Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Vài ngày sau, mọi người chuẩn bị rời đi, chỉ Chi Lý ở lại. Bọn họ đang do dự nới lời tạm biệt thế nào, Lam Ngân đã duỗi thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút mệt mỏi khi mới rời giường, nhìn đám người trước mắt, lạnh lùng nói: “Các cháu còn định đứng ngốc ở đó bao lâu nữa?” Lại tới, lời nói theo phong cách đả thương người, không chút tình cảm.

“Sắp sang năm mới, chúng cháu định hôm nay trở về.”

“Vậy nhanh lên.”

“Vâng, vâng.”

Kha Bố thu thập hành lý, nỗi buồn vô cớ tuôn trào trong lòng, càng ngày càng dày đặc, Kha Bố hiểu được cảm xúc ấy là gì, không đành. Cậu nghĩ rằng sẽ không được mỗi ngày ở cạnh nhau, thì còn có liên lạc qua điện thoại, chỉ cần tới lúc khai giảng sẽ gặp mặt, nhưng ai ngờ phải tách ra khỏi Chi Lý là một chuyện khó khăn như vậy, nếu Chi Lý mở lời, cho dù chỉ một câu thôi, bảo cậu ở lại. Vậy cậu sẽ ở lại, dù sao cậu cũng không muốn về nhà, đối diện với cái gia đình lạnh lẽo đó.

Nhưng biểu hiện của Chi Lý vẫn như mọi ngày khiến Kha Bố có phần mất mát, hình như hắn không hề có ý định giữ cậu lại. Kha Bố xách theo hành lý cùng cả đám đứng ở cửa biệt thự, Lam Ngân đứng trước mặt bọn họ, Công Chu lễ phép lên tiếng: “Chúng cháu đi đây ạ.”

“Chẳng lẽ còn muốn tôi tiễn? Lần sau tới xách đầu hay xách theo quà các cháu tự mình quyết định.”

“Quà, nhất định mang theo quà đến thăm cô.” Trương Lạc bật người chân chó trả lời.


Kha Bố nhìn Lam Ngân, vừa định mở miệng, Lam Ngân liền cắt ngang: “Nếu là mấy lời buôn nôn thì câm luôn đi.” Kha Bố bị đoán trúng ngậm chặt mồm, bà cô này so với Chi Lý còn khó hầu hạ hơn.

Trước khi đi, Lam Ngân tựa hồ còn thương lượng chuyện gì đó với Tô Ấu Ngôn, chỉ thấy Tô Ấu Ngôn giống một đứa trẻ chịu răn dạy liên tục gật đầu, đừng nói là vị ma nữ kia dạy cho Tô Ấu Ngôn mấy việc tà ác gì đó đấy nhé, tưởng tượng thôi đã nổi da gà.

Cả đám xuống núi đi về phía nhà ga, Chi Lý và Kha Bố đi ở sau cùng, Kha Bố xách hành lý nhắc nhở Chi Lý không hiểu phong tình: “Hành lý rất nặng.” Chi Lý tiếp nhận hành lý trong tay Kha Bố, cậu là đồ ngốc à, còn chưa nhận ra? Cảm xúc muốn đứng bên cạnh cậu cơ hồ siết chặt tớ đến hít thở không thông nhưng lại chẳng thể truyền đạt đến cậu, cậu bình tĩnh như vậy, tớ lại quá kích động. Không thể nào không nhận ra, cậu là Chi Lý mà.

“Nói chuyện đi.” Kha Bố dùng phương thức uyển chuyển nhất yêu cầu Chi Lý.

“Nói cái gì?”

“Cái gì đều được.”

“Cậu muốn nghe cái gì?”

“Tớ muốn nghe cái gì cậu cũng nói à?”

Chi Lý trầm mặc, hắn cố ý phải không? Vào lúc này lại trầm mặc là sao, Kha Bố bắt đầu khẩn trương: “Chỉ cần cậu muốn tớ ở lại, tớ có thể không đi.” Lời này, nửa thật nửa giả.

“Tớ sẽ không nói.”

“Vậy à? Tớ quả thật tự mình đa tình.” Kha Bố đoạt lấy hành lý từ tay Chi Lý, đối với thái độ của Chi Lý có hơi tức giận, mà chẳng phải chỉ hơi thôi đâu, mà là thật sự tức giận, cậu không muốn nhìn thấy Chi Lý nữa, chuyên chú đi thẳng về phía trước, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.

Chi Lý đi đến bên cạnh Kha Bố: “Đã đến lúc cậu nên đối diện với sự thật, Kha Bố, cha mẹ cậu ly hôn đã nhiều năm rồi, cậu định chạy trốn tới khi nào.” Chi Lý như thường ngày thẳng thừng nói ra việc này, Kha Bố dừng lại, hành lý trên tay rơi xuống đất. Đúng vậy, cậu ấy là Chi Lý, nhìn thấu được trái tim đồng thời nhìn thấu được lời nói dối của mình, còn một nguyên nhân khác khiến mình muốn ở lại đây, chính là không muốn về nhà.


Chi Lý xoay người nhặt hành lý trên đất của Kha Bố lên, Kha Bố kinh ngạc nhìn Chi Lý, hiện tại nên dùng tâm tình gì để đối mặt với Chi Lý, bị nhìn thấu mà hốt hoảng, hay phẫn nộ đây: “Cho dù tớ đối mặt với sự thật, vậy thì thế nào, chẳng thay đổi được gì, không phải sao?”

“Nếu cậu đã rõ chẳng thay đổi được gì, tại sao phải trốn tránh?”

“Đây là sao? Sắp xa nhau đến nơi rồi, những gì cậu muốn nói chỉ có nhiêu đó? Rõ ràng biết điều tớ muốn nghe không phải cái này, cậu có thể nói những lời dễ nghe mà?”

“Giờ lại muốn lảng sang chuyện khác à? Cho dù ra khỏi nhà, cậu chung quy vẫn là con của họ, trốn tránh là được sao, đối mặt với cảm xúc của chính mình đi, cậu còn muốn giữ vấn đề này bao lâu nữa? Những lời cậu không muốn nghe thì tớ không được phép nói à? Tớ là cái gì? Kha Bố, đây là cái cớ cậu trốn tránh sự thật?”

Lúc này đến phiên Kha Bố trầm mặc, ngực như bị thứ gì đó chèn ép. Trong lòng cậu sao có thể không hiểu, Chi Lý nói như vậy làm vậy tất cả đều là muốn tốt cho mình, nhiều năm qua, nghĩ đến việc cha mẹ vì luôn cãi nhau nên mới ly hôn, liền cảm thấy không thể tha thứ cho bọn họ cũng không cách nào tha thứ cho bản thân, chỉ khi đứng bên cạnh Chi Lý, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng, ngực vẫn cảm thấy khó chịu. Mấy người đi đằng trước cảm thấy không khí ở phía sau có chút vi diệu, thức thời không quay lại làm phiền, đi thẳng tới nhà ga, mọi người nói lời tạm biệt đơn giản, Kha Bố ôm đống hành lý của mình, mới đi chưa được vài bước, cậu quay đầu lại, Chi Lý vẫn đứng ở đó, lẫn trong đám đông, dễ gây chú ý như vậy, tươi đẹp như vậy, Kha Bố quăng hành lý tiến lên, đập mạnh lên bả vai Chi Lý, tựa như trút giận nói: “Cậu là hỗn đản, Chi Lý, cậu là hỗn đản, nói cái gì mà đến lúc phải đối mặt, cậu không nên nói như vậy, tâm trạng sau khi đối mặt cậu phải phụ trách thế nào a, khốn kiếp! Tớ rất tức giận, rất tức giận, rõ ràng sắp phải xa nhau, thái độ tùy tiện của cậu thực hỗn đản! Tớ đối với cái tên hỗn đản cậu nên làm sao bây giờ?” Tức giận chỉ bởi luyến tiếc rời khỏi cậu mà thôi, cho dù trút giận, cũng nhịn chằng đành muốn được ở bên cậu.

Chi Lý bắt lấy cổ tay Kha Bố: “Ngày đó quen biết, cậu đã đưa ra một yêu cầu, lúc ấy còn nhỏ, không thể hứa hẹn với cậu.” Chi Lý đột nhiên nhắc tới, Kha Bố sao lại không nhớ.

[Kha Bố nhìn Chi Lý từ kẽ hỡ giữa các ngón tay, rốt cuộc cũng hiểu tại sao muốn tìm hắn tâm sự, rất muốn giữ hắn ở bên, thì ra, cậu cảm nhận được rằng hắn giống mình.

“À, Chi Lý, tớ tên là Kha Bố, phải nhớ kỹ cái tên này đó nha.”

“Ừm, Chi Lý, hãy ở bên tớ đi.”


“Bao lâu?”

Kha Bố trầm tư trong giây lát, rồi mới ra giá: “Cho đến khi tớ già, già tới độ quên mất còn có một người như cậu.”]

Chi Lý chậm rãi nói từng chữ, là thứ ngôn ngữ gì mà lại êm tai đến vậy: “Hiện tại tớ có thể cho cậu đáp án, tớ sẽ ở bên cậu, cho đến khi cậu già, già đến mức không nhớ nổi tớ.”

“Cậu…”

“Cho nên, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tình cảm của cậu, tớ sẽ phụ trách.”

Câu nói này, so với tưởng tượng còn tốt đẹp hơn. Đôi mắt của Kha Bố bị chất lỏng nào đó che mờ, cậu không thấy rõ Chi Lý, rất xảo quyệt, cậu thật sự rất xảo quyệt, nói như vậy rồi, muốn tớ phải vượt qua những ngày không có cậu bằng cách nào đây.

Đứa trẻ cáu kỉnh, thứ cần nhất chính là một viên kẹo ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận