Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Editor: Pinkylee.

Beta: Chen.

Tiếng ồn ào mang Kha Bố từ trong giấc mơ tỉnh lại, cậu không kiên nhẫn nhíu mày, mở cửa câu lạc bộ ra nhìn nhìn dưới lầu xem là chuyện gì, dưới lầu một đám người tụ họp, trong đó có một nam sinh đứng ở nơi cao hô khẩu hiệu với người khác: "Để đồng tính luyến cút ra khỏi học viện Thánh Kiệt, học viện Thánh Kiệt không thu nhận biến thái!" người khác lại hô theo cậu ta một lần, Kha Bố nhất thời còn cho rằng mình đang quay ngược về thời đại cổ xưa nào đó.

Kha Bố hai cánh tay đè lên lan can, yên lặng nhìn bọn họ, sau đó ngáp một cái, cậu lúc này không chút quan tâm là do bị đau khổ chồng chất lên, chút trình độ này, đã quá nhẹ nhàng rồi, nhẹ đến không có cảm giác gì. Chi Lý không biết từ lúc nào đứng bên cạnh cậu, trong tay cầm ly nước đang đánh răng.

"Chào." Kha Bố lại lần nữa nhẹ nhàng ngáp một cái, Chi Lý đánh răng mơ mờ hồ hồ đáp lại một tiếng, cậu ấy đánh răng đại khái chừng một phút, vẻ mặt là một bộ không hề quan tâm, sau khi đánh xong, cậu ấy hớp một ngụm nước, rồi cứ vậy đem nước có bọt kem phun ra, Kha Bố cúi đầu, nước phun lên trên đầu tên nam sinh bên dưới, Kha Bố không vì dáng vẻ chật vật của cậu ta mà cười lên.

"Ai vậy!" nam sinh tức giận ngẩng đầu lên, Chi Lý lại hớp một ngụm nước, sau đó đem bàn chải để vào trong ly nước rửa rửa, tiếp theo cũng cùng nước trong ly cùng nhau đổ xuống, rồi quay người lại câu lạc bộ. Kha Bố cũng thu người lại, nghe tiếng mắng chửi của nam sinh bên dưới.

Học viện Thánh Kiệt giống như mở ra một cánh cửa khác, làn sóng "phản động" kịch liệt, chớp mắt dường như lan tận mỗi ngóc ngách trường học, mỗi ngày hội học sinh giống như nhóm tuyên truyền, giảng giải tác hại của đồng tính luyến, bọn họ dường như không công kích với nữ, chỉ công kích nam, xung quanh dán đủ loại hình và vụ án đáng sợ, khiến mấy người vốn không có ý kiến gì với đồng tính cũng đang dao động. không có gì hay để không thể suy nghĩ, con người chính là sinh vật dễ bị tác động và dao động, một người nói thứ đó là xấu xí, có lẽ bạn sẽ không tán thành, nhưng mười người nói, trăm người nói, càng lúc càng nhiều người nói, sau đó...không biết học gia nào còn vì loại hiện tượng này mà đặt tên.


Một tuần sau, Công Tru kiềm nén không được nữa, cậu chịu không được ác cảm và châm chọc như vậy, lúc tan học, cậu quay đậu lại nhìn Kha Bố, vẻ mặt nghiêm túc không giống kiểu cậu ta sẽ có: "Cậu thật sự không quan tâm bọn họ nói vậy sao?" Kha Bố cũng trong lòng hỏi lại một lần, đáp án là, cậu thật sự không quan tâm.

"Mấy loại bắt nạt, chửi rủa khốn nạn này, cậu không cảm thấy ủy khuất sao? Tớ không nuốt nổi được!"

"Vậy cậu dự định làm gì?"

"Tớ muốn cùng bọn họ liều đến cùng, tớ muốn phản kháng!"

Kha Bố không có ngăn cản Công Tru, tuy cậu đã ngăn cản quá nhiều chuyện không hiện thực rồi, và thật ra chuyện này cũng không có mấy hiện thực đâu, nhưng cậu không có ngăn cản, cậu nhìn lại Công Tru: "Vậy thì đi làm đi."

"Ừ! Tớ cho rằng cậu sẽ phản đối."

"Tớ tại sao phải phản đối, với cậu, với rất nhiều người mà nói, để càng nhiều người chấp nhận loại tình cảm này mới là đẹp nhất, cậu vì thế giới tươi đẹp mà cậu muốn đi đấu tranh, tớ có tư cách và quyền lợi gì phản đối." lời Kha Bố khiến Công Tru không hiểu, cậu buồn bực hỏi: "Lẽ nào cậu không muốn như vậy sao, để người khác chấp nhận tình cảm chúng ta, để người khác đối xử với chúng ta như đối xử với tình yêu bình thường." Kha Bố tay chống mặt, nhìn ngòi bút trên sách, cậu cười rất nhẹ: "Tớ vẫn luôn không có mục tiêu vĩ đại và cao sang như vậy, tươi đẹp của tớ chưa bao giờ có liên quan với thế giới, tớ quá hạn hẹp rồi." Kha Bố chưa bao giờ nghĩ rộng như vậy, nhất định phải làm gì đó để thay đổi loại tình cảm đồng tính này trong hiện thực xã hội, đi thuyết phục người khác, đi lý luận với người khác, đi phản kháng, đi biện hộ, bởi vì quá kỳ lạ rồi, làm gì phải đi miễn cưỡng những người không thích mình đến thích mình, cho dù bọn họ miễn cưỡng có thể chấp nhận mình, vậy mình sẽ vui vẻ sao, nhưng tại sao vui vẻ, chuyện người khác chấp nhận mình hay không rất quan trọng sao.

Người bất đồng nhau luôn có suy nghĩ bất đồng, Kha Bố cảm thấy chuyện kỳ lạ lại là sự kiên định của Công Tru, trong nhận thức của Công Tru, được người khác chấp nhận là một chuyện tươi đẹp, cho nên suy nghĩ của ai càng chắc chắn, không có ai có thể phán đoán.

Giờ thể dục buổi trưa, Chi Lý và Kha Bố ngồi trên bãi cỏ, học viện Thánh Kiệt gần đây thần kinh rung rinh, chỉ cần nhìn thấy hai nam sinh ở cùng nhau thì sẽ nghi thần nghi quỷ, Kha Bố không để mấy thứ này vào tầm mắt, nằm xuống: "Chuyện gần đây, cậu để ý không?"

"Để ý điểm nào?"

"Hóa ra kì lạ không phải chỉ một mình tớ, tớ làm sao không thể giống như Công Tru suy nghĩ như vậy."


"Bởi vì cậu là Kha Bố."

Kha Bố hai tay túm tóc mình, phát ra âm thanh phiền não: "Tớ thật sự rất kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ, hiện tại vẫn là có nhiều người như vậy, nhiều người không chấp nhận loại tình cảm này như vậy, tớ lại rất ít vì chuyện này mà cảm thấy tiếc nuối và khó chịu, lẽ nào tớ là bị cậu làm hư rồi, cho nên mới không quan tâm, vậy cũng nói không được."

"Vậy cậu đối với chuyện này là cảm giác gì."

Kha Bố nằm xuống, có thể từ một góc độ khác nhìn gương mặt nghiêng của Chi Lý, tìm không ra khuyết điểm, mặt của cậu ấy dường như có thể đẹp ở mọi góc độ, Kha Bố hơi cong đầu gối: "Nói ra cậu không được cười tớ."

"Tớ cười cậu?"

Nghĩ như vậy đi, Chi Lý thật sự rất ít cười mình, cũng không thèm quan tâm lưoi mình nói nghiêm túc thế nào, sau khi cậu thuận ý hắn nói ra rồi, hắn lại một chút cũng không phân biệt được đâu là nói giỡn, đâu là châm chọc.

"Bỏ đi, xem như tớ chưa nói gì."

"Làm sao mới có thể xem như cậu chưa nói được."


"Ngừng lại, ngừng lại, cậu đừng bóp méo ý nghĩa lời nói của tớ như thế." Kha Bố ngồi dậy, đẩy đẩy Chi Lý, tiếp theo lại đứng lên duỗi lưng: "Bọn họ không chấp nhận cũng không có gì không tốt, bây giờ có rất ít người chấp nhận chúng ta cũng không có gì không tốt, bởi vì, tớ vẫn luôn cảm thấy chuyện hiếm có mới là trân quý, đặc biệt, tớ thích đặc biệt." Kha Bố nói xong, cúi đầu nhìn Chi Lý: "Loại suy nghĩ này của tớ thật sự rất kỳ lạ sao?"

Chi Lý nghĩ nghĩ, nói: "Đặc biệt là ai, cậu là thích cậu hay là thích tớ." Kha Bố không phải đồ ngốc, Chi Lý hỏi câu này quá cố ý rồi. Cậu mới không nói, tuyệt đối không nói, chết cũng sẽ không nói!

"Tớ đương nhiên thích cậu rồi."

"So với đặc biệt, càng thích hơn?"

"Cậu đừng hỏi loại câu hỏi khiến người ta ngại trả lời!"

Tiếng phát thanh cắt đứt trò chuyện của bọn họ, âm thanh trong phát thanh Kha Bố đã từng nghe, là hội trưởng học sinh: "Người có tên sau đây đã vi phạm quy định, bị xử lý đuổi học, Công Tru, Trương Lạc, Ứng Tu Kiệt, Sở Hạo Vũ, Chu Hân Hợp, lập tức thi hành, hạn trong hôm nay rời khỏi học viện Thánh Kiệt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận