Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Biên tập : Lâm Anh Nguyễn



Kha Tần ho khan một tiếng ngăn cản hai người nói chuyện, đoán được phần nào thân phận của nam sinh tuấn mỹ trước mặt này, hắn có hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, bởi vì đã sớm gặp qua cha mẹ cậu ta nên biết rằng cậu ta sẽ không kém hơn là bao, nhưng thật không ngờ sức mạnh di truyền lại lớn như vậy, dáng vẻ của cậu ta đã đẹp đến mức có phần không thật. Sắc mặt Kha Tần hơi mất tự nhiên nhìn Kha Bố.

Kha Bố không biết kế tiếp phải làm gì, tất cả đều quá mức đột ngột, cậu đành phải kéo ống tay áo Chi Lý: “Đây là Chi Lý.”

Kha Tần gật đầu: “Bảo với mẹ con một tiếng, để mẹ con qua đây một lát, giờ là lúc nói chuyện nghiêm túc với các con.” Sau đó là một trận xấu hổ trầm mặc. Đương nhiên, xấu hổ chỉ có Kha Tần và Kha Bố, Chi Lý ngay cả một câu chào hỏi cũng không đi ngang qua Kha Tần vào phòng khách, lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, Kha Bố tức giận đến phía sau túm lấy hắn: “Cậu có lễ phép hay không, ba mẹ dạy cậu kiểu gì vậy!!” Vừa dứt lời, ý thức được vấn đề mình đưa ra ngu xuẩn đến cỡ nào, ba mẹ của Chi Lý, cũng không phải thứ gì tốt: “Coi như tớ chưa nói gì cả, ít nhất cũng phải niềm nở gọi chú chứ, giả vờ cũng được!”

Chi Lý khó hiểu quay đầu lại: “Những nơi cậu ở luôn rất khó hiểu.”

“Đừng dùng vẻ mặt này chỉ trích tớ, đây mới là thế giới của người bình thường.”


“Thế giới bình thường của các cậu luôn khó hiểu.”

“Đột nhiên cảm thấy lời này của cậu rất thâm thúy, phi! Hiện tại không phải lúc tán gẫu!!” Kha Bố tuy rằng bề ngoài nhìn nhưn đang nói chuyện bình thường, nhưng trong lòng đã sớm bất ổn, lông tơ dựng đứng hết lên. Cậu chỉ ra vẻ lạnh nhạt, tán gẫu với Chi Lý để giảm bớt không khí. Cảm xúc sắp đông cứng lại của cậu phụ thuộc vào Chi Lý.

“Không sao, đã quen rồi.” Kha Tần chìa chìa bộ ấm pha trà nói với Kha Bố: “Đi pha trà mời khách.”

“Vâng.” Kha Bố vừa định tiến lên, quay đầu lại: “Cái gì gọi là đã quen?”

“Cậu ta chưa nói với con à? Trước đó ba mẹ cậu ta đã tới đây.”

Kha Bố quay đầu nơi Kha Tần không nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi với Chi Lý biểu đạt thần ngữ, đại khái là: ba mẹ cậu tới thế mà không nói với tớ, tớ phải liều mạng với cậu.

Chi Lý không thèm để ý tới Kha Bố, cầm lấy điều khiển bật tivi, cái tên này hoàn toàn không coi mình như người ngoài. Kha Bố đi vào nhà bếp lấy cái chén, Chi Lý thản nhiên lên tiếng: “Chú, suy nghĩ kỹ chưa?”

Đối với sự thẳng thắn dứt khoát của Chi Lý Kha Tần có chút kinh ngạc, hắn ổn định lại tâm trí, ngồi trên sô pha: “Đợi mẹ Kha Bố tới, chúng ta bàn lại.” Chi Lý di truyền từ Lam Ngân và Chi Tà Ti, tương tự, Kha Bố cũng được di truyền từ Kha Tần và Ngũ Thiến, bọn họ luôn không muố đối mặt với vấn đề cốt yếu, có thể kéo dài bao lâu thì kéo, không muốn lôi cái chuyện khiến người ta không vui vẻ gì ra bàn luận nữa.

Ngón tay của Chi Lý nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, thanh âm nhẹ bẵng: “Cho dù hai người suy xét thế nào, đến cuối cùng, hai người đều sẽ đáp ứng.”

“Cậu chắc chắn?” Trên mặt Kha Tần có vẻ chê cười với ngạo khí của người trẻ tuổi.

“Chỉ cần tôi muốn, thì đó chính là của tôi.”


“Trong mắt tôi cậu bất quá chỉ là trẻ con, đừng nói những lời kiêu ngạo như vậy, tôi ghét nhất nhẽng thanh niên hay ba hoa khoác lác, tôi hiểu cậu tuổi trẻ khí thịnh, nhưng làm người còn cần kiên định, thái độ này của cậu, sao chúng tôi có thể giao Kha Bố cho cậu?”

“Nếu tôi giả vờ lễ phép, chú sẽ đồng ý?” Câu hỏi này, khiến cho Kha Tần không thể cãi lại. Chi Lý nhìn thẳng Kha Tần, đồng tử màu đen xinh đẹp, thanh âm lạnh lùng của hắn giữa lúc ấy xen lẫn một chút ấm áp: “Chú, tôi muốn sửa chữa sai lầm của chú, tôi đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, để chú chấp nhận quan hệ này, chứ không phải bảo chú giao Kha Bố cho tôi, tôi đã nói rồi chỉ cần tôi muốn, thì đó chính là của tôi. Kha Bố cậu ấy, đã là người của tôi rồi.”

“Cậu….” Kha Tần còn chưa nói xong, chuông cửa vang lên, Ngũ Thiến vừa bước vào liền trông thấy Chi Lý, cô cũng sửng sốt, đây là phản ứng của những người bình thường lần đầu tiên gặp Chi Lý.

“Ngồi đi.” Người lên tiếng không phải ai khác, là Chi Lý. Cho dù hắn đã cố hạ thấp ngữ khí, nhưng giờ không phải lúc quan tâm đến vấn đề ấy.

Đúng lúc đó Kha Bố bưng hai chén trà đi tới, sau khi chào hỏi Ngũ Thiến, thấy sắc mặt Kha Tần không tốt, không biết hai người đã nói những gì, muốn chuyển chủ đề: “Ba mẹ Chi Lý tới lúc nào?”

“Cuối tuần trước.”

Kha Bố vốn là người thông minh, cậu nhớ ra một việc: “Ba, hôm ấy con về thấy mặt ba có hơi sưng đỏ, là bọn họ làm?

“Không, không phải.” Kha Tần che giấu, dù sao lý do mà Chi Tà Ti đánh hắn, hắn khó có thể mở miệng, cũng không muốn nhắc tới.


Kha Bố vọt tới bên cạnh Chi Lý, trừng mắt nhỏ giọng gầm lên: “Ba mẹ cậu thế mà lại đánh ba tớ, cậu có ý gì?”

Chi Lý hoàn toàn không có nửa phần hối hận: “Hai tên khốn kiếp, đã bảo bọn họ đừng đánh người.”

“Thế là xong?”Kha Bố cảm thấy không cam lòng cùng căm giận, nhưng kỳ thật trong lòng cậu biết rõ thái độ làm người của Lam Ngân và Chi Tà Ti, nếu không chọc vào bọn họ, bọn họ sẽ không ra tay.

“Sao hả, không thì bảo ba mẹ cậu đánh lại, tớ không ngại.” Chi Lý nhún nhún vai.

Kha Bố run rẩy chỉ vào Chi Lý: “Coi như nhà cậu lợi hại.”

Đây đã là lần thứ mấy hai người làm trò ở trước mặt Kha Tần tán gẫu rồi, Kha Tần và Ngũ Thiến ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, trên khuôn mặt non nớt của Kha Bố mang theo sắc thái sáng lạn, cho dù đang tức giận, hay phẫn nộ, hay oán trách, ánh mắt của cậu lại ấm áp rực rỡ, đã bao lâu rồi, không trông thấy Kha Bố như vậy. cho rằng Kha Bố thay đổi, nhưng bọn họ ý thức được, Kha Bố chưa bao giờ thay đổi, chỉ thay đổi với bọn họ mà thôi. Chi Lý nói đúng, Kha Bố như vậy là đã thuộc về cậu ta, Kha Bố của ngày hôm nay là do cậu ta mang lại.

Cho dù những lời của Lam Ngân và Chi Tà Ti khiến bọn họ tự hỏi hồi lâu, cho dù bọn họ vẫn không muốn chấp nhận, cho dù bọn họ thực sự không muốn chấp nhận, nhưng sao có thể không nhận ra, tầm mắt của Kha Bố luôn dõi theo Chi Lý, thỉnh thoảng lộ ra chút nghịch ngợm, Kha Bố không nhịn được trộm kéo áo Chi Lý, tình yêu rục rịch của Kha Bố, diễn ra ngay trước mắt bọn họ, sao coa thể không nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận