Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

- Lalala... Chúng ta không luộc được rau...

Mộc Du đảo đều chỗ rau muống trong chảo, hát véo von. Tỏi dậy mùi thơm nức, cô chép miệng thòm thèm, tay bưng đĩa rau xào đưa lên mũi.

- Ưm~ Đúng là món tủ của Hạ Ninh Mộc Du!

- Tủ tủ cái gì? Bưng ra mau con!

Đặt lên bàn đĩa rau to tổ bố, các hầu gái khác chen nhau ngồi vào bàn ăn. Như mọi ngày, bữa ăn của người hầu rất đơn giản, đôi khi chỉ chút rau chút thịt, nhưng lúc nào cũng rất ồn ào. Đũa va vào nhau, những tiếng nhai rôm rốp và tiếng nuốt ừng ực.

Nhưng hôm nay chẳng được ồn ào như thế, không gian rất vắng lặng, chỉ có tiếng tổng quản gia vang đều đều:

- Theo như thông báo, ngày mai, lúc chín giờ ba mươi phút bốn mươi lăm giây tròn, máy bay của thiếu gia Minh Thiệu Vũ sẽ hạ cánh tại sân bay. Đồng nghĩa với việc, ngày mai chúng ta sẽ phải dậy lúc ba giờ rưỡi để chuẩn bị đón cậu chủ. Lúc sáu giờ ba mươi phút chúng ta sẽ lên xe ra sân bay. Có ai có ý kiến gì không?

- Có ạ! Chúng ta cần chuẩn bị khâu khoản gì ạ?

- Ruy băng, cờ, ảnh poster phóng đại và đồng phục. Các con có thể mang theo cơm hộp, chúng ta sẽ không có thời gian ăn trước đâu. Mang theo cả khăn giấy ướt, sạc pin điện thoại, và cả bộ dụng cụ y tế phòng trường hợp bất trắc. Mang theo bác sĩ, và cả pháo giấy nữa. Đừng quên trống!

Đội ngũ hầu gái cẩn thận ghi vào sổ tay. Khuôn mặt khấp khởi, chẳng biết sau ba năm không gặp, cậu có khác xưa, đổi cái tính nết hư đốn ấy đi không. Riêng cô hầu mang tên Mộc Du vẫn ngồi chén một mạch đĩa rau, dường như chẳng để tâm mấy.

Một lúc sau, ăn xong xuôi, cô cầm đĩa vào trong bếp rửa, trước ánh mắt thô lố của mọi người, mà thôi kệ đi, cô có để tâm đâu cơ chứ!

Hạ Ninh Mộc Du. Tốt nghiệp Học Viện dành cho người hầu bằng loại tốt, năm nay hai mươi mốt tuổi.

...

Tùng tùng tùng tùng cắc... tùng tùng...

Bàn dân thiên hạ, không ai đi qua mà không ngó lại cái lũ hề dở hơi trong sân bay ấy. Đứng đầu là một ông già, tay giơ cao ảnh một mĩ nam thanh tú, đằng sau là một đội trống cùng cờ diễu hành. Hai người cầm ruy băng “Chào mừng đại thiếu gia trở về” và tất cả, tất cả nhóm hề đó đều mặc một bộ váy ren tua rua.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn mặt người mang mác “ đại thiếu gia “ đó, là ai mà sai cả một lũ dở người làm loạn sân bay? Giám đốc trại thương điên sao?

Còn cái nhóm nhà thương kia, căn bản ban đầu cũng hùng hổ lắm, xong khoảng ba mươi phút thì nản, nhất loạt ngồi thượt xuống ăn cơm. Lão quản gia đang nuốt dở miếng cơm, thấy đằng xa một hình bóng rất quen, hét lên phụt hết cơm ra.

- Đại thiếu gia giáng lâm!!!

Tất cả đứng vội dậy, người vẫn còn cơm bên khóe miệng, người thì đang cắn dở miếng tôm, tất cả đều nhồm nhoàm:

- Xin kính chào đại thiếu gia!!! Chào mừng người trở về! Chúng em là người hầu của đại thiếu gia, ở đây để chào đón người ạ!

Tiếng hô to như sấm dậy, khí thế hùng hùng hổ hổ, ai ngờ đại thiếu gia lại gần, hóa ra là một thằng nhóc.

Trời ạ, lão quản gia ngơ ngẩn, nhìn nhầm ư? Người hầu nhất loạt ngồi xuống ăn cơm. Thằng nhóc mỉm cười, cúi chào, tà áo đuôi tôm rất chi là kiểu cách:

- Các tiểu thư đây là người hầu của nhà JB?

- Vâng.

- Tôi là Ngân Tinh, vệ sĩ của cậu Thiệu Vũ. Người sẽ ra bây giờ.

Một lúc sau, nô nức đoàn người đi ra. Ngân Tinh nhẹ nhàng cúi người:

- Chào đi. Cậu chủ đó.

Tất cả người hầu nhất loạt cúi đầu. Đọc lại câu slogan vừa nãy. Tất cả đều thấy rõ, ở giữa lũ người lúc nhúc kia, có vẻ là người hầu và thân cận, là một nam nhân. Anh ta đeo một chiếc kính râm to bản, mái tóc vuốt keo gọn gàng, chỉ đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng.

Minh Thiệu Vũ. Tốt nghiệp đại học Stanford khoa quản trị kinh doanh, năm nay tròn hai mươi hai cái xuân xanh.

Khác xưa nhiều.

Đi qua hai hàng người kia, cậu nhanh chóng leo lên xe. Thật sự không nhận ra một cô hầu đứng cuối hàng, mặc dù cô ta chẳng khác ngày mười tám tuổi là mấy.

...

Du ngồi trước lò nướng, hin hin mũi ngửi. Hương vị ngọt ngào thơm nức, trời ạ, đúng là tay nghề của cô có khác, ngửi đã thấy ngon rồi!

Cô dường như chẳng để ý, sau lưng một bóng rất cao.

- Bánh, có phải nướng cho ta ăn?

Giọng nói mang nét cao ngạo của vương tử.

- Không. Nếu là bánh của cậu, em đã cho ớt.

- Cô vẫn như xưa nhỉ? Ta thì khác, sẽ không bao giờ đá bóng suốt buổi chiều chỉ để chà bồn tắm.

Quay lại, ánh mắt và khuôn mặt sắc lạnh. Mái tóc không còn sáng bóng mà lại vẫn bù xù. Có vẻ gầy hơn rất nhiều, và chững chạc hơn. Áo sơ mi buông lơi hai cúc, đôi môi mỏng nhếch lên một đường tuyệt mĩ.

- Em cũng khác mà. Em sẽ cho ớt hiểm thay vì bột ớt vào mì của cậu.

- Ta thì không thấy cái sự “khác” của cô.

- Em thì thấy, đúng là cậu khác rồi. Đẹp trai hơn nhiều.

- Cảm ơn.

- Ngoài cái đó ra thì em chẳng thấy gì cả.

Bước lại gần, đặt một tay lên vai cô, cậu hờ hững:

- Rồi cô sẽ thấy. Ta khác rồi.

Khác gì chứ? Cô không cần biết, chỉ cần cái độ chịu cay vẫn y nguyên thì ngoài ra, cô chẳng cần biết cậu khác ở chỗ quái nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui