ không dám tấn công nó.
Anh vật lộn với zombie hồi lâu cuối cùng cũng giành lại được hộp gỗ.
Đào Bách cẩn thận lấy khăn giấy từ trong túi quần lau nó thật sạch, sau đó mới đem cất đi.
Một luồng sét hòa cùng ngọn lửa xẹt qua không trung đốt cháy con zombie vừa nãy, nó gần như biết thành tro vụn.
“Thứ không nên đụng thì tuyệt đối đừng đụng vào!”
Đào Bách lúc này mới lạnh lùng quay trở lại xe, trước sự ngỡ ngàng và khiếp sợ của mọi người xung quanh.