Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Mười lăm phút chạy bộ!

Các bạn tưởng tượng đi. Hãy tưởng tượng đi!

Mười lăm phút!

Và cậu chủ Minh Thiệu Vũ chơi rất ác, tận 15km/h.

Hư cấu chưa anh em! Hư cấu vãi.

Nhưng nhờ ý chí của mình và vẻ đẹp giai của cậu chủ, Mộc Du đã hoàn thành, xuất sắc nhiệm vụ.

Vỗ tay nào!

Hầu gái lần đầu tiên ngồi xe Mersedez, sung sướng vô cùng. Nệm êm thật đấy, lại còn có rất nhiều tạp chí, cùng hộp sữa Milo to tướng. Hì may quá cậu cho ngồi cùng, không thì vỡ mồm con chó xồm.

- Ngồi dịch vào đi. Con gái con nứa, khép chân vào cho nó gọn gàng ý tứ một chút.

Cậu chủ ngồi bên, miệng không ngừng cằn nhằn, cô mà không ngắm trai đến nỗi chọc vào bà vợ “tổ kiến lửa” của thằng áo cam mốc đít thì có phải tôi đã một mình một máy điều hòa rồi không? Đáng ghét, cái miệng kìa, chu mỏ uống hết sữa của cậu rồi, đó lại còn là ống hút bốn chiều...

Cậu nghe tiếng rít ống hút mà bực bội giận cá chém Mộc Du:

- Cô bẩn quá, mùi mồ hôi... chẹp chẹp bẩn hết xe rồi!

- Cậu nhìn lại mình đi, giời ơi vừa hôi vừa bẩn, mà tại ai em mới ra nông nỗi này? Ai là người bắt em chạy 15km/h trong vòng 15 phút? Ai là người cấm cản em ngắm cậu, bắt em đi ngắm trai bóc tem hả!?

Cậu chủ lặng thinh. Rút điện thoại ra, cậu cười gian xảo nhắn một cái tin chỉ có vài ba dòng, nhưng chắc chắn nội dung của nó sẽ khiến người hầu của ai đó hoảng hốt.

Mu ha ha ha ha ha!

Về đến nhà, anh Thiệu Vũ fake loại một chạy đi cất xe. Cậu vào nhà. Người hầu làm việc người hầu, không xô bồ đi ngắm trai, chiều nào cậu chả đi tập, ai cũng quá quen với hình ảnh cậu.

Ừ thì cậu đẹp trai a... nam thần a... nhưng mà người hầu nhà này ai cũng max cấp miễn dịch với trai đẹp hết rồi.

Cậu lên phòng tắm. Cô chẳng dám vào, nhớ nụ cười quỷ dị cùng lời đe dọa hồi sáng là cô run hết cả mình mẩy a. Cô cũng tiện thì tranh thủ lên căn phòng cô gọi là “tổ ấm oppa” của mình, chấm vào bức tranh đầu giường một cái mụn.

Cô đã tự hứa với bản thân rằng, cứ khi nào bực tức với cậu chủ thì sẽ vẽ vào mặt cậu một cái mụn.

Mụn thật to trên mũi này, cô tô tròn tròn, mụn đầu đen nha cậu chủ! Khi nào cậu ngoan a, em sẽ nặn mụn cho cậu. Hị hị!

Tắm xong xuôi, mặc bộ đồng phục chật kín, cô chạy xuống dưới nhà.

Người hầu trong nhà, các chị hối hả chạy qua chạy lại, người cầm bát người cầm dao dĩa, chẳng biết đâu mà lần.

Cô chạy vào nhà bếp, vỗ vỗ vai anh đầu bếp, xoa bụng:

- Anh Trần à, tối nay ăn gì vậy, em đói rồi!

- Mộc Du không biết à, hôm nay cậu bảo anh không được nấu cơm.

- Ớ thế nhịn à? - Du xị mặt, cả đời cô chỉ được ăn mì gói, hôm qua vừa tới đây anh Trần đã làm cho món cupcake, người ta bảo con đường tình yêu nhanh nhất là đi qua dạ dày nên mới có một ngày mà Mộc Du đã rất quý anh. Vậy mà hôm nay đã nói không nấu cơm, cậu chủ chơi đểu cô rồi - Thôi vậy, em vừa chén một cốc sữa của cậu rồi, không cần nữa, em lên phòng.- Du à, em lại không biết à, hôm nay ông bà chủ về đó, cậu ra lệnh em phải nấu bữa tối. Bà chủ thì đang ăn kiêng nên chẳng chén nhiều đâu, cậu thì ăn khá ít, riêng ông chủ ăn rất nhiều, em phải làm vừa lòng ổng. Đây, anh nấu xong canh ăn kiêng và nước cam cho bà chủ rồi, em cố lên nhé!

Anh đầu bếp quàng chiếc tạp dề vào cổ Du Du.

Hả, cái gì cơ? Anh Trần à, đừng bỏ em!

Chưa bao giờ cô níu kéo một người như vậy.

Không phải chứ?

Thôi được rồi.

Chặt thịt bò ta chặt thịt bò...

Nhặt rau nè, nhặt rau nè...

Ta nấu cơm a...

Cuối cùng cũng đã xong! Cô hí hửng hí hửng nhìn mâm cơm nhỏ nhoi của mình. Ay da, ta phục ta quá đi mất thôi!

- Hey Mộc Du! Em bưng cơm ra đi! Ông chủ đợi nè!

- Vâng tỉ!

Cô mỉm cười chạy ra ngoài. Bàn ăn gọn gàng, dao nĩa sắp xếp đầy đủ. Chỉ còn thiếu đồ ăn nữa thôi!

Mặc nguyên chiếc tạp dề, cô đứng trước bàn ăn.

Ông chủ rất phong độ, đầu trọc lốc. Đặc biệt, ông có một cái bụng rất bự a! Không sao cả, mẹ cô nói rồi, bụng bự là biểu tượng của sự quyền lực.

Bà chủ xinh đẹp ngời ngời, khuôn mặt thanh tú và một ít nếp nhăn. Dáng vẫn còn chuẩn, tuy hai vợ chồng là vậy nhưng đứng với nhau hẳn vẫn rất đẹp đôi a!

Cậu chủ mặc chiếc sơ mi mỏng, hehe, khuôn mặt hoàn mĩ như vậy mà vẽ thêm một cái mụn lại vô cùng xấu xí.

- Chào con. - Ông chủ mở lời trước. - Ta là bố thằng Vũ. Hôm nay con muốn đãi ta món gì đây?

- Hạ Ninh Mộc Du, đừng làm ta thất vọng. - Cậu chủ mỉm cười, giọng điệu thờ ơ, ánh mắt gian xảo.

- Con gái xinh quá! - Bà chủ mặc áo màu hoa hiên, thảo nào bà hiền thế, bênh cô chằm chặp:

- Minh Thiệu Vũ! Ăn nói kiểu gì thế hả? Con nhìn xem, Du còn bé hơn con nữa, đã biết đi kiếm tiền rồi.

- Thôi mà em...

- Đấy, ông cứ chiều nó...

- Con đãi ta món gì đây?

Ông chủ lảng đi. Không thể để thằng con cưng của ông bị mẹ tét đít được. Bà xã phu nhân nổi giận ầm ĩ, cốc vào cái đầu trọc lốc của ông. Mộc Du bưng mâm ra, bụm miệng cười, đặt lên bàn:

- Đây ạ! Con mời phu nhân, lão gia và thiếu gia thưởng thức tự nhiên!

- Cô không đi ra làm sao mà tự nhiên được?

Cậu chủ đá xéo. Cô chẳng thèm liếc lấy một cái, xới cơm vào bát ông bà chủ. Múc canh cho phu nhân, cô cười nhạt:

- Em biết là lúc nào cậu cũng xỉa xói em, ăn thì ăn đi!

- Rồi!

Bà chủ nhẹ nhàng xúc cơm. Ông chủ lặng thinh. Cậu chủ luôn mồm:

- Xem đi ba, ai lại nấu ăn cái kiểu này, thịt gì luộc bã lại còn bạc nạc, rau thì toàn ngọn non lại còn có một nhúm, cơm thì nhão nhoét. Cô làm ăn gì vậy hả Mộc Du? Nấu từng này mà ba người ăn, nhà tôi đâu thiếu đồ? Rốt cuộc cô có đủ sức phục vụ tôi không?

Du lặng im, cuối cùng cũng là cậu quá đáng, chỉ được cái mặt đẹp thôi!

- Im lặng, là không đủ sức. Ok, ta cho cô nghỉ!

Cô tái mặt, đã hứa với cha mẹ sẽ chung thủy với nghề này, bây giờ trở về thì mất mặt chết.

Nhưng tiếng nói hùng hồn của ông chủ bụng phệ đã cứu cái danh dự của cô.

- Im đi Minh Thiệu Vũ!

Cậu chủ giật bắn mình. Cả đời ba cưng chiều cậu, chẳng bao giờ mắng mỏ một lời.

- Ba à, nhưng cô ta không làm được thì thôi chứ!

- Con biết không, ngày bé nhà ba nghèo lắm, thịt thì chẳng được ngon lành gì, còn gạo, có ngày bà nội đi kiếm mãi mà cũng chẳng có hạt thóc nào, vì muốn ba no nên phải lấy nước gấp mấy lần để cho nên bữa. - Bà chủ thuyết minh. Ông chủ nghẹn ngào tiếp lời:

- Mộc Du à, ngày bé ta nghịch dại lắm, muốn giúp mẹ nhặt rau mà nhặt toàn ngọn non mơn mởn, một mớ rau to đùng mà chỉ đủ một bát cơm. Con làm ta nhớ tới bà...

Rồi ông quay sang Vũ, răn đe:

- Con bé là một người hầu giỏi đấy, không có phép của ba thì cấm được đuổi,nghe chưa?

Rồi ông chủ vục đầu vào bát, ăn hùng hục.

Cậu chủ đay nghiến nhìn cô. Muốn đuổi con bé rắc rối này mà cũng không được.

Cô mỉm cười ngạo nghễ. Đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt nhé, cậu chủ Minh Thiệu Vũ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui