Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Biên tập : Hoàng Hôn

So với sự náo nhiệt bên trong quán lầu, bên ngoài có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều, kha bố siết chặc quần áo.

“ Đại ca, chính là thằng cha này”. Thanh âm quen thuộc vang lên, một tên ăn mặc không giống người đứng cách đó không xa, không có ý tốt nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt nam nhân cầm đầu rõ ràng có vết sẹo do dao chém, gồ ghề, tuổi tầm bốn mươi, cổ đeo dây chuyền vàng, hình xăm trên cánh tay dù cho trong đêm tối cũng có vẻ đáng sợ, bọn họ đều lăn lộn quanh đây, coi bộ nhân số không ít, khiến Kha Bố lo lắng chính là trong tay bọn họ cầm vũ khí, có dao bổ dưa rất dài và thiết côn. Một dự cảm không lành bao trùm, Kha Bố chỉ ở trong trường học, rất ít khi giao tiếp với thế giới bên ngoài, ý nghĩ đầu tiên của cậu là hóa ra xã hội là như vậy, nếu có ai thấy bạn không vừa mắt, sẽ thực sự lấy dao chém bạn. Đây là xã hội bên ngoài, đây là u ác tính của thế giới.

Tình cảnh này đối với Kha Bố có phần không thực, trước nay cho dù đánh nhau cũng chỉ là học sinh trong trường giỡn chơi thôi, không ngờ hậu quả lần này nghiêm trọng như thế. Bọn họ bên kia có rất nhiều người, nếu là tay không thì thôi, nhưng thứ bọn họ cầm trong tay hiện tại thật sự sẽ làm bị thương người khác, dù cho bên mình đánh nhau lợi hại, nhưng chung quy vẫn yếu thế hơn, phần thắng giảm xuống nghiêm trọng, Chi Lý cũng không thể bảo vệ hết mọi người. Kha Bố mặc dù bối rối vẫn thầm tính toán trong lòng.

Mặt sẹo thanh âm khàn khàn mở miệng: ‘Là chúng mày bắt nạt anh em của tao? Học viện Thánh Kiệt, mẹ nó, ông đây ghét nhất chính là trường chúng mày, đứa nào cũng ra vẻ thanh cao, với tao mà nói, đám tiểu quỷ chúng mày, nữ thì cưỡng gian, nam thì đánh, trước kia còn chưa tính, nước giếng không phạm nước sông, giờ dám động trên đầu ông, tao thấy bọn bây là không muốn sống nữa!” Mặt sẹo quyết đoán không giống những người bên cạnh, dù sao hắn cũng đã lăn lộn nhiều năm, tình cảnh nào mà chẳng thấy qua, huống hồ đối thủ hiện tại chỉ là một đám nhóc con.

Đám anh em của mặt sẹo cùng cười vang lên, có tên còn cợt nhả: “ Để hai đứa con gái kia lại cho anh em chúng tao hưởng thụ”.

Tô Ấu Ngô cười lạnh: “ Muốn hưởng thụ tôi? Tôi thật muốn xem xem ai có cái gan này”.

Ứng Tu Kiệt đã sớm nóng nảy, Trương Lạc che chở máy tính, Công Chu không nói một lời, Sở Hạo Vũ tự hỏi: “ Phụ nữ và tớ lui trước.”

Kha Bố cho Sở Hạo Vũ một đá: “ Giờ đừng nói giỡn.”

Kha Bố quay đầu nhìn Chi Lý, phát hiện không biết từ khi nào hắn đã chạy đến chỗ cách xa mình, đứng trong bóng tối, không rõ lắm hắn đang làm gì. Kha Bố biết hắn không phải người hành sự lỗ mãng, hắn sẽ suy nghĩ cho những người khác.

“ Hoàng A Mã, chính là hắn.” Tam thái tử chỉ vào Chi Lý.

Có thể hay không, có thể hay không trong thời điểm khẩn trương thế này đừng gọi tên hiệu buồn cười đó ra.

“ Mẹ nó, các ngươi cười cái gì, mày đó, mày tên gì?” Hoàng A Mã mắt lộ hung quang nhìn Chi Lý, Chi Lý nhìn thẳng vào hoàng A mã, khựng lại đôi chút, mới chậm rãi nói: “ Tôi không có hứng thú với ông.”

Kha Bố giựt tóc: “ Không phải ông ta muốn theo đuổi cậu!! Năng lực lý giải của cậu kiểu quái gì thế !!”

“ Sao cậu biết ông ta không phải?”

“Tớ…” Câu hỏi vặn lại khiến Kha Bố nghẹn lời, dáng vẻ bề ngoài của Chi Lý rất dễ nhìn, cực kỳ dễ nhìn, cậu vuốt cằm: “Cũng không phải không thể.”

Hoàng A Mã trán nổi gân xanh: “ Dám mang ông đây ra đùa giỡn, xem ra bọn mày chán sống rồi.” Người phía sau cũng bởi vì lão đại chịu nhục, dao và côn trong tay cọ xuống đất phát ra thanh âm đáng sợ. Chẳng lẽ mình sẽ phải táng thân tại đây, Kha Bố không khỏi đau đớn suy nghĩ, nhưng nghĩ đến việc được chết cùng Chi Lý, đau khổ giảm bớt phần nào, rồi lại nghĩ tỉ lệ sống sót của Chi Lý cao hơn mình rất nhiều, thế là càng thêm đau đớn.

“ A Mã, đừng nhiều lời với chúng nó, đánh chết chúng nó là được, sớm đã thấy ngứa mắt với lũ Thánh Kiệt này, lần này vừa hay cho chúng ta xả giận!” Thanh âm khiến cho người ta sợ hãi, sắc mặt Chu Hân Hợp tái nhợt bắt lấy tay Tô Ấu Ngôn.

Chi lý nghiêng đầu: “Xem ra, các ngươi còn chưa tỉnh ngộ .”

“ Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.” Tam thái tử giơ dao bổ về phía Chi Lý, chi Lý một cước đá vào chỗ hiểm của hắn, Tam thái tử đau đến mức gập lưng, ánh mắt của Chi Lý khiến người ta không rét mà run: “ Đừng lãng phí thời gian của tôi, nếu không xông hết lên thì cút hết đi.”

“ Cậu đừng khiêu khích, sống chết của bọn này thì sao?” Kha Bố nói, cậu tuyệt đối không lo lắng cho Chi Lý, quen biết Chi Lý nhiều năm như vậy, cậu chưa bao giờ thấy Chi Lý sử dụng toàn bộ thực lực, nhưng cho dù vậy, hắn đã rất khủng bố rồi. Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt, Tô Ấu Ngôn đem những người yếu hơn kéo vào bên trong, Kha Bố nuốt nước miếng , lặng lẽ dịch chuyển, nhưng bị Tô Ấu Ngôn lạnh lùng kéo đến bên cạnh: “ Cậu không cần vào đó.”

“ Ông đây bây giờ tác thành cho mày, lên ! Gọi ba mẹ mày đến nhặt xác.” A Mã hét lên, Chi Lý nhìn bóng tối đằng sau: “ Ông tự gọi đi.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe thể thao phóng vụt tới phát ra thanh âm đinh tai nhứt óc, chiếc xe đến gần đám người thi phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường, tạo nên tiếng rít như đến từ địa ngục. Kha Bố bịt lỗ tai lại, ban đêm ai mà lái xe nhanh như vậy, nói mới để ý, cái xe này trông rất quen, , cực kì quen, Kha Bố cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra ngoài. Cửa xe mở, một đôi chân thon dài đeo giày cao gót màu đỏ gợi cảm xuất hiện đầu tiên, khuôn mặt của cô từ trong bóng tối dần hiện ra dưới ánh đèn nhu hòa, tựa vào của xe, sợi tóc hỗn loạn tung bay theo gió, điếu thuốc bên môi, thanh âm tuyệt mỹ quyến rũ mà lạnh lùng: “ Ban nãy ai gọi tôi?”

Một cô gái khác linh hoạt chui ra từ nóc xe, ngồi trên nóc, tóc thắt bím nở nụ cười, đáng yêu động lòng người, cô chào Chi Lý theo nghi thức quân đội : “ Anh Chi Lý, Đóa Lạp tham kiến.”

Tim lại đập nhanh hơn.

Cửa kính xe bị kéo xuống, Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh em đẩy anh anh đẩy em từ cửa kính xe đồng thời ló khuôn mặt bầu bĩnh ra: “ Ba ba, chúng con cũng tới.”

Gi đình ma quỷ của chi Lý từng người từng người một xuất hiện là sao, ánh trăng sáng tỏ, thế nên là lúc ra ngoài hấp thụ máu tươi à? Kha Bố liên tục bị trùng kích, tựa như thằng ngốc trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy kinh ngạc không chỉ riêng Kha Bố, đám người phía đối diện cũng không hiểu ra sao, kinh ngạc vì cái gia đình xuất hiện trước mắt bọn họ ai nấy tướng mạo bất phàm, mang theo trạng thái hắc ám ở trong bóng đêm càng rõ đến mức khiến kẻ khác sợ hãi, cuối cùng Hoàng A Mã mở miệng trước tiên: “ Mấy người, mấy người là ai?”

“ Chẳng phải muốn tôi tới giúp nhặt xác sao? Thi thể các người đã chuẩn bị tốt chưa?”

Khoan đã, khoan khoan đã, Lam Ngân ngồi ở ghế phó lái, vậy người lái xe là , không phải chứ…Cửa kính xe hạ xuống, một tay Chi Tả Ti gác lên bệ cửa chống mặt, hưng trí đánh giá đám người đối diện, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, , khuôn mặt của hắn như ẩn như hiện, khí tức quanh thân thể khiến người ta sợ hãi.

“ Quá chậm.” Chi Lý mở miệng.

“ Trên đường mua bao thuốc lá, Tiểu Khả và Tiểu Linh còn ở siêu thị không chịu đi.”

Chi Lý báo cho Lam Ngân từ lúc nào vậy? Kha Bố không biết được, có điều, có điều vì bảo vệ mình và mấy người họ, quân tiếp viện này cũng hơi quá rồi !!

Đóa Lạp từ trong áo khoác tút ra một con dao ngắn ném cho Chu Hân Hợp: “ Này, cho cô một cơ hội biểu hiện.”

Chu Hân Hợp hốt hoảng nhận lấy con dao , Kha Bố khôi phục tinh thần: “ Quý cô đừng nói đùa, vẫn nên để Chu Hân Hợp trốn trên xe đi.” Cậu vừa dứt lời, dao trong tay Chu Hân Hợp xoay tròn, giống như dính chặt vào tay, Chu Hân Hợp không tự chủ được tán thưởng: “ Rất vừa tay.”

“ Thử xem.” Đóa Lạp kiêu ngạo nói.

Chu Hân Hợp lia dao về phía trước, kha Bố cảm thấy vài sợi tóc của mình rơi xuống, cậu hoảng sợ nhìn Chu Hân Hợp, Chu Hân Hợp vẫn bình tĩnh như cũ. “ Không khó hơn thái thức ăn.” Tuy vẫn biết lúc Chu Hân Hợp nấu ăn sẽ biến thành một người khác, nhưng kha Bố cũng không biết cô nàng sẽ trở nên khoa trương thế này.

Vì thế, Chu Hân Hợp đứng yên, thưởng thức đồ vật mới có; Công Chu đứng yên, mang theo khuôn mặt chọc người trìu mến;

Trương Lạc ngồi vào chỗ của mình, tránh ở sau xe; Sở Hạo Vũ đứng yên, bẻ khớp tay, tươi cười đáng khinh; Ứng Tu Kiệt đứng yên, cởi áo khoác, quấn vải trắng lên nắm tay; Kha Bố đứng yên, suy nghĩ phải đánh thế nào; Tô Ấu Ngôn đứng yên, tháo kính cởi giày, làn da trắng nõn dị thường thể hiện trong màn đêm.

Đóa Lạp từ trên nóc xe nhẹ nhàng nhảy xuống, lúc nhảy xuống, có thể nghe thấy tiếng va chạm của vô số đồ vật được giấu trong quần áo, Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh cầm .. lộ ra nửa thân mình từ cửa sổ trên nóc xe, hơi nheo lại ánh mắt, nghe phía đối diện truyền đến tiếng la hét . Lam Ngân đeo giày cao gót đế nhọn hoắt tới gần, lại tới gần, tiếng giày caao gót tiếp xúc với mặt đất trong bóng tối càng thêm rõ ràng, tiểu tổ cực mạnh! Gia đình ma quỷ họ Chi ! Kết hợp! Đêm tối sôi trào, Chi Lý xắn tay áo, trên khuôn mặt điển trai mang theo tà ác cùng hưng phấn nhè nhẹ, hắn khẽ liếm khóe miệng: “ vậy thì, bắt đầu thôi.”

Chỉ cần có người nhà họ Chi xuất hiện, Kha Bố sẽ không dám mở to mắt quan sát. Từ đầu đến cuối Chi Tả Ti vẫn ngồi trên xe tựa hồ không có ý định xuống xe, tiếng kêu thảm thiết, tiếng vũ khí va chạm nhau bùng nổ trong đêm, một tên nhân lúc này đánh lén Công Chu, bỗng nhiên, đèn xe sáng ngời, tên kia bị ánh sáng mạnh hắt vào hoảng hốt nhắm mắt lại, bị Sở Hạo Vũ một cước đá văng. Công Chu nhìn về phía Chi Tả Ti với ánh mắt cảm kích.

Kha Bố ở bên trong đục nước béo cò, tầm mắt của cậu tìm kiếm Chi Lý trong đám người, chỉ thấy hắn cuối đầu đang làm gì đó, Kha Bố nhìn theo hướng hắn, không phải thứ gì khác, thế mà hắn đang chơi game trên di động !!

“ Cậu đang đùa gì vậy !! Giờ mà cậu còn tâm trạng ở chỗ này chơi game!!’

Khuỷa tay Chi Lí đẩy mạnh ra sau, đập trúng mũi một tên: “ Di động vừa báo đã lâu tớ không chơi.”

“ …..” Kha Bố cứng lưỡi, ngoại trừ cứng lưỡi thì chính là cứng lưỡi.

Đột nhiên chi Lý ôm lấy Kha Bố lùi từng bước, tay kia thì cầm di động đập lên mặt Tam thái tử vừa định đánh lén, Kha Bố rõ ràng có thể cảm thấy cổ tay Chi Lý siết mạnh đến mức khiến bả vai cậu phát đau: “ Khốn kiếp, cậu không biết cẩn thận chút à!”

“ Bởi vì tớ biét có cậu ở đây, cho nên tớ mới không cẩn thận.” Kha Bố mặt dày đáp, trong lòng đột nhiên muốn thu hồi một ý nghĩ, đã từng muốn nói, hóa ra ở trong lòng cậu game trên di động còn quan trọng hơn tớ; nên sửa lại, hóa ra ở trong lòng cậu không có thứ gì qun trọng bằng tớ.

Đóa Lạp xông tới ngồi trước mặt Tam thái tử, trên mua bàn tay không biết đeo cái gì, cắn mô dưới: “ Tôi đâm, tôi đâm, đâm chết anh.” Kha Bố mới vừa cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Đóa Lạp có phải tốt nên hay không, cô ấy thế mà lại ra tay vì cậu, đang lúc cảm động đang trào, Đóa Lạp nói tiếp: “ Phế vật, rác rưởi, đánh lén kiểu gì vậy, đồ vô dụng, thiếu chút nữa còn tưởng anh sẽ giết chết Kha Bố, để Đóa Lạp vui sướng một hồi, đâm chết anh.” Kha Bố cảm động nhanh chóng lụi tàn.

“ Khụ, Kha Bố .” Thanh âm của Chi Lý gọi Kha Bố quay lại.

Kha Bố ngẩng đầu, liền trông thấy vẻ mặt của Chi Lý, so với lạnh lùng và không hề có tình cảm trước đây giờ lại khiến người ta cảm thấy một sự run sợ khó hiểu, cậu chưa từng bắt gặp vẻ mặt này của Chi Lý, khuôn mặt dễ nhìn của Chi Lý mà còn có thể xuất hiện biểu cảm này, tim cậu đập kịch liệt.

“ Cái gì?” Sắc mặt Kha Bố tái nhợt, không hiểu tại sao Chi Lý lại dùng vẻ mặt ấy nhìn mình.

“ Có một việc, bây giờ nên nói cho cậu.”

“ Tớ có thể không biết được không?” Kha Bố theo bản năng thốt lên.

Chi Lý không nói gì cự tuyệt Kha Bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui