Thiên An nhìn thấy Nhật Tân, nhất thời sắc mặt tái mét, xấu hổ, rối rắm, thẹn thùng đủ loại cãm xúc đan xen khiến Thiên An như bị bóc trần trước mặt cậu.
Đồng bọn Thiên An không dám manh động, vội vã thả Nguyệt Vy ra.
Nhật Tân lao nhanh về phía họ, mỗi bước đi đều mang theo khí thế đuổi cùng giết tận.
Thiên An cùng mấy cô gái khác không tự chủ được mà bước lùi về phía sau.
Nguyệt Vy được giải thoát, cô liền chạy đến bên Nhật Tân, cậu kéo cô vào lòng, trên gương mặt điển trai hiện rõ sự quan tâm sốt sắng: "Chị có sao không, có bị đau chỗ nào không?”
Nguyệt Vy lắc đầu bảo không sao.
Nhưng ánh mắt Nhật Tân lập tức tối sầm lại, cậu chăm chú nhìn vệt máu rỉ ra từ khóe miệng cô, đôi đồng tử co rút mãnh liệt.
Nhật Tân kéo Nguyệt Vy về phía sau lưng, cậu phóng ảnh mắt giận dữ đục ngầu về phía Thiên An, ngực phập phồng như sắp nổ tung: "Dương Thiên An, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.
Đừng có động vào chị ấy.
Cậu cố tình không nghe có đúng không?”
Thiên An mặt trắng bệch nhìn Nhật Tân, môi cô ta run run: “Tân...!cậu nghe tớ nói đã thật ra...!
Nhật Tân lớn tiếng: “Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ loại người như cậu cả.
Dương Thiên An, tôi nói cho cậu biết, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu còn không biết điều cậu đừng trách tôi.
Cậu càng làm những trò này tôi càng ghét cậu hơn thôi.
Đừng tốn công vô ích.
Sắc mặt Thiên An càng thêm tái, trong ánh mắt của cô ta bây giờ hệt như lưỡi dao muốn xé Nguyệt Vy ra thành trăm mảnh vậy.
Nhật Tân cũng chẳng quan tâm tới thái độ cô ta thế nào, ôm vai Nguyệt Vy nhanh chóng rời đi.
Bỗng nhiên Thiên An từ phía sau gào lên: “Cậu đừng ngu ngốc nữa.
Chị ta là con cáo già, là loại gái đi cướp chồng người khác.
Cậu tỉnh táo lại đi.
Không hẹn mà cả Nhật Tân và Nguyệt Vy đều dừng bước.
Nguyệt Vy thấy đôi tay Nhật Tân trên vai mình đanh run rẩy, từ góc độ này Nguyệt Vy có thể nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng tức giận của Nhật Tân.
Cậu đột nhiên xoay phắt người lại, đôi mắt trừng trừng nhìn Thiên An: “Cậu nói cái gì? Thử lặp lại thêm một lần nữa xem!!!!!!
Nguyệt Vy ra sức níu tay Nhật Tân lại, cô ấm ức nói: “Mặc kệ cô ta đi.
Chúng ta đi, đừng gây chuyện nữa Thiên An có vẻ vẫn không biết điểm dừng, cô ta biết Nhật Tân đang tức giận đến mức nào những vẫn không thôi làm càn, hung hăng chỉ thẳng mặt Nguyệt 'gào lên: “Là cô ta, cô ta đã cướp chồng chị gái tôi, cậu cơ hiểu không? Cô ta là loại ham tiền cặn bã không xứng đáng để cậu yêu, cậu tỉnh táo lại đi.”
Một giây sau đó, Nhật Tân như mất hết lí trí, cậu gạc tay Nguyệt Vy ra lao nhanh về phía Thiên An.
“Chát.
!!!!!” Một tiếng vang giòn dã, ngân dài như va chạm vào bốn phía vách tường.
Mặt Thiên An lệch hẳn về một bên.
Ba bốn cô gái đứng xung quanh thấy cảnh này nhất thời kinh hãi.
Khuôn mặt Nhật Tân đỏ như gang, khỏe mỗi cậu run rẩy: “Người cần tỉnh táo lại là cô.
Đừng buông lời sai trái xúc phạm người khác khi bản thân mình chẳng ra gì.
Đầu óc Nguyệt Vy trì trệ, cái tát của Nhật Tân vừa rồi, thật sự mạnh đến mức khiến Nguyệt Vy cũng cảm thấy đau thay.
Đôi tay Nguyệt Vy khẽ run rẩy, đây là lần đầu tiên cô thấy Nhật Tân tức giận như vậy.
Tân nắm tay cô kéo đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo từng người một: “Cô, cô, cô...!cả cô nữa, thử động vào Nguyệt Vy xem, tôi có xé xác mấy người thành trăm mảnh không.”
Nguyệt Vy ngoái đầu nhìn lại, thấy Dương Thiên An vẫn giữ nguyên tư thể bị tát đó, mái tóc nhuộm màu của cô che mất khuôn mặt nhưng Nguyệt Vy vẫn cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người cô ta.
Tân ấn cô ngồi xuống ghế đá, dặn cô ngồi yên không được đi đâu.
Thế rồi cậu nhanh chân chạy vào căn tin, lát sau quay trở lại trên tay là một túi giấy nhỏ.
Tân ngó nghiêng nhìn vệt máu chảy ra từ khóe miệng cô, lông mày nhíu chặt lại, cậu chấm khăn lên lau giúp cô, suýt xoa hỏi: “Đau không?”
Nguyệt Vy thành thật: “Một chút.
Tân thở dài, nâng khuôn mặt cô nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn khắp người cô: “Có bị đánh chỗ nào nữa không?” Nguyệt Vy lắc đầu.
Tân xót xa nhìn cô: “Từ nay trở đi cứ thấy mặt cô ta thì tránh đi.
Nếu cô ta vẫn bám lấy chị, nếu lúc đó không có em bên cạnh, thì lập tức gọi cho em Nguyệt Vy gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích Nhật Tân, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em
Tân vỗ vỗ vai cô, mà không nói gì.
Trời đã chập choạng tối, Tân đưa Nguyệt Vy ra khỏi cổng trường.
Bước chân hai người cứ nặng nề chậm rãi.
Trông như đôi tình nhân đanh luyến lưu đi cạnh nhau.
Nhật Tân lên tiếng trước: “Hắn ta đến đón chị à?”
Nguyệt Vy khẽ gật đầu.
Tân nhìn bộ dạng không muốn về của cô, đột nhiên có cảm giác đau lòng vô cùng.
Cậu vuốt vuốt mái tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng như tan vào giỏ: “Hay chị đừng về nữa?”
Nguyệt Vy lắc đầu không do dự: “Bây giờ không về thì về đâu? Chỗ nào anh ta cũng sẽ tìm ra
Nhật Tân đau lòng nói: “Vậy về nhà em đi.”
Nguyệt Vy nhìn thấy sự buồn bã trong mắt cậu, cô nhẹ nhàng nói: “Về nhà em rồi thì sao? Chị trấn được một ngày, hai ngày, hay ba ngày, anh ta cũng sẽ tìm ra.
Khi đó liên lụy đến em nữa.
Đợi khi em thu xếp giúp chị chuyển vào kí túc xá rồi mới an tâm được.
Tân gật đầu, cậu thở hắt ra một hơi, tựa như rất mệt mỏi: “Chị đừng lo lắng.
Em sẽ nhanh chóng thu xếp giúp chị thôi.
Nhưng mà..
Cậu đắn đo: “Anh ta...!đối xử với chị có tốt không?” Đây là điều mà cậu luôn trăn trở lo lắng.
Nguyệt Vy nghe đến đây bỗng nhiên lặng người.
Hoàng Phong đối xử tốt với cô không ư?
Thật lòng, Nguyệt Vy cảm thấy Hoàng Phong đối xử với cô vô vùng tốt.
Mặc dù không từ thủ đoạn nào để ép cô bên cạnh, nhưng không thể phủ nhận rằng, Hoàng Phong đối với cô rất tổ, rất quan tâm, rất chiều chuộng.
Cô cũng không trả lời trái với lòng mình, thành thật nói: “Rất tốt....!Em đừng lo lắng.
Tân gật đầu, vừa định hỏi thêm điều gì thì đèn pha ô tô từ đầu rọi tới.
Chiếu thẳng lên người Nguyệt Vy, tựa như lưỡi dao sắc bén mổ xẻ cô không chút lưu tình.
Nguyệt Vy bị ánh sáng từ đèn ô tô làm cho không mở mắt được, Nhật Tân vội vàng đẩy cô về phía sau lưng mình, che chở cho cô.
Từ phía sau cô mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, trong đầu đột nhiên nổ oành một tiếng.
Ánh sáng đèn pha từ xe ô tô vẫn không ngừng rọi vào phía cô, chủ nhận của chiếc xe không những không tắt đèn đi còn cố tình bật lên tất cả các đèn hưởng thẳng về phía này.
Cổng trường bỗng chốc sáng rực lên, sáng đến mức làm Nguyệt Vy hoảng loạn.
Bỗng nhiên một tiếng rầm dữ dội phát ra.
Nguyệt Vy giật nảy mình, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn bước ra từ chiếc Lamborghini, dưới bóng đêm, hơi thở người đàn ông như tỏa ra mùi nguy hiểm.
Mỗi bước chân của Hoàng Phong đều chậm rãi trầm ổn nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến Nguyệt Vy phát run.
Cô mơ hồ cảm thấy rằng môi mình đang va đập vào nhau.
Nhật Tân nắm chặt tay cô, cậu thì thầm hỏi: “Là anh ta à?"
Nguyệt Vy còn đâu hơi sức trả lời, cô không nhớ mình đã nói gì với Nhật Tân, chỉ biết rằng phút đó cô đã chạy rất nhanh, chỉ hận không thể đến chỗ Hoàng Phong ngay lập túc.
Vừa lên xe, một bầu không khí ngồi ngạt đã bao trùm.
Nhìn thấy sắc mặt âm âm nhu nhu của Hoàng Phong, Nguyệt Vy càng thêm sợ hãi.
.