Editor: CO6TINY
Tiếng bản tin thời sự vang lên, Ngụy Ngọc Lam bước vào nhà, vừa vào cửa đã kêu đói, chúi đầu vào bếp nói, "Con trai, tối nay ăn gì đấy?"
Cao Trản đang chỉnh giá đỡ điện thoại livestream.
Động tác thái đồ không ngừng lại, ngoài miệng nói tên món ăn: "Cá vược hấp, bít tết sườn bò, súp lơ xào tỏi, khoai tây nghiền tẩm rượu vang đỏ, cơm đậu thập cẩm."
*清蒸鲈鱼
*杂豆饭
*肋眼牛排 & 红酒土豆泥
Căn bếp nhỏ của nhà cậu vừa được sửa sang xong, trì hoãn mấy ngày không phát sóng, fan hâm mộ bắt đầu bình luận thúc giục, còn có người bảo cậu lộ mặt lúc livestream.
Lộ mặt là không thể nào, nhưng livestream thì có thể, dù sao Cao Cao cùng chị Ngụy cũng thường thường sẽ xuất hiện trong video của cậu, cho nên lúc phát sóng cũng không có gì bất tiện.
Ngụy Ngọc Lam hỏi cậu ăn gì, cậu liền đơn giản lặp lại tên món ăn lúc bắt đầu livestream.
— "Bữa tối thịnh soạn thế! Trong nhà có quặng mỏ à!"
—"Giọng của kẻ sành ăn hay quá đi! Nói thêm mấy câu nữa đi, làm ơn đấy!"
—"Cơm tối phong phú quá! Tiểu ca ca một mình cũng làm được! Thật hiểu chuyện!"
—"Giá mà làm việc cả ngày bên ngoài về tới nhà được ăn đồ do chính tay đối tượng mình nấu thì còn chi luyến tiếc nữa! Hâm mộ quá đi!"
Cao Trản liếc màn hình, "Bà ấy không đi làm, đánh mạc chược."
—"Cừ thật, ngày nào cũng đánh mạc chược vẫn có thể ăn ngon như vậy, có quặng mỏ chắc luôn!"
—"Tiểu ca ca bao nhiêu rồi kết hôn rồi hay sao mà biết làm cơm thế!"
—"Kẻ sành ăn năm nay hình như học năm ba trung học rồi, đúng chứ!"
"Ừm, khai giảng năm ba," Cao Trản cắt đồ mượt như lụa, "Trong nhà không có quặng mỏ."
Nhà bọn họ có một căn cho thuê, thêm năm cửa hàng mặt tiền cho thuê dưới lầu tiểu khu mà thôi.
Đáng nhẽ có thể cho thuê sáu căn, nhưng chị Ngụy cứ nhất quyết để một căn lại nuôi dưỡng giấc mộng tiệm mì của mình.
Chỉ đăng trên Wattpad.
Qua hai năm nữa thôi, tiệm mì này chưa biết chừng được sửa thành nhà ma cho du khách tham quan ấy chứ, bên trong chắc toàn quỷ chết không nhắm mắt sau khi ăn mì của chị Ngụy.
Cao Trản khai giảng năm ba trung học, cùng lớp với em gái Cao Cao, do Cao Trản học muộn một năm, Cao Cao học sớm một năm, nên hai anh em vẫn luôn làm bạn cùng lớp từ hồi tiểu học đến giờ.
—"Bài tập hè của cậu xong chưa?"
Cao Cao ngồi trên sô pha xem livestream của anh trai, bật cười thành tiếng khi thấy câu hỏi chạm đến tâm hồn này.
Giọng nói của Cao Trản không còn vô cảm nữa, cậu cau mày: "Thứ đó có thể làm xong được?"
Trong phút chốc khu bình luận dựng dậy một trận "Hahahahahaha" dồn dập khoái chí.
"Không phải đại học bá không làm bài tập chính là học tra nguyên chất à."
"Học tra hàng thật rồi, hóa ra kẻ sành ăn học không giỏi nhỉ!"
"Cho xin đi, người ta có nói mình học dở à?"
Mắt thấy sắp xảy ra cãi vã ở khu bình luận, Cao Trản bất ngờ đặt mạnh con dao lên kệ bếp.
Fan hâm mộ cho là cậu giận dỗi, đổ lỗi cho nhau đã đời xong đến dỗ dành Cao Trản, kẻ có tiền còn liên tục phát quà cho cậu.
Cao Trản đến tủ bát lấy một cái đĩa nhỏ đựng nước chấm, khi quay lại đã thấy pháo hoa trên màn hình nổ tứ tung, không ngừng tặng quà cho cậu.
"Đừng tặng quà nữa, tôi còn phải chia phần trăm cho kênh," Cao Trản bày ra đĩa dầu giấm làm bằng đá trên tay, sau đó nói, "Cũng đừng cãi nhau, tôi học không tốt, chỉ biết nấu ăn."
Vế sau cậu không nói nữa, im lặng xử lý món ăn kèm với thịt bò.
Editor: CO6TINY
Thành Tễ nhìn con cá bị mình tách rời, cảm thấy nam sinh hạ một dao giết chết tươi con cá kia còn ôn nhu hơn mình nhiều, được cái hắn giết được con cá, nếu không cả cá cả người đều phải chịu dày vò.
Bây giờ cá đã chết, giờ chỉ còn mình hắn bị tra tấn.
Chỉ riêng việc thái lát cá cũng cướp của hắn nửa cái mạng, hắn đặt cá qua một bên, chuẩn bị xào rau trước.
Chị gái bán rau còn rất nhiệt tình đưa thêm cho Thành Tễ vài lát ớt hành gừng tỏi, thấy bộ dạng hắn là biết chưa bao giờ đặt chân xuống bếp, liền thuận miệng dặn dò vài câu.
Chỉ đăng trên Wattpad.
Dầu nóng thì cho hành gừng tỏi ớt vào phi lên cho thơm, tiếp theo cho rau vào bla bla...
Thành Tễ vặn bếp ga, ngọn lửa xanh lam cháy theo vòng tròn, sau đó hắn để chảo xào đã rửa sạch lên trên.
Cũng không biết đổ bao nhiêu dầu là đủ, nghe nói phải để chảo nóng, nên hắn liền đợi khoảng bảy tám phút gì đó, lúc hơi nước bao quanh chảo bốc hơi hết sạch mới đổ dầu vào.
Ngọn lửa trong tích tắc bùng cháy lên từ trong chảo, dọa Thành Tễ bắn ngược hai bước.
Thành Tễ chững lại, ngẫm nghĩ mình đường đường một nam tử hán sao có thể yếu đuối tới mức này được, hắn nắm lấy hành gừng tỏi ớt ném nhanh vào trong chảo dầu.
Nước từ trong hành gừng tỏi tiết ra khiến dầu nổ bồm bộp văng tung tóe, chẳng mấy chốc mùi cay xè của ớt cũng bốc lên tứ phía, Thành Tễ vừa hít phải một hơi đã ho sặc sụa.
Đây là căn bếp dạng mở, căn phòng ngay lập tức tràn ngập khói, Thành Tễ ho không ngừng, vội vàng kéo cửa chống trộm ra hít thở không khí trong lành.
Ngọn lửa trong chảo phía sau càng hung hăn bốc cháy cao hơn.
Editor: CO6TINY
Lúc Cao Trản cắt rau liền ngửi thấy mùi ớt nồng sặc, tiếp đó Cao Cao ngồi ở phòng khách cũng ngửi thấy rõ mồn một.
Ngụy Ngọc Lam, người đang mặc quần áo ở nhà, đặc biệt ngạc nhiên nói, "Con trai, có phải lúc xào rau quên mở máy hút mùi không!"
"Còn chưa bật bếp đâu," Cao Trản nói, "Con ra xem thử có chuyện gì."
Nói xong ra khỏi nhà bếp, mở cửa ra.
"Anh ơi, dao..." Cao Cao nhìn con dao phay còn nằm lù lù trên tay anh trai, định nhắc nhở Cao Trản thì cậu đã khép cửa lại rồi.
Fan hâm mộ trong phòng livestream nháo nhào hết lên, khuất phục sâu sắc trước thân ảnh cầm dao ngang qua của Cao Trản.
Hành lang đầy khói lượn lờ, trong không khí còn phảng phất hương vị cay nồng, khói từ phòng đối diện bay ra.
Cao Trản bước tới, tuy rằng là nhà của bọn họ nhưng dù sao cũng đã cho thuê, cậu không thể trực tiếp xông vào được, cầm cán dao gõ vào khung cửa.
Thành Tễ nghe thấy tiếng động, đi tới, liền thấy nam sinh giết cá dựa vào đó, mặt mày nhăn nhó, giống như đến lấy mạng của mình không bằng, dao nhọn trên tay phản quang tứ phía.
"Là cậu à." Cao Trản nhận ra Thành Tễ, tặc lưỡi lướt qua hắn vào nhà.
Thành Tễ nhìn con dao chặt xương trong tay cậu, yết hầu chuyển động, rề rà theo sau.
Nhìn thấy ngọn lửa trên bếp ga sắp đốt nhà tới nơi, Cao Trản bước nhanh đến tắt bếp, sau đó bật máy hút mùi, quay lại nhìn Thành Tễ: "Làm cơm không biết mở máy hút mùi hả, tính chờ lầu trên lầu dưới gọi 119 cho cậu à?"
Thành Tễ cứng miệng, "Đây là lần đầu của tôi..."
"Lần đầu mà trang trí cái bếp thành thế này, cậu quả là lợi hại." Cao Trản nói.
Căn bếp này cũng mới sửa sang xong, giống với bên nhà cậu, mục đích để cậu có thể đến quay video lúc không tiện ở nhà.
Kết quả là tên đần độn này suýt chút nữa cho nhà bếp nổ bay.
Cao Trản đặt dao xuống, nhặt cái chảo bị khét lên, đổ hết đồ bên trong ra ngoài, đặt vào bồn rửa.
Tiếp đó liền thấy con cá tội nghiệp bên cạnh kia.
Cao Trản nhướn mày liếc Thành Tễ, "Cậu học nấu ăn từ ai đấy, ai bảo cậu lúc nấu mà không bật máy hút mùi?"
Thành Tễ biết Cao Trản đang chế giễu mình, nhưng hắn vẫn hồn nhiên nói: "Kẻ sành ăn cô độc."
"Tôi..." Cao Trản nuốt xuống mấy câu chửi thề phía sau, "Hắn ta dạy cậu băm cá thành thế này?"
"Không có đâu," Thành Tễ nói, "Đây là lần đầu của tôi, thử vài lần là lên tay liền à, ha." Hắn càng nói tới vế sau càng chột dạ, một chữ 'ha' kia cũng quá là ngượng ngùng rồi.
"Cậu lấy nhà bếp của tôi luyện tay?" Cao Trản nhìn con cá đáng thương kia phảng phất như thấy tương lai sắp tới của căn bếp mình.
"Phòng bếp của cậu? Cậu là chủ nhà à?" Thành Tễ hơi ngạc nhiên liếc sang phòng đối diện, chẳng trách cậu ta đến nhanh như vậy, hóa ra là chủ trọ ở nhà đối diện, không phải làm cá?
"Chủ nhà là mẹ tôi," Cao Trản nói, "Cậu sống một mình?"
Thành Tễ gật đầu, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: "Đây là lần đầu tôi nấu ăn..."
"Vứt cái chảo đi, lấy nước tẩy chà sạch kệ bếp với máy hút mùi, mấy cái này...cũng vứt đi," Cao Trản chỉ vào con cá hoàn toàn không nhìn ra hình thù kia, "Dưới lầu có mèo hoang."
"Vậy tôi..." Ngay khi Thành Tễ muốn hỏi hắn ăn gì giờ, ánh mắt sắc lẻm như dao của Cao Trản xẹt qua: "Cấm cậu vào nhà bếp, chốc nữa tôi đưa đồ ăn sang."
Cao Trản nói xong liền cầm dao bỏ đi, để lại Thành Tễ một mình một cõi đầu đầy hoang mang.
Editor: CO6TINY
Lúc Cao Trản tới nhà, Cao Cao lẫn chị Ngụy đều hỏi cậu có chuyện gì, Cao Trản đơn giản tóm gọn lại khách trọ mới đến nấu cơm không bật máy hút mùi còn làm rối tung nhà bếp lên.
"Thành Tễ?" Cao Cao nói, cô nhìn Cao Trản cầm dao ra ngoài, chỉ lo cậu băm vằm Thành Tễ ra.
Căn bếp kia chính là tâm huyết xương máu của Cao Trản, nếu phải xếp thứ tự, nói không ngoa chứ chỉ xếp sau hai người bọn họ thôi.
Cao Trản khịt mũi, "Hắn là Thành Tễ? Người hôm nay đến tiệm mì cũng là hắn."
"A, là anh chàng đẹp trai đó!" Chị Ngụy bị hai chữ 'chị ơi' kia khiến tâm tình vui sướng, lại còn được cái đẹp trai nữa ô hô, bà vỗ tay, "Cũng quá có duyên rồi! Sao con không gọi người ta đến ăn cơm."
Cao Trản thầm nghĩ, thấy hắn coi video của mình học hỏi, bằng lòng chia cho hắn một phần cơm, đã tận tâm lắm rồi, " Con lo người ta nhìn thấy mẹ sẽ không dám ăn cơm con làm đâu."
"Đáng ghét!" Ngụy Ngọc Lam véo mặt con trai, "Vậy chốc nữa cơm chín rồi thì đem cho thằng bé một ít, Cao Cao nói thằng bé trạc tuổi các con, lại có một thân một mình, chả trách khiến người ta yêu thương."
"Anh trai con dám chắc tiếc đứt ruột căn bếp kia." Cao Cao một lời trúng đích.
Cao Trản liếc em gái, gật đầu tán thành.
"Aiya, Thành Tễ đó, thằng bé nhất định không có kinh nghiệm tự sinh tự diệt, luyện thêm vài lần nữa là lên tay thôi ha, giống mẹ đấy." Ngụy Ngọc Lam dõng dạc nói.
Cả hai anh em nhà họ Cao đều không lên tiếng.
"Làm sao, mẹ thấy bọn con đây là không tiếp thu lời mẹ nói." Ngụy Ngọc Lam giả vờ bất mãn nói.
Cao Cao mời chị Ngụy ngồi xuống sô pha, "Dù sao anh con cũng không cho anh ấy đụng vào bếp nữa đâu, nếu không sớm muộn gì cũng gây ra thảm kịch.
Chỉ đăng trên Wattpad.
Nếu anh ấy làm nổ tung nhà bếp lên, thì anh con xách dao băm vằm anh ấy là cái chắc.
Căn bếp kia chính là cô vợ nhỏ của anh trai."
Cao Trản ngừng tham gia vào cuộc thảo luận của họ về việc Thành Tễ có đẹp trai hay không nữa, quay trở lại bếp tiếp tục nấu ăn.
Lần này cậu tăng nhanh tốc độ, các món ăn đồng loạt vào nồi, trong lúc nấu nướng còn tranh thủ lau kệ bếp.
Buổi livestream kia Cao Cao sớm đã giúp cậu tắt, Cao Trản thay thành ghi hình, ghi lại mấy đoạn làm tư liệu, sau khi đồ ăn lên đĩa lại chụp thêm mấy tấm hình.
"Ăn cơm thôi." Cao Trản bưng đồ ăn lên.
Ngụy Ngọc Lam cùng Cao Cao vội vàng chạy từ phòng khách đến bàn ăn, mặt mày tươi rói lúc nhìn thấy đồ ăn trên bàn.
"Con trai, làm gì thế?" Ngụy Ngọc Lam thấy Cao Trản còn loay hoay trong bếp.
"Nấu nhiều quá, cho bên đối diện một ít." Cao Trản nói.
"Có lần nào thừa đồ ăn mà không ăn hết đâu, rõ ràng quan tâm người ta còn mạnh miệng..." Ngụy Ngọc Lam cười nói.
"Mẹ..." Cao Trản bất đắc dĩ nhìn Ngụy Ngọc Lam.
Trong lúc Thành Tễ vẫn đang dọn dẹp nhà bếp, Cao Trản từ bên ngoài đi vào, lần này không có cầm dao trên tay, Thành Tễ nhìn thêm vài lần.
Lúc này trên tay hắn dư ra một hộp giữ ấm.
"Ăn xong rửa sạch đưa tới đối diện."
Editor: CO6TINY.