Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói


Quãng thời gian năm 3 trôi qua nhanh chóng, bất luận thích học hay ghét học đều bị đợt kiểm tra này đến kiểm tra khác đè sấp mặt.

Sấp bài thi như những bông tuyết phấp phơi tung bay trên trời, bên tai cứ văng vẳng câu 'trọng điểm', 'sẽ ra thi' từng lời từng lời giáo viên cứ nhắc nhở đi nhắc nhở lại.
Nhìn các em học sinh cứ ngập sấp mặt mũi trong biển đề thi, lãnh đạo trường số 1 Hải Thanh ít nhiều cũng có chút không đành lòng, do đó, đợt hội thao có quy mô lớn đầu tiên trong suốt năm ba sẽ được diễn ra trong hai ngày trước khi nghỉ Quốc Khánh bắt đầu.
Cao Trản giữa giờ cũng chiến đấu xong với đống bài tập.

Nói là làm xong, cũng chỉ là chỗ này lõm chỗ kia lồi, vừa đủ mức ôm tâm lí may mắn nộp lại cho giáo viên.

Bên kia đặt bút xuống, Thành Tễ cũng làm xong câu làm văn cuối cùng của bài tập tiếng Anh.

Từ đơn dưới ngòi bút của hắn viết ra vô cùng lưu loát rõ ràng, còn đẹp hơn cả Cao Cao.

Chữ 'y' cuối cùng của từ được Thành Tễ nhẹ nhàng đưa xuống, tạo thành vòng cung đẹp mắt.
"Tôi làm xong rồi, dựa theo trình độ cậu," Thành Tễ nâng cằm, đắc ý đặt bài tập lên bàn Cao Trản, sau đó ghé sát vào cậu, "Có thưởng không?"
Cao Trản mím môi không nói, Thành Tễ liền dựa sát lại chờ.
Lúc cả hai lâm vào bế tắc, mấy nam sinh hay chơi cùng Cao Trản đi qua, hết nhìn Cao Trản lại nhìn Thành Tễ, một người trong đó là Ngụy Nhất Thinh mở miệng hỏi: "Cao Trản, hai người bọn mày trước đây quen biết à?"
"Không quen." Cao Trản nói ngay.
Ngụy Nhất Thịnh a một cái, gãi đầu sột sột: "Nhưng Cao Cao vừa nãy còn nói bọn mày biết nhau, còn là hàng xóm..."
"Vậy mày còn hỏi cái nịt!" Cao Trản hận không thể nghiền nát Ngụy Nhất Thinh.
Thành Tễ ở bên cạnh nghe thấy vội cười với Ngụy Nhất Thinh: "Tôi là hàng xóm của cậu ấy, nhưng bình thường tôi hay bàn chuyện học với Cao Cao hơn, rất ít tiếp xúc với Cao Trản."
Vừa nói, hắn còn lộ chút đau lòng nhìn Cao Trản, "Cậu ấy nói bọn tôi không quen, cũng không sai, hai người bọn tôi quả thật không thân..."
Trong mắt đám người Ngụy Nhất Thinh, Thành Tễ đang gớt nước mắt lên án Cao Trản cái tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, còn giả vờ không quen, ánh mắt bọn họ nhìn Cao Trản cũng có điểm phức tạp, "Anh Trản, mày thế này không đúng đâu..."
"Mày..." Cao Trản đá tới tấp bảo đám người Ngụy Nhất Thịnh lăn đi, quay lại trừng mắt với Thành Tễ, "Bán thảm? Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Nhìn nam sinh kia bước vào, không biết ai đã nói, "Đậu xanh, Trần Hà!", vài người trong lớp nhìn về phía Cao Trản.
"Trần Hà là ai?" Thành Tễ hỏi.
Cao Trản mím môi không nói, Lý Nhai quay xuống giải đáp thắc mắc cho hắn, "Lớn hơn chúng ta một khóa, thi đại học muộn một năm, cho nên đến lớp 17." Cậu ta nói, nhìn về phía Cao Trản, "Anh ta là một nhân vật nguy hiểm, Cao Triển từng đánh nhau với hắn."
"Ai thắng?" Thành Tễ tò mò hỏi.
"Sao cậu nói nhảm nhiều thế?" Cao Trản tặc lưỡi, "Có muốn biết hai người chúng ta đánh nhau ai thắng không!"
"Đi bộ 100 m từ đây, đến tiệm dầu mắm của ông Vương, nói chú ấy cậu muốn nấu cá vược, chú ấy có thể lấy đầy đủ nguyên liệu cho cậu." Cao Trản xử lý con cá xong đưa cho Thành Tễ.
"Ồ được," Thành Tễ cầm lấy con cá, "Cảm ơn, nếu ngon, ngày mai tôi lại đến." Hắn khi đi còn để lại một câu khách khí mà khách mua hàng thường nói với chủ tiệm.
Bất quá cậu chàng đó dường như không quan tâm lắm đến việc buôn bán của mình, còn viết dòng chữ 'Lăn mau' rõ to trên mặt.
Dựa theo lời Cao Trản nói, Thành Tễ đến tiệm của ông Vương, mua đủ nguyên liệu xong, lại lấy thêm chút rau củ cùng gạo, xong xuôi đâu đó hắn tay xách nách mang bịch bọc đùm đề rời đi.
Phòng bếp ở trọ rất lớn, trang trí có vẻ còn tỉ mỉ hơn so với nơi khác, dụng cụ làm bếp vô cùng đầy đủ, Thành Tễ đã từng nhìn thấy mấy nhãn hiệu này ở nhà mình, giá không hề rẻ.
Hắn bỏ cá vào trong nước, mở video của kẻ sành ăn lên, làm theo các bước của người nọ, đầu tiên là khứa cá vược thành hình.Trong video, thao tác của kẻ sành ăn vô cùng thành thục, một bên cắt cá thành từng lát mỏng, một bên bên dùng dao khứa nhẹ dọc theo xương đến khi thịt và xương tách rời ra, làm thế này lúc hấp sẽ nóng đều hai mặt, nắm chắc được thời gian lúc thịt cá tươi ngon nhất.
Cao Trản tặc lưỡi, "Cậu muốn chết!"
Sáng sớm không chỉ nhìn thấy người không muốn gặp, còn nghe thấy lời cậu không muốn nghe nhất.

từ miệng hắn.
Thành Tễ nhún vai, "Cậu có vẻ không thích tôi cho lắm."
"Bỏ có vẻ đi." Thang máy đến, Cao Trản vừa nói vừa bước vào.
Trong thang máy còn có hộ gia đình khác, Thành Tễ liền thu liễm lại, không nói chuyện với Cao Trản nữa, ra khỏi thang máy, hắn lại hỏi Cao Trản mua rau ở đâu.
Cao Trản phớt lờ hắn, chạy thẳng.
Thành Tễ cũng theo sau.

Cả hai ra khỏi tiểu khu, chạy ngang qua quầy ăn sáng trên phố trước cửa.

Cái mùi béo ngậy ngọt ngào của sữa đậu nành quyện với mùi của bánh bao bánh quẩy len lỏi trong không khí thơm nức mũi, cả hai chạy ra khỏi tiếng rao hàng tấp nập nơi này.
Lúc nhập học cấp ba Cao Trản đã tham gia bốn nhóm ở số 1 Hải Thanh, khi nào không muốn lên lớp, cậu đều đến thao trường tập chạy.

Từ đây đến chợ nông sản cách ba km, không bằng một nửa so với lúc Cao Trản luyện tập thường ngày, lúc chạy không có độ khó cao, chỉ là không ngờ đến Thành Tễ nhìn thì cao gầy, bộ dáng mong manh yếu đuối, thế mà lúc chạy cũng rất nhẹ nhàng lưu loát.

Cao Trản chạy cànglúc càng nhanh, Thành Tễ cũng theo sát đằng sau, càng về sau, hai người họ nhưđang thi chạy, vun vút lao nhanh qua hàng dài người đi bộ.
Lớp 17 cùng 18 chửi nhau tới tấp trên khán đài, y chang đám nhóc tiểu học cãi nhau chí chóe không trật li nào.
Trở lại khán đài, lớp 18 lại vỡ òa trong tiếng hò reo, lớp trưởng lớp 17 không tình nguyện đến bên Trần Hà, vừa định hỏi anh có thể không nói hay không, đã bị Trần Hà túm chặt cổ, dựa sát lại nói: "Đã có gan cá cược thì có gan nhận thua.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui