Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chỉ số hạnh phúc: -65

Hệ thống bất lực lên tiếng nhắc nhở.

Nam Nhiễm đứng trên tửu lầu nhìn xuống cười như được mùa.

777 không muốn quan tâm cô làm nhiệm vụ thế nào, chỉ là: “Sao cô biết Dung Hề xuất hiện ở đây?”

Nam Nhiễm nhàn nhạt nâng tách trà đặt lên môi, thoáng đảo mắt sang bàn bên cạnh: “Trong cốt truyện có nhắc tới.”

“Thật sao?” Hệ thống nghi ngờ liền lật đi lật lại cốt truyện nhưng mãi vẫn không tìm ra.

Cô khẽ cười: “Đó là lý do ta được nguyên thân ủy thác chứ không phải ngươi. Trí thông minh của ngươi thật đáng e ngại. Không phải nói lúc cứu Tạ Khúc trên người nàng ta phản phất mùi rượu sao? Tửu lâu lớn nhất kinh thành còn không phải nơi này? Lẽ nào đường đường là Dung quý phi lại đi uống rượu ở một tửu lâu tầm thường?”

777 lúc này mới vỡ lẽ, thầm khen chủ nhân dù đã mất ký ức nhưng trí thông minh không hề giảm chút nào.

Lúc này, Nam Nhiễm đứng bật dậy đi sang bàn bên cạnh. Gò má cô ửng đỏ, tay cầm khăn bất giác siết chặt.

Cô bày ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Công tử có tiện để tiểu nữ được ngồi cùng bàn với ngài không?”

Dung Hề nữ cải nam trang xuất cung, không nghĩ tới lại vô tình được nữ nhân khác để mắt. Nàng ta đã tính rời tửu lâu, gặp tình huống này nhất thời khó xử nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận: “Tiểu thư cứ việc ngồi. Ta không ngại.”

Nam Nhiễm vui mừng hớn hở ngồi xuống bên cạnh, nào có chút ngượng ngùng của một nữ nhân cổ đại.

Tuy nhiên sau khi ngồi xuống cô lại không lên tiếng, buồn bã rót rượu uống từng ngụm.

Đợi đến khi bình rượu đã chất đầy bàn, Dung Hề mới không nhịn được nữa giật lấy chén rượu trong tay cô: “Cô nương là đang gặp chuyện gì đau lòng sao?”


Nam Nhiễm vờ say choáng tự mình lẩm bẩm: “Tạ quốc sư, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy. Ta toàn tâm toàn ý yêu chàng, lòng chàng chỉ nhớ nhung Dung quý phi. Nàng ta có gì hơn ta chứ.”

Dung Hề ngồi cạnh nghe được toàn bộ, nhất thời sửng sốt không thôi, ngẫm lại lòng thầm đắc ý.

Nam nhân điên cuồng lấy lòng mình, bản thân chỉ xem hắn là đá lót đường, trong mắt nữ nhân khác lại xa không với tới. Dung Hề tự thấy có chút hư vinh.

Nghĩ đến đã lâu không thấy Tạ Khúc, nàng ta tính toán tìm cơ hội gặp hắn một lần, dù sao địa vị Quốc sư Đại Tần cũng ở đó, giữ lại đường lui cho bản thân không phải không tốt.

Tuy vậy, ngoài mặt Dung Hề tỏ ra đồng cảm an ủi Nam Nhiễm: “Cô nương không cần quá đau lòng, ngoài Tạ quốc sư ra trên đời này thiếu gì nam nhân chứ. Mỹ nhân hiếm gặp như cô nương tìm một nam nhân tốt để gả cũng không khó.”

Ban đầu bị hành động bất thường của nữ nhân này làm cho choáng váng, nàng ta nhất thời không để ý. Đến giờ mới phát hiện, từ khi nào chốn kinh thành lại xuất hiện một nữ tử dung mạo còn kinh diễm hơn cả nàng.

Một cỗ bất an xao động dưới đáy lòng, Dung Hề không tin Tạ Khúc ngày ngày đối diện với một mỹ nhân khuynh thành không thể không rung động, còn cả vị kia, nếu gặp phải…

Vừa nghĩ tới, tim Dung Hề chợt hẫng một nhịp, ánh mắt thoáng tràn ngập sát ý.

Hệ thống tốt bụng nhắc nhở: “Ký chủ còn không tỉnh lại, nữ chính có thể lấy mạng ký chủ thần không hay quỷ không biết đấy.”

Nam Nhiễm sao có thể không nhận ra, nhưng cô chính là cố ý. Cô muốn tìm cho bản thân một cơ hội đúng lý hợp tình dọn ra khỏi phủ Quốc sư.

Những tưởng khí vận chi tử sẽ thiện lương nhân hậu, thế nhưng từ lần đầu gặp cô đã nhận ra Dung Hề này tâm cơ sâu nặng. Người như nàng ta bản tính thích đố kỵ, ích kỷ, sao có thể để yên cho bề tôi trung thành vượt tầm kiểm soát.

Nếu đã vậy Nam Nhiễm đành thuận nước đẩy thuyền. Chuyện quan trọng là làm sao đúng lý hợp tình tiết lộ thân phận của mình.

Ngay lúc này, Dung Hề lại bất ngờ lên tiếng: “Nói chuyện đã lâu, không biết xưng hô với cô nương thế nào?”


Nam Nhiễm vẫn còn giả say, ngây ngô khai báo: “Ta tên Nam Nhiễm, là tỳ nữ phủ Quốc sư. Nếu có việc cần giúp đỡ cứ đến phủ Quốc sư tìm ta.”

Thấy đối phương đã không tỉnh táo, Dung Hề liền không định che giấu biểu cảm, trên mặt hiện rõ dè bỉu, khinh thường.

Hóa ra cũng chỉ là một tiện nô! Vậy mà dám cả gan mơ tưởng đến Tạ quốc sư.

Hệ thống từ lâu đã mơ màng nhận thấy bản thân quên gì đó, nhưng mãi không nhớ ra được.

“Không xong rồi! Quốc sư trúng đao của thích khách. Ký chủ còn không mau trở về phủ chăm sóc Tạ Khúc. Hắn mà có mệnh hệ gì nhiệm vụ của ký chủ coi như xong.”

Nam Nhiễm lúc này loạng choạng đứng dậy.

Dung Hề vội tiến lại gần đỡ lấy.

Nam Nhiễm vẫn còn men say, hất tay đối phương: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Đa ta công tử quan tâm. Không còn sớm nữa, ta phải quay về nếu không chủ tử sẽ trách tội.”

Dung Hề vờ hỏi thăm: “Cô nương như vậy một mình trở về có ổn không?”

Nam Nhiễm xua tay: “Tiểu nữ tự đi được. Đa tạ công tử.”

Dứt lời, tuy bước chân vẫn còn loạng choạng nhưng tốc độ của cô nhanh hơn nhiều, thoáng chốc đã rời khỏi tửu lâu.

Tỳ nữ thiếp thân của Dung Hề cũng đúng lúc chạy tới: “Nương nương, ngài đi đâu vậy? Nô tỳ tìm ngài rất lâu.”


Dung Hề cau mày: “Hỗn xược! Ta đi đâu còn phải khai báo với ngươi!”

Tỳ nữ sợ hãi vội vàng giải thích: “Nương Nương thứ tội! Tỳ nữ chỉ là nhất thời lo lắng cho người.”

Dung Hề liếc nàng ta một cái rồi nhàn nhạt mở miệng: “Hồi cung.”

Vừa trở về, Nam Nhiễm lập tức chứng kiến cảnh tượng gà bay chó sủa hiếm có trong phủ Quốc sư.

Máu trên người Tạ Khúc tuôn không ngừng, hạ nhân nối đuôi nhau mang mấy chậu nước nhuộm đỏ ra khỏi Hải Kính viện.

Ngự y vẫn còn chữa trị bên trong, xem ra tình hình vô cùng nguy cấp.

Nam Nhiễm định bước vào, nửa đường bị thuộc hạ thân cận của Tạ Khúc là Mộ Địch chặn lại.

“Ngươi không cần vào. Ở đây không còn chuyện của ngươi.”

Nam Nhiễm cũng không cố chấp, liền quay lưng trở về phòng.

Cũng may Tạ Khúc không xem cô như tỳ nữ thông thường, còn hào phóng cấp cho cô một phòng riêng, để nửa đêm có ra ngoài phóng hỏa cũng tiện hành động.

Hệ thống trong đầu đánh tỉnh Nam Nhiễm: “Ký chủ vừa nghĩ chuyện nguy hiểm gì vậy? Ký chủ đừng quên nếu Tạ Khúc treo giữa chừng, nhiệm vụ của ký chủ cũng coi như xong.”

Nam Nhiễm nằm dài trên giường, hai tay gác sau đầu: “Ta có chừng mực, không nháo mạng người đâu. Ngươi yên tâm.”

Nửa đêm, cô âm thầm tới phòng Tạ Khúc, thấy Mộ Địch vẫn còn canh ngoài cửa liền tìm cách đánh lạc hướng hắn, sau đó nhân lúc không người lẻn vào trong.

Tạ Khúc hôn mê nằm trên giường, băng vải quấn kín người, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vết loang lổ do máu rỉ ra khô lại.

Nam Nhiễm tiến lại gần thấy đối phương cau mày, ngủ không yên ổn.


Mạng lớn thật!

Dù đã trong dự tính nhưng cũng không nhịn được cảm thán.

Cô nhìn chằm chằm hồi lâu.

Đôi mắt sắc bén ngày thường đã nhắm chặt khiến ngũ quan tinh xảo trên gương mặt hắn thêm phần ôn hòa.

Hệ thống còn cho rằng Nam Nhiễm bị nam sắc mê hoặc định lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng ngay sau đó đã kích động hét lớn: “Ký chủ đang làm gì vậy!”

Nam Nhiễm dùng tay ấn thật mạnh vào vết thương của Tạ Khúc.

Thấy máu chảy ngày một nhiều kết hợp cùng vẻ mặt thống khổ của đối phương, nụ cười trên môi Nam Nhiễm càng thêm sâu.

“Hắn không chết được.”

Chỉ là cô không biết, hiện tại tuy không mở mắt nhưng Tạ Khúc vẫn có ý thức.

Trên người Nam Nhiễm phát ra cỗ hương hoa nhài rất nhạt.

Buổi sáng trong thư phòng Tạ Khúc đã phát hiện, hắn còn tự hỏi sao trước đó chính mình không ngửi thấy.

Hắn không ngờ tới nàng lại có hành động độc ác như vậy, những tưởng nàng ta muốn lấy mạng hắn, vậy mà nửa chừng chọn ngừng tay.

Còn nữa, nếu không có sự phân phó của hắn, Mộ Địch nhất định không để nàng ta vào. Có thể qua mặt được Mộ Địch thân thủ bất phàm, Nam Nhiễm này nhất định không bình thường như vẻ bề ngoài.

Rốt cuộc trên người thôn nữ này có bí mật gì?

Tạ Khúc không có cơ hội suy nghĩ nhiều, đau đớn trên người khiến hắn bất giác mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận