Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Toàn thân Đoàn Lăng suýt nữa bị nó gặm đến nghẹt thở, anh nhanh chóng vỗ vào hai bên mặt Chu Chu, cố sức kéo nó ra, khóc không ra nước mắt, “Đủ rồi đủ rồi, đừng hôn, đừng hôn nữa!”

Chu Chu cạ qua cạ lại bờ mông trần trên đùi anh, nó theo thói quen vui mừng thì sẽ ngoe nguẩy cái mông, Đoàn Lăng bị nó cạ đến nóng cả người, vội bọc cái mông ấy lại, đỏ mặt tằng hắng, “Dừng lại! Không được nhúc nhích!”

Chu Chu lập tức bất động theo mệnh lệnh, nhưng vẫn cười híp mắt nhìn anh vui vẻ, “Cậu chủ nhỏ, Chu Chu nhớ anh lắm đó!”

Đoàn Lăng hít sâu một hơi, an ủi bản thân cậu trai này chỉ là do chó ngốc nhà mình hóa thân thành thôi, anh cố nói năng nhẹ nhàng hết mức có thể, “Em có thể biến thành người?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Chu Chu chớp mắt nhìn anh hết sức ngoan ngoãn, “Cậu chủ nhỏ, em có thể ngồi yên ôm anh không?”

Đoàn Lăng lại hít sâu, đang lúc xoắn xuýt thì Chu Chu lại dùng mông cạ lên bắp đùi anh, dẩu môi đáng thương, “Em muốn ôm anh mà!”

Đoàn Lăng run rẩy tâm can bởi sự dễ thương của nó, anh nghiêm mặt im lặng một chốc rồi gật đầu vẻ bố thí, “Được.”

Chu Chu cười hí hửng vươn tay ôm siết eo Đoàn Lăng, áp sát vào ngực anh rồi ngẩng đầu nói líu lo, “Cậu chủ nhỏ, anh đẹp trai quá đi à!”

Hầu kết Đoàn Lăng trượt lên xuống, anh hất cằm hừ một tiếng, “Dĩ nhiên, cậu chủ của em có lúc nào không đẹp hử?”

“Bảy tuổi anh vẫn còn đái dầm!” Chu Chu nhớ đến chuyện này thì lên án, “Anh đái xong còn vu khống với mẹ là em đái! Hại em bị nhốt trên sân thượng cả ngày trời, anh là đồ xấu xa!”

Đoàn Lăng câm lặng trong giây lát xong nhếch môi, “Làm gì có.”

“Có! Nửa đêm anh còn nhìn lén ba mẹ a a ư ư nữa, bị phát hiện thì kéo em tới ngồi ở cửa! Hại em lại bị nhốt trên sân thượng cả ngày trời, anh là đồ tồi!”

“…” [kuroneko3026.wp.com]

“Anh còn tốc váy của một bạn nữ, tốc xong thì trốn ra sau lưng em, hại em bị cha cô ấy đá cho một phát, anh là đồ lưu manh!”

“…” [kuroneko3026]

Mình từng có đoạn lịch sử đen tối này ư? Xàm xí! Rõ ràng mình luôn là một mỹ nam yên tĩnh! Tuyệt đối là bị vu khống!

“Anh còn…”

“Rồi rồi, tôi sai tôi sai!” Đoàn Lăng vội vã chặn miệng nó lại, tối sầm mặt hung dữ nói, “Em còn dám nói ra nữa tôi sẽ đánh mông em đấy, nghe chưa!”

Chu Chu híp mắt vui vẻ, ê a lải nhải trong lòng bàn tay anh, “Đánh đi đánh đi, ai sợ anh, haha!”

“Nhóc thối!”

Đoàn Lăng giơ tay vỗ mông nhỏ của nó, Chu Chu còn cười vui vẻ hơn, nắm tay anh véo véo lòng bàn tay, “Dù anh có xấu xa đến không nói nên lời thì em vẫn thích anh nha!”

Đoàn Lăng sửng sốt, nói thế nào đây, tuy đây chỉ là tiếng lòng của chó ngốc nhà mình, nhưng được một thiếu niên xinh trai thế này vô tư trong sáng thổ lộ thì vẫn hơi hơi… khụ, tạo ra hàm ý không tốt lắm…

“Rồi, biết em thích tôi rồi,” Đoàn Lăng chống tay đứng dậy, thuận tiện nâng mông ôm cậu trai đang dính chặt trên người mình lên, “Để tôi tìm quần áo cho em, mặc xong thì chúng ta tâm sự chuyện của em rốt cục là như thế nào.”

“Em không muốn mặc quần áo,” Chu Chu ôm cổ anh, chống cằm dụi lên vai anh, “Mặc quần áo khó chịu lắm, như thế này thoải mái hơn.”

Đoàn Lăng mỉm cười giơ tay vò tóc nó, “Bây giờ em là hình người, có khó chịu cũng phải mặc, bằng không không thể bước ra cửa.”

Mắt Chu Chu sáng lên, “Vậy ở nhà là có thể không mặc phải không?”

Đoàn Lăng: “… Vẫn phải mặc.”

Chu Chu: *không vui* ⊙︿⊙

Chu Chu mất hứng mặc quần lót mới và chiếc áo sơ mi lớn, Đoàn Lăng nhìn bộ dạng của nó đúng là không hề thoải mái nên cũng không ép nó mặc quần, cũng may áo sơ mi của anh mặc vào người Chu Chu có thể xem thành váy. Anh cho phép nó tùy tiện lộ ra đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện ở bên giường, còn mình thì tiện thể đến nhà bếp chiên miếng bò bít tết cho nó.

Chó ngốc của mình thuộc loại siêu tốt, không hề kén ăn, khẩu vị cũng tương tự như mình, cho gì ăn nấy, đỡ lo cực kỳ. Chu Chu ngồi trên giường một lúc thì ngửi thấy mùi thơm nên nuốt nước bọt, sốt ruột gọi, “Cậu chủ nhỏ, em có thể cử động không?”

Đoàn Lăng rắc một lớp sốt tiêu đen, không nén được bật cười vui vẻ, “Đi đi.”

Chu Chu nhảy cẫng lên, hớn hở chạy vào nhà bếp, hít hà xuýt xoa, “Thơm quá à.”

“Ngồi đó chờ một lát, xong ngay đây.”

“Tốt tốt!”

Chu Chu ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế lúc lắc cái mông, đến khi sắp chảy cả nước dãi thì Đoàn Lăng mới bưng mâm đồ ăn đến trước mặt nó. Bò bít tết trên đĩa tỏa ra mùi thơm phức, trên miếng thịt tươi ngon màu mỡ là lớp nước sốt tiêu đen thơm ngon, hai mắt Chu Chu phóng ra tia gian xảo, không đợi được nữa tính cầm lấy thì Đoàn Lăng nhanh chóng bắt được móng vuốt của cậu, nói, “Không được bốc tay, hầy, dùng dao nĩa ăn.”

Nói xong đưa một tay dao một tay nĩa cho nó.

Chu Chu ngơ ngác chớp chớp mắt, cầm lấy từng cái, tê liệt trừng mắt nhìn đĩa bò bít tết rồi chợt giơ dao nĩa lên cúi đầu xuống, há miệng cắn miếng thịt bò.

Đoàn Lăng: “…”

Dùng dao nĩa không phải là bảo em cầm dao nĩa giơ lên rồi cắn bằng miệng chó ngốc à!

Đoàn Lăng không nói gì giật đĩa bò lại, Chu Chu vừa muốn cắn miếng thứ hai thì thấy đĩa bò mất tiêu, phút chốc rưng rưng nước mắt.

“Huhu QAQ”

Đoàn Lăng bất đắc dĩ, cầm dao nĩa từ trên tay nó cắt từng lát từng lát, xong đưa đến bên miệng nó, “Ăn đi.”

Chu Chu lại vui vẻ trở lại, há miệng cắn ăn, hạnh phúc phấn khởi nhai. Đoàn Lăng thấy nó vui thì bản thân cũng vui lây, từ “quan xúc phân” thăng cấp lên thành “quan cắt bò”, anh vừa cắt vừa nói vào chuyện chính, “Sao em biến thành thế này? Kể tôi nghe đi.”

Anh nhìn ra hình dạng bây giờ của Chu Chu đúng là con người, hơn nữa còn là con người hết sức bình thường, không có khí tức kỳ quái nào bao phủ ở xung quanh nên lại hỏi: “Em thành tinh hả?”

“Em trúng thưởng á!”

“Hả?”

“Sao thì cũng có nghĩa là em có thể tu luyện thành người,” Chu Chu sốt ruột nhìn chằm chằm dao của anh, nuốt nước miếng ực ực, “Em muốn khúc bên trái này này!”

Đoàn Lăng ngoan ngoãn chuyển dao nĩa sang bên trái, “Có thể tu luyện là sao? Em như thế này không phải đã thành người rồi sao?”

“Đây là thời gian thử nghiệm thôi, chỉ có 3 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên,” Chu Chu hài lòng há miệng cắn miếng thịt Đoàn Lăng đưa đến, cười híp mắt khoe, “Cậu chủ nhỏ anh xem này! Em có thứ này này.”

Nói rồi vươn tay ra, trong lòng bàn tay bỗng hiện ra ba cái ô vàng óng rực rỡ.

“Cái đầu tiên là trị số tu luyện, cái thứ hai… Ơ?”

Chu Chu ngạc nhiên.

Mới nãy vẫn còn ở mức 0 trị số tu luyện mà giờ khắc này lại hiển thị là 60, trị số tuổi thọ từ 1795 ngày giảm đi 1 ngày thành 1794 ngày.

Đoàn Lăng thấy nó ngạc nhiên thì hỏi, “Đây là cái gì?”

“Tiểu Chân Chân nói chỉ cần có người yêu mến em, trị số tu luyện ở cái khung vuông đầu tiên sẽ tăng, à… hình như một điểm thì có thể đổi thành một phút hình người…” Chu Chu gãi đầu, “Nhưng ban nãy vẫn là 0 mà… Vả lại không phải nói 3 ngày sau mới khởi động sao?”

Đoàn Lăng nghe mà như rơi vào sương mù, anh muốn hỏi kĩ lại thì bất ngờ nghe được một giọng nam thô kệch hồn hậu như tiếng gấu chó vang lên xung quanh.

“Hêu hêu hêu hêu! Cuối cùng cũng đến phiên ta ra trận, hêu hêu!”

Đoàn Lăng: “…”

Chu Chu: “⊙▽⊙”

“Lại là yêu ma nào đấy, lăn ra đây cho ông.” Đoàn Lăng nổi giận ra lệnh.

Giọng gấu chó: “Mi mới là yêu ma, ta đây là chính là nam sủng của ngài Diêm Vương!”

Đoàn Lăng: …Khẩu vị của Diêm Vương đúng là nặng quá.

Giọng gấu chó: “Đại gia ta đây mỗi trăm năm đều sẽ giúp ngài ấy bồi dưỡng ra một tu sĩ vậy nên ngài Diêm Vương yêu ta nhất, Bạch Tô Chân gì đấy chỉ là cặn bã!”

…Còn ghen tuông như ông thì chắc cũng thấp kém gì đấy lắm.

Chu Chu ngạc nhiên, “Ông là hệ thống của tui hả?”

“Xí! Hệ thống cái gì, một cái tên dung tục vô vị, đại gia ta đây có đại danh riêng!”

Chu Chu cực kỳ phối hợp với gã, hỏi, “Tên gì vậy?”

“Nói đến tên của ta, đấy là do ngài Diêm Vương tự mình đặt, vừa vang dội vừa tràn ngập tình thơ ý họa, nhìn qua thôi cũng biết đã phải bận tâm suy nghĩ rất lâu, nói ra chỉ sợ hai người các ngươi ao ước quá thôi!”

Chu Chu gật gù, “Ồ, vậy thì không cần nói.”

Giọng gấu chó: “…Vẫn có thể hỏi thêm mà.”

Chu Chu cười há há chọc ghẹo, “Đến cùng là tên gì?”

“Ta chính là cái tên không ai không biết không ai không hiểu, trên thông thiên văn dưới rành địa lý…” Giọng gấu chó vang lên rất say sưa: “Ba Cái Khung!”

Đoàn Lăng: “…”

Chu Chu: “Ôi cha! Tên hay lắm!”

Giọng gấu chó: “Nhỉ nhỉ nhỉ!”

Đoàn Lăng: “Uống rễ bản lam không?”

(*) Vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Đoàn Lăng “quăng miếng” nhưng đáng tiếc không ai hưởng ứng với anh, Chu Chu đứng cạnh hiếu kì, “À này, sao lúc nãy tui lại biến trở về vậy? Còn bây giờ lại quay lại được? Rồi những con số sao thay đổi thế?”

Ba Cái Khung nghiêm túc trả lời: “Bởi vì ta bằng lòng như thế.”

“…Hả?”

“Ta muốn cậu như thế nào thì cậu phải như thế đấy, ta là ngọn đèn, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất của cậu!”

“…”

“Hừ hừ hừ hừ hừ, ha ha ha ha ha, hêu hêu hêu hêu hêu! Thế nào chó ngốc! Cảm nhận được sức mạnh chi phối của đại gia đây nên hoảng sợ rồi à! Há há há há há!!”

Chu Chu câm nín một lúc rồi chân thành hỏi: “Ông bị bệnh à?”

Đoàn Lăng đứng kế bên không nhịn được lại chen vào: “Uống rễ bản lam không?”

…Nhưng vẫn chẳng ai hưởng ứng anh.

“Hai người thật chẳng có khiếu hài hước gì cả,” Ba Cái Khung hừ một tiếng xong cuối cùng cũng nghiêm chỉnh, “Vốn thời gian thử nghiệm hình dạng con người của cậu là 3 ngày, nhưng lại bị tên đạo sĩ kia đánh cho trở về với nguyên hình nên kết thúc thời gian thử nghiệm rồi. Sở dĩ bây giờ cậu có thể biến trở lại là vì vừa nãy đã hấp thu được tinh khí yêu thích cậu của con người, hầy, chính là cái số 60 điểm này này.”

Chu Chu sửng sốt, chợt nhìn về phía Đoàn Lăng, “Là cậu chủ nhỏ đó!”

Đoàn Lăng vẫn nhớ cuộc nói chuyện của hai người, cũng hiểu lờ mờ được ý nghĩa của cái trị số tu luyện, anh nhân tiện hỏi, “60 điểm có thể duy trì được hình người trong bao lâu?”

“Một điểm một phút,” Ba Cái Khung xoay một vòng giữa không trung, con số lại thay đổi, “Ta mới làm mới lại, hiện tại chỉ còn 23 điểm, cậu chỉ có thể duy trì hình người được 23 phút.”

Chu Chu hoảng hốt nói, “Trôi qua nhanh vậy ư? Tui còn chưa ăn xong bò bít tết, còn hơn một nửa cơ mà!”

Nói xong nó vội vàng nhảy đến cạnh Đoàn Lăng, khom người ôm vai anh lắc thật mạnh, “Cậu chủ nhỏ, anh yêu em lần nữa đi!”

Đoàn Lăng: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui