Cậu Ấy Không Phải Tôi

Bên ngoài cửa vang lên âm thanh gấp gáp của một lão nhân, trong ký ức nguyên chủ người này chính là quản gia phủ Quốc sư.

“Nam Nhiễm ngươi sao còn chưa ra? Quốc sư đang chờ ngươi mài mực trong thư phòng. Tội chậm trễ quốc sự cái mạng nhỏ của ngươi cũng không gánh nổi đâu.”

Tô Ca hiện tại là Nam Nhiễm nghe tới đây liền cong môi đầy hứng thú: “Đa tạ Lưu quản gia nhắc nhở, nô tỳ đi ngay đây.”

Đối phương chân trước vừa đi, Nam Nhiễm chân sau lập tức rời khỏi tìm đường đến thư phòng phủ Quốc sư.

Tới nơi, Nam Nhiễm dựa theo quy củ triều đại này cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Quốc sư.”

Tạ Khúc đang chăm chú ghi chép gì đó, nghe lời này tay khẽ rung khiến ngòi bút chệch khỏi quỹ đạo vốn có, quẹt một đường trên giấy.

Hắn cứ có cảm giác ớn lạnh sau gáy.

Quái lạ! Tỳ nữ này sao hôm nay lại lễ phép như vậy? Rốt cuộc trong hồ lô nàng ta đang giấu thứ gì?

Chỉ là ý nghĩ thoáng qua liền bị dập tắt, Tạ Khúc ngước mắt nhìn nữ nhân đang cúi đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Miễn lễ.”

“Đa tạ Quốc sư.”

Vừa đáp lời, Nam Nhiễm lập tức đi đến bên cạnh hắn ta mài mực.


Tạ Khúc tuy vẫn cúi đầu ghi chép, nhưng lại hiếm có mở miệng hỏi thăm: “Ngươi sống trong phủ Quốc sư đã quen chưa? Có ai ức hiếp ngươi thì báo với ta ta sẽ thay ngươi làm chủ.”

Miệng nam mô bụng bồ dao găm!

Đây là câu nói thoáng lóe lên trong đầu Nam Nhiễm. Nhưng ngoài mặt cô như bị cảm động, rưng rưng nước mắt: “Vẫn tốt. Đa tạ Quốc sư chiếu cố.”

Khóe môi Tạ Khúc khẽ nhếch, tuy chỉ thoáng qua nhưng Nam Nhiễm kịp thời bắt được tia khinh miệt trong đó.

Đầu cô đầy vạch đen. Đáng lý ra phụ mẫu nguyên chủ có ơn với hắn, nếu hắn không toàn tâm toàn ý đối tốt với Nam Nhiễm thì ít ra cũng không đến nỗi chán ghét như vậy chứ?

Chẳng lẽ ở giữa xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Hệ thống sốt ruột lên tiếng: “Ký chủ phải nhiệt tình thăm hỏi Tạ quốc sư chứ. Ví dụ như hắn ta thích ăn gì, làm gì để cô còn biết cách tăng chỉ số hạnh phúc của hắn.”

Nam Nhiễm chê bai 777 không chút thương tiếc: “Ngươi thật ngốc. Ta dám cá với ngươi nếu hiện tại ta tỏ ra quan tâm hắn. Hắn nhất định một đao chém chết.”

Hệ thống nghe vậy vội ngậm chặt miệng không nói nữa.

Một lát sau, Tạ Khúc đột ngột mở miệng: “Tối nay có hội hoa đăng, ngươi có muốn ra ngoài xem không?”

Nam Nhiễm chợt nhớ tới sự kiện Tạ quốc sư bị phe đối lập hành thích cũng trong sự kiện hoa đăng này. Tình cờ thế nào Dung quý phi lén lút xuất cung gặp được, bị người trên phố xô đẩy liền đỡ thay Tạ Khúc một đao. Tạ Khúc hiểu lầm đối phương vì mình không màn sinh tử, cảm tình càng thêm sâu đậm.

Ánh mắt Nam Nhiễm rực sáng vì quá hào hứng liền nắm lấy tay Tạ Khúc reo to: “Thật chứ? Tạ quốc sư đồng ý để nô tỳ đi hội hoa đăng với người sao? Tốt quá!”

Tạ Khúc ghét bỏ hất tay cô ra khỏi người mình, còn không quên phủi vài cái: “Ta chẳng lẽ còn lừa gạt một nô tỳ như ngươi sao. Lo mài mực đi.”

Nam Nhiễm bĩu môi, trong đầu thắc mắc hỏi hệ thống: “777, cậu còn chưa cho tôi xem chỉ số hạnh phúc của Tạ Khúc hiện tại.”

Hệ thống lúc này mới nhớ ra, chưa kiểm tra thì thôi, mới vừa xem nó lại muốn tự sát tại chỗ.

- 50

“Cái gì?”


Nam Nhiễm không khỏi nghi ngờ: “Không phải cậu bị hư đấy chứ? Hắn ta đường đường là quốc sư một nước, dưới một người trên vạn người. Còn gì hắn chưa hài lòng nữa?”

Câu hỏi này thật sự làm khó 777, chính Nam Nhiễm cũng không trông chờ nó trả lời cô.

Một lát sau, hệ thống thoáng mừng rỡ: “Cũng không phải khó. Tối nay khi ký chủ thay Tạ Khúc đỡ một đao, chúng ta sẽ lật ngược tình thế, chỉ số hạnh phúc về lại 0 chỉ là chuyện sớm muộn.”

Nam Nhiễm nhướng mày: “Ai nói với ngươi ta sẽ đỡ đao thay hắn?”

“Chẳng lẽ ký chủ mặc kệ Dung quý phi đỡ đao cho Tạ quốc sư sao? Nếu làm vậy số phận của ký chủ sẽ mãi đi theo cốt truyện, làm sao hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ?”

Cô ngậm cười lên tiếng: “Đương nhiên không. Thích khách nhắm vào ai ta sẽ để kẻ đó chịu đao. Ngươi đừng quên Tạ Khúc chính là kẻ khởi xướng cho cuộc đời bi thảm của nguyên chủ. Mục tiêu hiện tại của ta là giảm chỉ số hạnh phúc của hắn ta xuống âm vô cực.”

Hệ thống không ngờ Tô Ca mất ký ức lại phản nghịch như vậy, nếu biết trước nó đã không làm theo lời cô.

Như chứng minh những gì mình vừa nói, Nam Nhiễm bắt đầu trêu chọc Tạ Khúc: “Nô tỳ có thắc mắc rất mong được Tạ quốc sư giải đáp.”

Tạ Khúc không khỏi nhướng mày, đối phương vốn trầm tính từ ngày vào phủ Quốc sư đến giờ số lần trò chuyện của hai người đếm không hết một bàn tay, giờ lại chủ động khơi chuyện lẽ nào cô ta trúng tà.

Tuy nghĩ vậy, ngoài mặt hắn vẫn hào sảng đáp ứng: “Ừm. Ngươi nói đi.”

Nam Nhiễm bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm đối phương: “Mẫu thân từng nói ngay từ khi còn trong bụng mẹ, Tạ quốc sư đã hướng người bày tỏ sau này sẽ cùng ta kết nghĩa phu thê. Vậy giờ nô tỳ có giống tức phụ nuôi từ bé trong phủ ngài không?”

Tạ Khúc còn đang nhàn nhã cầm tách trà lên uống, nghe tới đây lập tức phun ra một ngụm: “Hồ nháo! Ngươi lập tức cút ra khỏi đây cho khuất mắt ta. Nếu ta còn nghe ngươi ăn nói bậy bạ, lập tức cuốn gói ra khỏi phủ quốc sư. Ngươi nghe thấy không?”

Thấy đối phương mãi không đáp lại, hắn quay sang xem nhất thời ngơ ngác.


Thiếu nữ làn da trắng muốt thoáng chốc đỏ ửng, nước đọng lại chảy dài từ hốc mắt xinh đẹp xuống gò má, trong thầm lặng rơi tí tách xuống sàn.

Tạ Khúc không hiểu nữ nhân sao lại mau nước mắt như vậy: “Còn không trả lời?”

Nam Nhiễm lúc này mới thút thít lên tiếng: “Nương trước khi qua đời dặn dò như vậy nô tỳ mới dám lên đây. Giờ không có danh phận, nô tỳ vào phủ Quốc sư ăn không uống không, nô tỳ còn mặt mũi nào làm phiền Tạ quốc sư.”

Phiền phức!

Tạ Khúc thoáng nhíu mày thầm nghĩ, nhưng nghĩ đến kế hoạch tống kẻ này vào cung để chịu ngược đãi hắn thoáng do dự vài giây rồi đáp lời: “Đó là chuyện của nhiều năm về trước, hiện tại ngươi không cần nghĩ nhiều. Ta chăm sóc ngươi là vì phụ mẫu ngươi có ân với ta, ngươi không cần phải suy xét đủ thứ. Lui ra đi.”

Dứt lời, không để cô có cơ hội phản bác, hắn lập tức hạ lệnh đuổi người.

Sau khi rời khỏi thư phòng, trên mặt Nam Nhiễm nào còn dáng vẻ uất ức vừa rồi, thậm chí cao hứng hơn hẳn: “Ngươi nhìn thấy vẻ mặt hắn vừa rồi chứ? Chẳng khác nào ngậm phải thuốc súng. Dám tính kế ta thì phải có bản lĩnh nhận lấy hậu quả.”

Hệ thống hiếm khi lạnh lùng, âm thanh phát ra không chút cảm xúc.

Chỉ số hạnh phúc: -60

Nó quyết định mặc kệ, cô muốn làm gì thì làm. Vừa thông báo xong, hệ thống không buồn để ý đến cô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận