Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Ngày vẫn trôi qua như bình thường, tất cả mọi người đều quên khuấy đi mất chuyện xảy ra mấy hôm trước, ngay cả việc hội sinh viên chuẩn bị kiểm tra cũng quẳng ra sau đầu. Ứng Tu Kiệt xách theo rượu bia tiến vào, đặt lên bàn.

“Dám mang rượu đến trường, cậu còn định sa đọa tới mức nào nữa.”

“Đàn ông mà không uống rượu thì còn gọi gì là đàn ông? Sao hả? Sợi sau khi say làm trò hề bị Chi Lý bắt gặp?”

Kha Bố cười lạnh: “Ông đây được người trong giang hồ xưng là tiểu anh hùng ngàn chén không say.”

Chi Lý nhếch mi lặp lời Kha Bố vừa nói: “Tiểu anh hùng ngàn chén không say?”

“Dọa cậu à, Chi Lý đại nhân.”

“Làm tớ sợ muốn chết, tiểu anh hùng ngàn chén không say.”

Tiếng nhạc từ máy tính của Trương Lạc lan tỏa khắp căn phòng: “Tiểu anh hùng, tớ khuyên cậu nên cẩn thận thì hơn, Chi Lý đồng ý cho cậu uống rượu sao?”

Kha Bố khoát tay: “Bọn này yêu đương tự do, huống hồ tớ cũng không con gái, ví như việc này, tớ sẽ không bó buộc cậu ấy, không đi theo con đường ôn nhu, lúc uống rượu sẽ khuyên cậu ấy uống ít thôi, nói mấy câu vớ vẩn gì mà không tốt cho sức khỏe, cậu ấy cũng sẽ không quản tớ, đúng không, Chi Lý.”

“Ừm, ai bảo cậu là tiểu anh hùng ngàn chén không say.”

“Cậu phải lập lại bao nhiêu lần nữa mới đủ hả.”

Sở Hạo Vũ cầm một bộ đồ y tá đặt trước mặt Chu Hân Hợp, thái độ đáng khinh: “Nào, cô gái nhỏ, chú đây khó khăn lắm mới mua được từ trên mạng, mặc vào để chú ngắm một cái.”

“Tớ không mặc đâu, cậu mà còn cuốn lấy tớ, tớ kêu lên đấy.”

“Cậu kêu đi, kêu rách họng cũng không ai nghe được.”

“Coi bọn tớ là không khí à?” Kha Bố ném sách qua bị Sở Hạo Vũ tránh được. Sở Hạo Vũ đè Chu Hân Hợp lại, Chu Hân Hợp túm chặt lấy quần áo: “Buông ra.”

“Tớ còn lâu mới buông, mau mặc vào cho chú xem nào?”

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó một đám người xuất hiện ở ngoài cửa, đối với tình hình trong phòng làm bộ mặt khiếp sợ không thôi: “Các cậu đang làm cái gì vậy hả, thật tệ hại!!”

“Bọn tôi làm sao?” Người ở trong biểu lộ vẻ mặt chả hiểu gì cả: “Các người alf ai?”

“Chính là bọn họ, tìm các cậu đã lâu, lần trước ở căng tin ngang nhiên khiêu khích với hội sinh viên.” Một người trong số họ kích động chỉ vào đám Kha Bố nói.

“Có gì thì lát nữa nói sau, chúng tôi là hội sinh viên, hôm nay theo quy tắc đi kiểm tra, chẳng phải đã thông báo trước rồi đấy sao? Hội trưởng đích thân đi kiểm tra, nếu trông thấy cảnh này, các cậu đừng mong sống thoải mái trong trường, ai mang rượu đến đây.”

“Hội sinh viên?” Kha Bố nhớ tới việc kiểm tra nọ: “Cái đó chỉ để trang trí, bọn tôi không uống.”

Người của hội sinh viên mặc trang phục chỉnh tề đi vào, đánh giá căn phòng, mặt nhăn mày nhíu lắc đầu, cầm trong tay một cuốn sổ ghi ghi chép chép: “Câu lạc bộ của các cậu chủ yếu làm hoạt động gì?”

“Trồng hoa, diệt cỏ, bảo vệ hòa bình thế giới.”

“Buồn cười lắm à? Các cậu cảm thấy như vậy buồn cười lắm phải không? Năm nhất, coi trường học là cái gì vậy hả.” Nam sinh đi đầu này, trên mặt đầy tàn nhang, đoan chính mà uy nghiêm, ai nấy trong hội sinh viên đều như vậy sao? Kha Bố cực kỳ ghét cái kiểu cả vú lấp miệng em cao cao tại thượng này. Trương Lạc tắt nhạc đi: “Học trưởng, bọn tôi không làm gì cả, chỉ nhân lúc giờ ra chơi thả lỏng chút mà thôi, cũng không gây ồn ào ảnh hưởng đến người khác.”

“Các cậu đã thuộc sự quản lý của chúng tôi, thì nên nghiêm túc, muốn thả lỏng thì ra bên ngoài trường học, không cần chiếm dụng vị trí tốt này, căn phòng chúng tôi sẽ tịch thu, nhân lúc hội trưởng còn chưa đến đây, mau dọn sạch toàn bộ đồ đạc đi cho tôi, rất nhiều CLB lâu năm muốn có được căn phòng này, các cậu mới là năm nhất, tôi không biết các cậu dùng cách gì lấy được gian phòng này, lập tức giao chìa khóa ra đây, cút đi.” Uy Nghiêm ca dùng từ thật mãnh liệt.

“Nếu bọn này không cút thì sao?” Tô Ấu Ngôn đẩy đẩy kính mắt, ngồi trên sô pha lạnh lùng nói.

“Cô là…” Một cậu trai khác đứng bên cạnh Uy Nghiêm ca thì thầm bên tai anh ta vài câu, Uy Nghiêm ca thoáng sửng sốt: “Thiên kim của hiệu trưởng sao lại xen lẫn cùng những người này?”

“Bởi vì tôi chính là thích ở bên cạnh họ đấy.”

“Đừng, đừng tưởng có cô là sẽ ngoại lệ, hội sinh viên chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc.”

“Tôi cũng không muốn ngoại lệ, tôi không lấy thân phận con gái hiệu trưởng để ở lại đây, mà là thân phận của Tô Ấu Ngôn.”

“Nếu đã vậy, hãy tha lỗi cho sự thất lễ của chúng tôi.”Uy Nghiêm ca cố ý tránh né Tô Ấu Ngôn không muốn cùng cô ngay mặt đàm phán: “Câu lạc bộ của các cậu do ai phụ trách.”

Sở Hạo Vũ đẩy Kha Bố lên phía trước: “Là cậu ta, cậu ta là tổ trưởng của chúng tôi.”

“Đến tận lúc này cậu mới nhớ ra chức vị kia của tớ.” Kha Bố nhỏ giọng nói.

“Như nhau cả thôi, khi cần bán đứng tớ cậu chẳng phải cũng tận hết sức lực.”

“Ngược lại mới đúng.”

“Là cậu phải không.” Uy Nghiêm ca đặt sự chú ý vào Chi Lý ở bên cạnh cửa sổ vẫn chưa lên tiếng, Chi Lý cúi đầu, bút chì trong tay ma xát với tờ giấy, nếu nhận xét về những nơi hắn thích ngồi vẽ tranh, Kha Bố cũng có bí mật nho nhỏ của riêng mình, cậu nhớ, số lần Chi Lý ở chỗ này vẽ tranh, là 19 lần, tuy hành vi này rất nhàm chán, nhưng Kha Bố lại nhớ rất rõ.

Ứng Tu Kiệt che chắn trước mặt Chi Lý: “Thủ lĩnh của bọn tôi chỉ nói chuyện với Lão Đại của các người, muốn bọn tôi cút đi, xin lỗi nhá, cút thì không, nhưng đánh nhau thì có thể.” Cậu lậm phim quá rồi đấy.

“Đánh nhau? Hội sinh viên cũng đám lưu manh các cậu không giống nhau, chúng tôi là người văn minh. Còn nữa, muốn nói chuyện với hội trưởng của chúng tôi, cũng không tự ngẫm lại năm nhất các cậu có đủ tư cách không, ngồi ở vị trí hội trưởng đều là những người ưu tú số một số hai của trường, tinh anh trong tinh anh, vĩ đại trong vĩ đại, hội trưởng ở bất kỳ phương diện nào đều hoàn hảo.” Ngữ khí của Uy Nghiêm ca để lộ sự kính ngưỡng với hội trưởng, vị này cũng lậm phim không kém. Anh ta nghiêng đầu phân phó người phía sau: “Đừng phí lời với bọn họ, dọn hết đống đồ này ra ngoài cho tôi.” Người của hội sinh viên bắt đầu hành động, bị đám Kha Bố ngăn cản: “Đừng vô lý.”

“Thế gian này có phân rõ phải trái sao? Hội sinh viên chính là quy tắc, khuyên nhóm các cậu đừng nên cậy mạnh.”

“Cậy mạnh? Bọn này từ trước tới nay luôn coi thường quy tắc.”

“Các cậu ồn ào gì vậy?” Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến, người của hội sinh viên cuống quýt tránh ra, nhún nhường dễ bảo đứng tại đó, xuất hiện ở chính giữa là một nam sinh cao gầy, Kha Bố đánh giá, mái tóc cẩn thận tinh tế, kính đen cẩn thận tinh tế, quần áo cẩn thận tinh tế, thái độ cẩn thận tinh tế, nam sinh rất cẩn thận tinh tế, khiến người ta có cảm giác áp bách, Kha Bố nhanh chóng tổng kết, loại người này tuyệt đối có tính khiết phích và ưa ra lệnh.

“Hội trưởng, nhóm người này lấy danh nghĩa CLB chiếm dụng căn phòng, tụ tập phi pháp dâm loạn.”

Thế giới này chính là như vậy, chỉ nhìn con người ta một cách phiến diện và qua bề ngoài, tự cho rằng đó là xấu, nếu người khác coi đó là xấu, vậy nhất định là xấu. Kha Bố chán ghét, cậu cảm thấy ghê tởm, bởi vì vậy, cho nên đồng tính luyến ái vẫn bị kỳ thị, thích ai, thích giới tính nào, quan hệ mẹ gì tới những bọn họ, toàn đánh đồng những tư tưởng dơ bẩn lên người khác.

“Chiếm dụng gian phòng này thì sao, các anh không thích nhìn thì đừng nhìn, chuyện to hóa nhỏ đi, hội sinh viên thì giỏi lắm sao, hội trưởng thì có gì đặc biệt hơn người, già hơn bọn này một hai năm thì có gì đặc biệt hơn người, trường học là của các anh chắc? Vậy các anh thử gọi nó đi, xem nó có trả lời không?” Kha Bố tức giận.

“Dám nói với hội trưởng như vậy.”

“Tôi cứ nói thế đấy, anh đánh tôi chắc?”

Hội trưởng vươn tay ngăn cản Uy Nghiêm ca, nhìn Kha Bố, hé ra nụ cười thâm thúy: “Xem ra không thể câu thông,nhân lúc tâm tình tôi còn tốt, mau giao chìa khóa ra đây, chẳng lẽ các cậu cho rằng tôi và hội sinh viên vô năng đến mức ngay cả một cái chìa khóa cũng không thu lại được? Sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không dám cam đoan, ngay cả việc các cậu có thể tiếp tục ở lại trường hay không, tôi cũng không chắc.” Hội trưởng tươi cười nhưng lời nói lại lạnh như băng, dáng vẻ của anh ta không phải đang uy hiếp mà là trần thuật sự thật, khí định thần nhàn, cơ hồ không đem bọn họ để vào mắt, đó là ngạo khí của người quen ở trên cao.

“Muốn chìa khóa?” Giọng nói của Chi Lý vang lên, anh ta nhìn theo nơi phát ra thanh âm, chỉ trông thấy Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt tránh ra, Chi Lý gấp tập vẽ lại, xoay chìa khóa trong tay. Khi hội trưởng nhìn thấy Chi Lý, khuôn mặt rõ ràng thoáng tái nhợt, lời nói cơ hồ thoát ra từ kẽ răng: “Quỷ…” Nhưng dường như ý thức được điều gì đó liền im bặt, cũng nhanh chóng che dấu vẻ mặt, sau cặp kính đen là đôi mắt tóm được con mồi, anh ta đi đến, đứng trước mặt Chi Lý, cúi đầu nhìn Chi Lý đang ngồi trên ghế: “Không ngờ sự việc so với tưởng tượng của tôi còn thú vị hơn, xem ra lần này đến đây không uổng công, muốn đánh cược không? Để xem cuối cùng chiếc chìa khóa này sẽ thuộc về tay ai.”

“Vậy thử xem xem.”

Hội trưởng vươn tay, một nam sinh trong hội sinh viên cầm theo một cuốn sổ, xé một tờ đưa qua, hội trưởng nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Kha Bố, Kha Bố lộ vẻ chán ghét: “Tiền cược lớn một chút thì sao, nếu các ngươi thua, cậu ta sẽ thuộc về tôi.”Hội trưởng chỉ vào Kha Bố, Kha Bố cắn chặt răng: “Đùa kiểu gì vậy, tôi không phải đồ vật.”

Khuôn mặt của Chi Lý không để lộ sơ hở: “Không được.”

Hội trưởng nở nụ cười như đạt thành gian kế: “Sợ rồi à? Không nắm chắc cho nên không dám lấy cậu ta ra cược?” Nghe nói vậy, Kha Bố tức giận đến ngứa răng, dùng bản thân để bôi nhọ Chi Lý là chuyện Kha Bố không thể dễ dàng tha thứ: “Cược thì cược, Chi Lý sẽ không thua.”

“Nếu cậu ta đã đồng ý rồi, cậu cũng không phản đối nữa chứ.Loại chuyện thô lỗ như đánh nhau hội sinh viên chúng tôi sẽ không làm, chọn một hoạt động tốt cho sức khỏe đi, chơi bóng rổ thì sao hả, không có quy tắc, không phân biệt nam nữ, chỉ cần đánh bóng vào rổ là được.”

“Tùy anh.”

Hội trưởng không buồn để tâm bị đối xử lạnh nhạt, cầm lấy bản phác họa của Chi Lý lật xem, cười lạnh thành tiếng: “Thế này mà cũng gọi là vẽ tranh?” Anh ta cầm bút chì trên bàn đi nhanh vài nét lên mặt giấy, một bức tranh xinh đẹp nhanh chóng được hình thành, anh ta cao ngạo đặt nó trước mặt Chi Lý: “Học thêm nữa đi, sinh viên năm nhất, thời gian cụ thể sẽ thông báo cho cậu sau, hẹn gặp lại.”Hội trưởng mang theo mọi người rời đi. Tô Ấu Ngôn đứng bên cạnh Chi Lý: “Quen à?”

Chi Lý suy nghĩ: “Không nhớ ra.”

Tô Ấu Ngôn lại lần nữa ngồi xuống sô pha, vài người khác túm tụm trong góc thương lượng đối sách, Kha Bố có thể nhận ra, Chi Lý đang tức giận, giận mình đồng ý làm tiền cược, cậu thật cẩn thận ngồi đối diện với Chi Lý: “Đừng lo, cậu chắc chắn sẽ thắng, cậu là Chi Lý mà.”

“Ai nói với cậu là tớ lo lắng chuyện thắng thua.” Chi Lý xé bức vẽ ban nãy của hội trưởng ném vào thùng rác.

“Vậy cậu…..” Cậu ấy thực sự tức giận.

Chi Lý nhìn Kha Bố: “Kha Bố.”

“Sao, làm sao?” Cậu siêu sợ Chi Lý gọi thẳng tên mình như vậy.

“Không cho phép cậu lấy bản thân ra đặt cược.”

Kha Bố có thể cảm giác được nơi nào đó trong cơ thế bị nhéo mạnh, cậu đột nhiên đứng bật dậy, bổ nhào vào lòng Chi Lý.

“Tránh ra.”

“Không tránh.”

“Đừng tưởng rằng làm vậy tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

“Tớ nghĩ làm vậy cậu có thể tha thứ cho tớ, lão công.”

“Cậu muốn tớ buồn nôn chết sao?”

Sở Hạo Vũ đánh vỡ không khí: “Ê, ê, nhìn tình hình hiện tại xem, giờ là lúc nói chuyện yêu đương à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui