Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Biên tập : Không Tên

Sở Hạo Vũ đeo tai nghe bò tới, không bao lâu thì vùi đầu xuống: “Này, này, nghe thấy tớ nói gì không, nơi này là anh Hạo Vũ rất đẹp trai. Hiện tại còn cách mục tiêu 100m.”

“Nghe thấy, tai nghe có tạp âm, Trương Lạc, lần sau đừng mua đồ rẻ tiền nữa.” Ứng Tu Kiệt mặc quần áo rằn ri theo sát phía sau, đằng sau Ứng Tu Kiệt là Kha Bố và Công Chu, Kha Bố không hiểu, cách nhau gần như vậy có nhất thiết phải dùng tai nghe không? Hơn nữa ở trong trường mà mặc đồ rằn ri càng dễ bị chú ý hơn đó!!

“Hết cách, tài chính thiếu hụt.”

“Có ai thấy Chi Lý đâu không.”

“Không thấy cậu ấy đâu cả, chúng ta không đợi cậu ấy nữa, còn có nhiệm vụ vĩ đại đang chờ chúng ta thực hiện, các chiến hữu, vì cách mạng, vì Tân Trung Quốc, vì bản than chúng ta, vì tôn nghiêm đàn ông, tiến lên, đừng sợ.” Sở Hạo Vũ nhiệt liệt diễn thuyết.

Kha Bố cắn rang: “Có nhất thời phải bò trên đất từ khoảng cách xa như vậy không?”

“Cẩn thận che giấu, đừng để kẻ địch bặt gặp, Trương Lạc, trong ca-mê-ra kẻ địch đang làm gì?”

“Ngồi ngoài cửa sổ đang áo, các cậu hãy đột phá vòng vây bằng góc chết bên dưới cửa sổ.”


“Hiểu rồi.”

“Ai u, khuỷu tay của tớ xước xác hết rồi.” Công Chu tế da nộn thịt xuýt xoa.

Mới chớp mắt một cái, Ứng Tu Kiệt đã nằm rạp bên dưới cửa sổ của căn phòng nhỏ màu trắng ở tầng một, nhanh qua rôi đấy, hắn đặt tay lên môi ý bảo mọi người đừng lên tiếng, ra hiệu đi theo hắn. Bốn người giống như xác chết bò về phía trước, lúc ngang qua cửa sổ cũng không dám thở mạnh, người đi ngang qua dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, Kha Bố tận lực không cho người khác thấy mặt mình.

“Nhanh lên, cô ấy sắp đứng dậy rồi.”

Trương Lạc lăn vào chỗ rẽ, Sở Hạo Vũ lăn vào chỗ rẽ, Kha Bố lăn vào chỗ rẽ, Công Chu lăn vào chỗ rẽ, bốn người hô hấp dồn dập, Ứng Tu Kiệt hơi nghiêng đầu thăm dò, trộm nhìn căn phòng nhỏ kia: “Vị trí này hẳn là không trông thấy.”

Sở Hạo Vũ kích động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròn: “Các chiến hữu, không ngờ thắng lợi tới hạnh phúc như vậy, chúng ta thành công rồi, rốt cuộc đột phá được vòng vây cực mạnh của quân địch tiến vào đây, giờ phút này tâm trạng của tớ không thể diễn tả bằng lời.” Nguyên nhân có thể khiến Sở Hạo Vũ kích động tuyệt đối sẽ không thuần khiết, Sở Hạo Vũ đứng dậy giang hai tay: “Phòng ngủ của nữ sinh, kẻ địch ban nãy chính là phòng giám sát. Công Chu vỗ vỗ bụi đất trên quần áo: “Phòng của Ấu Ngôn ở đâu?”

“Làm gì, các cậu ấy, khó được đến một chuyến, phải xem qua mỗi phòng một lần.” Sở Hạo Vũ lộ ra nụ cười đáng khinh, bẻ ngón tay: “Bên trong chính là có thứ tốt nha.”

Ứng Tu Kiệt nghiêng đầu: “Có cái gì tốt.”

“Đương nhiên là quần áo lót.”


“Cái đó hỏi trực tiếp là được mà.” Ở phương diện này Ứng Tu Kiệt vĩnh viễn rất trì độn, trong mắt hắn, tựa hồ con gái và con trai không có gì khác nhau, chỉ là mặt thêm hai tấm vải thôi.

“Tu Kiệt, đừng dài dòng với tên ngu xuẩn này.” Kha Bố tiến về phía trước: “Tận lực trốn tránh nữ sinh, vạn nhất bị phát hiện sẽ không tốt đâu.”

“Được.” Công Chu gật đầu, Kha Bố quay đầu lại: “Cậu không cần trốn, cùng lắm thì bị coi là tomboy thôi.”

“Kha Bố, cậu có ý gì!!”

Bốn người tốn rất nhiều thời gian mới tìm được phòng của Tô Ấu Ngôn, mệt mỏi đẩy cửa ra, Kha Bố mắt trợn trừng, chỉ thấy Chi Lý đang ngồi trước bàn học đọc sách, trong tay còn cầm hộp sữa, Tô Ấu Ngôn và Chu Hân hợp ở bên cạnh bận rộn, cảnh tượng hậu cung này là sao.

“Chi Lý!! Cậu vào từ khi nào thế!!”

Chi Lý nghĩ nghĩ: “Bốn tiếng trước.”

Kha Bố lúc này mới thấy tấm thẻ trước ngực Chi Lý, tấm thẻ này trông rất quen, cậu tiến lên, mặt trên viết: Hội trưởng hội sinh viên: Nghiêm Phong.

“Tớ bảo này Nghiêm Phong, cậu sao lại trở thành Chi Lý thế này, vậy cũng được à!! Cậu lấy đâu ra cái thẻ này thế.”


“Tìm Nghiêm Phong mượn.”

Kha Bố nghi ngờ nhìn chằm chằm Chi Lý: “Tình cảm giữa các cậu tốt thế cơ à? Anh ta không có ý kiến gì sao? Tớ không tin.”

“Quả thật một câu cũng không nói, khi tớ đi tìm anh ta, anh ta đang tắm, tớ liền cầm luôn cả quần áo và thẻ của anh ta đi.” Chi Lý dùng khuôn mặt bình thản nói một câu.

“Đó gọi là trộm!!!”

“Có gì khác nhau à?”

Kha Bố túm tóc mình, trong long gào thét: Lam Ngân, than là người làm mẹ, có thể dạy chút gì đó hữu dụng hay không! Cuối cùng cậu nhận ra mình tức giận vì chuyện này không hề có ý nghĩa. Cậu ôm lấy đầu, hất chân: “Nam sinh chúng tớ hoàn thành, nữ sinh các cậu thì sao?”

Tô Ấu Ngôn cười lạnh một tiếng, ném cuốn sách cầm trong tay ra sau, đập trúng Sở Hạo Vũ đang ở ban công định trộm đồ lót. Đúng lúc ấy cửa bị đẩy ra, xuất hiện ở cửa là một người phụ nữ tương đương cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt tức giận đỏ bừng: “Các em vào đây bằng cách nào, sinh viên năm mấy, khoa nào, mang tôi đi gặp chủ nhiệm của các em, quả thực kỳ cục.”

“Em, bọn em…”

Chi Lý đứng dậy, nghiêm túc nhìn bọn họ: “Nếu không phải tôi đi kiểm tra phòng bắt được các cậu, các cậu muốn làm gì?” Vừa nói vừa uống một ngụm sữa. Thay đổi quả là chóng mặt.

“Em mang bọn họ đến hội sinh viên.” Chi Lý nháy mắt với bà cô kia, bà cô nhất thời tâm hoa nộ phòng: “Đúng vậy, để bọn họ nhớ kỹ, bằng không về sau còn lộn xộn.” Ngay trước mặt mình đùa giỡn với phụ nữ trung niên, Kha Bố giận mà chỉ đành nuốt hận trong lòng, trừng mắt nhìn chằm chằm Chi Lý, Chi Lý đập lên đầu Kha Bố: “Bạn học này, hạ lưu lén vào phòng ngủ nữ sinh còn không phục, vẻ mặt khiêm tốn chút cho tôi.”


“Chậc chậc, sinh viên bây giờ ấy à, nhìn cậu ta thế này chỉ biết không phải người tốt.” Bà cô ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

“….”

Trương Lạc đưa hai cái túi đã gói kỹ cho Tô Ấu Ngôn và Chu Hân Hợp, kèm theo hai cái ống thô dài, giải thích: “Cái này tương tự như túi truyền dịch, bóp ở đây, nước sẽ chảy ra, lớn nhỏ có thể điều chỉnh, hơn nữa chỗ này có dây buộc, có thể trực tiếp đeo lên lung, có áo khoát mùa thu che kín tuyệt đối không nhìn ra.”

Tô Ấu Ngôn lắc lắc gói to: “Bên trong là cái gì.”

“Yên tâm, chuyện của chị Ấu Ngôn sao em dám qua loa, tuy Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt bảo em cho nước tiểu vào, nhưng sao em có thể phản bội chị Ấu Ngôn được, bên trong là trà.”

Tiếng chuông vang học vang lên, nam sinh ở các lớp tiến về phía WC, đám Kha Bố tận lực giả vờ như không có việc gì xen lẫn vào trong đó, mới đi tới cửa WC, toàn bộ đứng sững lại, chỉ thấy hai nữ sinh đứng trước bồn tiểu, mặc quần bò, đưa lung về phía bọn họ, một người bóng dáng nhỏ xinh tay phải rất mất tự nhiên không biết đang làm gì, phía trước có một dòng chất lỏng màu vàng xuất hiện, đứt quãng chảy xuống. Nữ sinh đứng bên cạnh, buột tóc, da thịt tuyết trắng, một dòng chất lỏng điên cuồng lao ra, đợi đến khi không còn gì, vẩy vẩy tay phải, nhẹ nhảy lên, có tiếng kéo khóa quần, quả thực bắt chước y như đúc, cô nàng mặt không biểu cảm xoay người, nhìn chằm chằm cả đám người sớm đã trợn mắt há hốc mồm.

“Nhanh lên.” Tô Ấu Ngôn nói với Chu Hân Hợp.

“Nhưng, nhưng mà…”

Tô Ấu Ngôn đi đến bên cạnh Chu Hân Hợp, người đứng ở trước cửa không trông thấy phía trước bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy tay Tô Ấu Ngôn vươn xuống hại thể của Chu Hân Hợp, dòng chảy đứt quãng lập tức phun mạnh ra, ào ào, Chu Hân Hợp mặt đỏ bừng kéo khóa quần, xoay người, nam sinh đãkhông biết phải hình dung như thế nào nữa, đi WC lại thấy hai đứa con gái đứng ở đó lấy ra thứ ấy đi tiểu, Chu Hân Hợp bụm mặt lại, giống như muốn khóc: “Tớ không còn mặt mũi sống nữa.” Vừa nói xong, vừa đẩy nam sinh ra chạy mất.

Muốn cười, nghẹn đến mức đau cả bụng, Tô Ấu Ngôn liếc mắt nhìn Kha Bố, lạnh lùng từ trong đám nam sinh bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận