Cậu Ấy Và Tôi

Còn hai tuần nữa là chúng tôi bắt đầu kì thi học kì một. Khi chỉ mới bắt đầu nhập học được một tháng, bộ dạng uể oải của tôi đã luôn khiến Bốn Mắt ngứa mắt. Một tuần có 6 ngày đến trường thì 5 ngày rưỡi cậu ấy nói với tôi: “Còn mấy tháng nữa là thi rồi, cậu không chịu học đi. Đến lúc điểm kém thì đừng có mà than thở“. Lúc ấy tôi còn khinh bỉ nói cậu ấy là học trò cưng của thầy Bão Cát nên bị nhiễm luôn mấy câu của thầy. Lúc ấy tôi nghĩ, mấy tháng còn dài lắm. Giờ xem xét lại thì có lẽ nhiều lúc tôi nên nghe lời cậu ấy một chút. Bởi lẽ trong khi Hoa Khôi vẫn đều đặn cùng với Bốn Mắt ung dung “sống cuộc sống hai người bọn họ” thì tôi lại lao đầu vào ôn tập ngữ văn và vật lí. Sẽ chẳng có đề cương ôn tập nào cả. Câu cửa miệng của các thầy cô chính là: “Phần nào cũng quan trọng, cũng có thể có trong đề thi, các em đều phải chú ý ôn tập toàn bộ” rồi sau khi nhận được lời ca thán của học sinh ở bên dưới thì thản nhiên nói: “Sau mỗi bài học, các em về đọc sách lại thì khi ôn tập cũng chẳng khó khăn gì, là do các em không chịu học thôi“. Đúng, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên học từng chút một.

Bốn Mắt thường xuyên ném sang cho tôi quyển vở ghi chép của cậu ấy. Có lúc tôi nghĩ, có phải tôi là Nobita còn cậu ấy là Doraemon không. Mỗi khi tôi gặp khó khăn thì gọi một câu Bốn Mắt, hai câu Bốn Mắt, thậm chí còn khóc bù lu bù loa lên thì cậu ấy liền rút trong túi thần kì của mình ra món bảo bối có thể giúp đỡ tôi. Tuy nhiên Nobita luôn làm hỏng hoặc gậy ra tai hoạ từ những món bảo bối của Doraemon nhưng tôi thì ngược lại. Vở của Bốn Mắt được tôi giữ gìn rất cẩn thận, những trang bị cong mép, tôi cũng cố gắng vuốt lại cho thật phẳng. Nghĩ một hồi, tôi lôi điện thoại ra đổi tên cậu ấy trong danh bạ thành Doraemon, còn vừa nhìn điện thoại vừa cười ngây ngốc.

- Doraemon là ai vậy?

- Không phải việc của cậu!

Bốn Mắt ngó vào điện thoại của tôi còn tôi bị giọng của cậu ấy làm cho giật mình nên vô thức nhảy cồ cồ lên rồi ôm điên thoại chạy mất, bỏ lại cậu ấy còn đang không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tôi không thể để cậu ấy biết tôi coi cậu ấy là Doraemon của mình được.


Một ngày trước kì thi, khi tôi đang đọc thuộc mấy bài thơ trong sách ngữ văn thì từ trong mũi tôi, máu chảy từng giọt, từng giọt thấm vào trang sách. Lải Nhải thấy tôi chảy máu thì kêu ầm lên. Bốn Mắt liền đẩy đầu tôi ngửa lên rồi lấy tay bịt mũi tôi, kéo đến phòng y tế. Thật ra trong lúc đó tôi cũng sẽ có phản ứng ngửa cổ, bịt mũi. Chỉ là Bốn Mắt quá nhanh đã làm hết tất cả, giống như mẹ tôi vậy. Không, cậu ấy đích thị là Doraemon của tôi.

Ở phòng y tế, tôi được cho uống vitamin, trên mũi còn nhét một cục bông trông như hề. Số là tôi đã chăm chỉ ôn tập đến mức cơ thể không chiu được nữa mà phải biểu tình. Tôi lén nhìn Bốn Mắt đang rửa tay. Lúc cậu ấy bịt mũi cho tôi máu đã dính đầy tay, dính cả vào áo khoác đồng phục. Tôi vì được uống vitamin, chẳng mấy chồc mà cảm thấy tốt hơn. Bốn Mắt cằn nhằn suốt cả đoạn đường chúng tôi về lớp học:

- Chẳng phải đã nhắc cậu học từ lâu rồi sao, giờ lại thành cái bộ dạng này. Hôm nay mà không có mình thì cậu còn thế nào nữa...

Tôi không phản bác cậu ấy, chỉ nói:

- Áo cậu bẩn rồi, để mình mang về giặt.

Bốn Mắt hình như lúc này mới để ý ba giọt máu tròn trịa trên áo của mình, nghe tôi nói vậy thì cởi ra, khoác lên người tôi rồi nói:

- Đương nhiên cậu phải giặt sạch, không những thế còn phải là ủi thơm tho.

Tôi cốc đầu cậu ấy một cái:

- Được voi còn đòi tiên!


Khi tôi vừa đến cửa lớp thì Lải Nhải đã xông lên dìu tôi. Tôi phải gạt tay cậu ấy ra nói:

- Mình chỉ bị chảy máu cam thôi, không sao cả, giờ ổn rồi.

Bốn Mắt còn thêm vào:

- Cậu ấy không tàn tật được đâu!

Buổi tối tôi nhận được tin nhắn của Lải Nhải: “Đừng học nữa, mình cũng đi ngủ đây. Học hành cũng phải chú ý đến sức khoẻ“. Tôi gửi lại tin nhắn chúc cậu ấy ngủ ngon rồi đi đánh răng, tôi cũng phải ngủ sớm thôi. Khi tôi quay lại, cầm điện thoại lên thì đã thấy 3 cuộc gọi nhỡ của Bốn Mắt. Tôi ngay lập tức gọi lại cho cậu ấy.

- Tưởng cậu ngủ rồi chứ - Bốn Mắt nói


- Mình cũng định đi ngủ đây. Có việc gì không?

- Ờ... ừm... Chú ý sức khoẻ, mai thi tốt!

Tôi ngây ra mấy giây. Cậu ấy quan tâm đến tôi sao? Tôi nhìn chiếc áo đồng phục được xả thơm tho, là phẳng phiu đang treo trên móc nói:

- Áo của cậu mình giặt rồi, mai mang cho cậu. Mai thi tôt́!

Tôi mang theo tâm trạng được Bốn Mắt quan tâm cả vào trong giấc ngủ. Lần này tôi không mơ, chỉ là trước khi đi ngủ còn mấy lần nhìn lại danh sách cuộc gọi. 3 cuộc gọi nhỡ - Doraemon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận