Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Trận đấu tiếp tục, như trước vẫn là phạm quy không ngừng, như trước vẫn là va chạm không ngừng, sau 30 phút, tim Kha Bố như vọt lên cổ họng, cậu biết Chi Lý lo cậu vào sân sẽ bị thương, nhưng cậu không muốn thờ ơ ngồi ở đây theo dõi như người ngoài cuộc. Tô Ấu Ngôn đã bắt đầu thở dốc, dù sao cũng là con gái, hơn nữa vì bên mình quân số giảm bớt, bên kia cũng thay người liên tục, điểm số vẫn cách xa, Tô Ấu Ngôn dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, lo lắng nhìn Chi Lý, hội trưởng khí định thần nhàn ngồi đó, giống như cục diện nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, thậm chí không buồn tự mình ra tay, Uy Nghiêm ca theo sát Chi Lý. Hội trưởng đứng trước tay vịn ngăn cách với băng ghế nghỉ ngơi của Chi Lý: “Cái người tên Kha Bố kia rất quan trọng với cậu? Thật muốn trông thấy vẻ mặt của cậu khi thua.” Từ tư liệu thu thập được của hộ sinh viên thì thấy quan hệ giữa Chi Lý và Kha Bố không tầm thường, hắn muốn cướp, tiêu diệt hết những gì quan trọng nhất đối với Chi Lý, tư tưởng trả thù khiến hắn nảy sinh khoái cảm.

“Chỉ sợ anh không có cơ hội ấy.”

“Giờ còn mạnh miệng, sau khi thắng, nếu cậu thực sự cầu xin tôi, tôi sẽ đem Kha Bố tặng lại cho cậu.”

“Tặng cho tôi?” Chi Lý xoay người đi tới gần tay vịn trực tiếp tung một đấm vào mũi hội trưởng: “Có phải anh lầm lẫn hay không, cậu ấy vốn chính là của tôi.”

“Cậu làm gì vậy hả?” Thành viên của hội sinh viên gào lên, Chi Lý từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “Đánh anh ta.”

Hội trưởng giơ tay ý bảo phía sau đừng nói nữa, sờ sờ mũi, không sao cả nói: “Chúng ta cứ chờ mà xem.” Kha Bố túm quần, hội trưởng đến tột cùng là ai, trúng một đấm của Chi Lý mà vẫn tỏ ra không hề chi.

Đầu kia sân đấu truyền đến tiếng kêu, Chi Lý quay đầu lại, Ứng Tu Kiệt bị kìm kẹp, cho dù Tô Ấu Ngôn đã nhanh chóng chạy đến, đầu của số 14 vẫn đụng vào răng nanh Ứng Tu Kiệt, khóe miệng Ứng Tu Kiệt chảy máu, lấy tay quẹt miệng. Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Uy Nghiêm ca đứng sau lưng hội trưởng lúng túng: “Hội trưởng, đội viên của chúng ta cũng sắp không chịu được nữa rồi.”

“Lũ phế vật vô dụng, nhiều người như vậy không đối phó nổi năm cá nhân, có điều dù sao chúng ta cũng thắng chắc rồi.” Hội trưởng quay đầu lại: “Trận đấu ngày mai, các cậu trở về từ từ thảo luận làm cách nào đừng để thua.”

Khi nghỉ ngơi, cả đám ngã trái ngã phải, nằm úp sấp thì nằm úp sấp, Kha Bố đưa khăn mặt và nước khoáng cho Chi Lý, Chi Lý nhận chai nước, Kha Bố lủi ra sau lưng hắn, ấn ấn bả vai hắn: “Bả vai có đau lắm không?”

Cho dù như vậy, hắn vẫn mang vẻ mặt khó phỏng đoán, nghiêng đầu trêu chọc: “Những lúc thế này cậu đúng là chủ động.”

Kha Bố bĩu môi vỗ nhẹ lên đầu Chi Lý: “Còn có tâm tình nói vớ vẩn, trận sau tớ cũng vào sân.”

Tô Ấu Ngôn vắt khăn mặt lên vai: “Cậu có thể kiên trì được bao lâu chưa, hơn nữa đã ra điều kiện cậu không thể dự thi.”


“Cậu xem thường tớ quá đấy, mười phút chắc là được, thật khó tin, không ngờ tớ còn được hoan nghênh như vậy, Chi Lý và hội trưởng tranh giành tớ, vinh hạnh biết bao, ahahaha ~~~” mông vểnh lên tận trời.

Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nhìn Kha Bố: “Trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, hội trưởng làm vậy là vì Chi Lý.”

“Sao cứ phải dội gáo nước lạnh thế, thỉnh thoảng tớ cũng muốn thỏa mãn chút hư vinh của mình không được a, Chi Lý, từ từ mà tranh, giờ là lúc chứng minh tâm ý của cậu, a hahaha ~~~” Kha Bố ra vẻ nghiêm trọng vỗ vỗ bả vai Chi Lý.

“Đột nhiên cảm thấy thua cuộc có khi tốt hơn.”

“Cậu!!!”

“Đều tại tớ vô dụng, còn hại Sở Hạo Vũ.” Kha Bố tạo ra không khí thoải mái cũng không khiến Công Chu dễ chịu, thần sắc ảm đạm nói.

“Cậu đừng tự trách mình nữa, bọn họ đều không hiểu được, lần sau tham gia cuộc thi tuyển chọn tiểu thụ, cậu chắc chắn là quán quân.”

“Tớ không muốn tham gia cuộc thi đó!!!”

“Vì an toàn, Công Chu ra ngoài, ba người thì chơi kiểu gì, hội sinh viên vừa mới mệt chút đã thay người, đó chẳng phải khi dễ người ta sao?’

Trương Lạc đặt máy tính lên đầu gối, gõ bàn phím, cậu ta rất am hiểu thu thập tin tức, cau mày: “Hội trưởng của hội sinh viên xem ra rất nghiêm túc, trận sau còn mời cả sinh viên trường khác, nghe nói tất cả đều là nhân vật lợi hại, hơn nữa Tiết Phóng cũng sẽ tham gia.”

“Tiết Phóng?” Không ổn rồi, Tiết Phóng rất khó đối phó, sở dĩ thời gian dài chia trận đấu làm hai, hội trưởng chính là muốn từ từ hưởng thụ khoái cảm tra tấn người khác đi.

“Chi Lý, trước kia cậu rốt cuộc đã làm chuyện đáng sợ gì với hội trưởng, anh ta hình như rất hận cậu.”


“Không nhớ đời này có sự tồn tại của anh ta.”

“Người cậu không nhớ rõ nhiều lắm, lúc cậu đi học bạn ngồi cùng bàn bên trái cậu là ai?”

“Bên trái tớ có người à?”

“Cậu xem!” Kha Bố tăng lực đạo, thật muốn bóp chết hắn. Kha Bố cắn đầu lưỡi: “Đau, đau.”

“Tên ngốc nhà cậu làm gì vậy hả?”

“Tớ thử cắn lưỡi tự sát trước xem sao, chẳng may quyết tâm của cậu với tớ thất bại, thì sẽ đến phiên tớ quyết tâm.”

Chi Lý ngẩng đầu lên, một tay nắm miệng Kha Bố, tay còn lại kéo đầu lưỡi của cậu: “Chỉ sợ không dễ dàng cắn đứt.”

“Chính cái thái độ nhàn nhã này của cậu mới thua đấy!! Cậu cũng nên căng thẳng chút chứ, chú ý tình thế hiện nay, ngày mai rất khủng bố đấy.”

“Cõ lẽ.” Chi Lý buông Kha Bố ra, Kha Bố nhíu mày: “Mặn thế.”

“Đương nhiên, cái tay này cầm bóng còn chưa có rửa.” Chi Lý thản nhiên nói, Kha Bố sắc mặt khó coi, quả bóng kia chính là quả Tô Ấu Ngôn đập vào chỗ hiểm của đối phương, nhưng lại rất bẩn, cậu liều mạng nhổ nước bọt: “Giết cậu!! Một ngày nào đó tớ sẽ nhịn không nổi giết cậu!!”

Ngày hôm sau, người đến sân vận động còn nhiều hơn so với ngày hôm qua, chủ nhiệm nhàn nhã ngồi ở vị trí ngày hôm qua cắn hạt dưa, Kha Bố ngồi bên cạnh: “Cô có vẻ thích thú nhỉ, giờ thì vui rồi, như những gì cô nói, bọn em rất có thể sẽ thua.”


“Đây vẫn là lần đầu tiên Nghiêm Phong dùng đến người ngoài, lúc trước cứ giao lớp học đó ra không phải xong rồi sao, đâu cần phiền toái đến giờ.”

“Nghiêm Phong? Tên của hội trưởng.”

“Ngay cả cái này cũng không biết?”

“Hiện tại mới nói thì cũng chẳng để làm gì, hơn nữa bọn họ sẽ không yếu ớt đến vậy.” Kha Bố nói chuyện với chủ nhiệm dần dần không còn khách khí nữa.

“Tuy cô không thấy khả quan, nhưng chưa đến phút cuối, ai thua ai thắng chưa thể chắc chắn được.”

Hội sinh viên khí thế bừng bừng, người trên ghế dự bị đều không phải nhân vật đơn giản, Tô Ấu Ngôn cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho Chi Lý: “Thực phiền phức.”

“Hình như vậy.” Chi Lý hút sữa miễn cưỡng trả lời, Nghiêm Phong đi đến trước mặt Chi Lý: “Hiện tại nhận thua vẫn kịp.”

“Cái gì?”

“Thấy rõ chưa, đội viên của chúng tôi, thực lực so với ngày hôm qua mạnh hơn vài lần, cậu nghĩ rằng chỉ bằng ba người các cậu sẽ thắng được sao?” Chi Lý ném hộp sữa đi, hộp sữa rơi vào thùng rác: “Ai bảo bọn này chỉ có ba người?”

“Hửm~~ chẳng lẽ muốn cái cô cổ động viên nhu nhược kia vào sân sao? Nhắc cậu trước, cho dù là nữ chúng tôi cũng sẽ không khách khí.”

Kha Bố khẩn trương nhìn Nghiêm Phong và Chi Lý, không biết bọn họ đang nói gì. khi Kha Bố còn đang lo lắng đề phòng, cửa sân đấu bị đẩy ra, một cô gái đáng yêu xuất hiện, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước đi thong thả, mang theo nụ cười ngọt ngào, lộ ra răng nanh vui vẻ nhảy lên hướng về phía Chi Lý hô: “Anh Chi Lý, Đóa Lạp đến rồi đây.” Không phải chứ!!Hắc ám nữ quỷ đến chỗ này.

Cửa lại bị đẩy ra, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trong ánh sáng, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc màu trắng, đặt bên miệng hút một hơi, phun ra khói trắng, lạnh lùng mở miệng: “Thực náo nhiệt.” Lam Ngân!! Đùa kiểu gì vậy, ngay cả Lam Ngân cũng đến! Nghiêm Phong trông thấy Lam Ngân và Đóa Lạp, khẽ động dung: “Quỷ…” Nhưng rất nhanh liền im bặt, nhìn điếu thuốc trong tay Lam Ngân, chán ghét nhíu mày: “Đây là hai người còn lại, đừng đùa, cùng đường đến mức chỉ có thể tìm con gái đến sao?”

“Đúng vậy.” Chi Lý cũng không tranh luận.


Uy Nghiêm ca sắc mặt tái nhợt nhìn Lam Ngân, Nghiêm Phong lộ vẻ mặt khó nói: “Xin đừng hút thuốc trong này.” Lam Ngân mắt điếc tai ngơ, cởi áo khoác, vuốt tóc, nhận được sự hoan hô của nam sinh. Uy Nghiêm ca ở sau lưng lắp bắp: “Hội, hội trưởng, người kia, hình như là Lam Ngân tiểu thư.” Uy Nghiêm ca đổi tôn xưng.

“Lam Ngân?”

“Hẳn, hẳn là đúng vậy, có ảnh chụp treo trong văn phòng của hội sinh viên.”

“Trong phòng của hội sinh viên?” Nghiêm Phong chưa từng để ý tới, không hiểu Uy Nghiêm ca đang nói gì.

“Cô ấy từng là Hội trưởng xuất sắc nhất của hội sinh viên trường Thánh Kiệt!!”

Chủ nhiệm bên cạnh Kha Bố đột nhiên đứng bật dậy, hai tay đặt lên bàn, có phần kích động: “Lam, Lam Ngân tiểu thư!!”

“Cô cũng biết Lam Ngân.”

“Sao lại không biết, tại sao Lam Ngân tiểu thư đến đây, trước đây khi còn học trong trường, cô ấy chính là học tỷ chúng ta sùng bái nhất, không chỉ xinh đẹp có khí khái, còn là hội trưởng hội sinh viên.”

“Hội trưởng hội sinh viên?!! Của trường Thánh Kiệt!!” Giờ đến phiên Kha Bố kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.

“Em quen Lam Ngân tiểu thư?”

“Cái đó, cô không biết sao? Chi Lý là con của cô ấy.”

“Cái gì?!” Chủ nhiệm ngồi lại trên ghế: “Thì ra là thế, thì ra là thế, vậy thì tôi đã hiểu, là di truyền.” Khóe miệng của cô mang theo nụ cười khó hiểu, ánh mắt đuổi theo Chi Lý: “Chi Lý, di truyền thật đúng là thú vị đến đáng sợ, nếu là con của hai người ấy, thực chờ mong a, có thể xuất ra toàn bộ thực lực không.”Kha Bố không nghe hiểu những lời chủ nhiệm nói, hiện tại cũng không phải lúc quan tâm đến nó,

Đội hình mới vào sân: Chi Lý, Lam Ngân, Tô Ấu Ngôn, Đóa Lạp, Ứng Tu Kiệt!

Kha Bố ngây ngốc nhìn, đội hình hoa lệ đang vào sân này là cái gì a, rốt cuộc là cái gì a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận