Trên xe ngựa trở về phủ, cả đoạn đường đều suôn sẻ, trên mặt Trần Loan ẩn giấu ý cười dịu dàng, bàn tay ngọc trắng nõn khẽ vuốt mi tâm, nghĩ đến chuyện phiền lòng sau khi về phủ, ấn đường vô thức nhăn lại.
Mặt trời lặn khi chiều tà, ánh dương buông xuống, mặt trời thu lại vẻ chói lọi, ánh vàng ấm áp lại càng lan tràn hơn, dịu dàng trải đều khắp chân trời, màu sắc đậm đà như thể sắp có một cơn mưa thoả thích trút xuống.
Cảnh tượng như vậy kéo dài một khoảng thời gian, sau đó bóng tối nhanh nhẹn ập tới, hai màu sắc quyện vào nhau trên không trung, hình thành một lớp lụa mỏng u ám, bao phủ lấy vạn vật.
Trần Loan vừa bước vào phủ đã cảm thấy bầu không khí rất khác với ngày thường, không biết bởi vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, hay bởi vì Khang di nương có thai.
Trên cành táo của Thanh Phong Các treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, tản ra ánh sáng vui mừng, đung đưa mờ ảo theo gió đêm.
Trần Loan ngồi dựa lưng trên chiếc giường La Hán bên cửa sổ, cuốn sách trên tay chưa lật được trang nào, Lưu Nguyệt thấy nàng thất thần, tiến lên nhắc nhở: “Cô nương mau bỏ sách xuống đi, lát nữa còn tới viện Phúc Thọ.”
Hàng năm vào tết Đoan Ngọ, nàng đều phải tới phòng lão thái thái dùng cơm, thể hiện sự đoàn viên của cả gia đình.
Trần Loan khẽ chớp lông mi, không thèm che giấu sự mỉa mai.
Nàng nhẹ nhàng tháo chiếc vòng san hô trên tay, thay bằng chiếc vòng tay phỉ thúy, đây là vật ngự ban của hoàng cung, chất liệu và hoa văn hoàn toàn không có lời gì để nói, đeo trên cổ tay trắng nõn của nàng, tăng thêm năm sáu phần dịu dàng ngoan ngoãn cho nữ tử lộng lẫy động lòng người.
Dù là lão thái thái hay Trần Thân, đều thích dáng vẻ nghe lời của nàng.
Gần như trong nháy mắt, vệt xanh trắng cuối cùng trên bầu trời bị rút đi, giữa đất trời chỉ còn lại màu đen thuần túy gây nghiện.
Ngay sau khi trời tối, quả nhiên có một tiểu nha hoàn mặt đầy ý cười đến từ viện Phúc Thọ, hành lễ với Trần Loan, nói: “Đại tiểu thư, lão thái thái mời ngài qua đó dùng bữa tối.”
Trần Loan khẽ gật đầu, rửa mặt chải đầu đơn giản, sau đó thay quần áo đi theo nha hoàn kia đến viện Phúc Thọ.
Trên mỗi con đường hẹp dài đều treo đèn lồng đỏ, giăng đèn kết hoa, nếu người không biết nhìn thấy, sợ rằng còn tưởng trong phủ có người mới cưới gả.
Tiểu nha hoàn kia nhìn thấy ánh mắt nàng, cười nói: “Sáng sớm Quốc Công đã lệnh cho người treo lên, chúc mừng hôm nay có song hỷ lâm môn.”
Trần Loan nghe vậy, không chút để ý cong khóe môi, nàng hơi mở miệng, trong giọng nói bí mật mang theo ý cười điềm đạm: “Đúng là nên vui vẻ chúc mừng rồi.”
Tiếng loài côn trùng không biết tên cứ râm ran, viện Phúc Thọ đèn đuốc sáng trưng, trên mặt mỗi một nha hoàn bà tử lui tới đều chứa đầy ý cười.
Nụ cười này gần như khiến Trần Loan chói mắt.
Nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, hơi cong khóe miệng nở nụ cười, chậm rãi tiến vào.
Đêm hè mát mẻ, các chậu băng trong phòng đã bị cất bỏ, nhưng vẫn còn nhiệt độ lạnh lẽo, lão thái thái ngồi ở vị trí chính giữa, có lẽ hôm nay thực sự rất vui, bà cười tươi tới mức đôi mắt nheo lại thành khe, những nếp nhăn xếp chồng lên nhau tạo thành một đóa hoa.
Khang di nương và Trần Diên ngồi ở hai bên trái phải gần bà nhất, đó là vị trí của Trần Loan ngày trước.
Vừa bước vào gian phòng này, bước chân Trần Loan hơi khựng lại, mắt hạnh đảo qua, sau đó hiểu rõ, không nói lời nào, nét mặt vẫn ngoan ngoãn điềm tĩnh, hành lễ với lão thái thái, nói: “Thỉnh an tổ mẫu.”
Lão thái thái nhìn người cháu gái thân thiết nhất xưa nay, trong lòng đủ loại hụt hẫng, nghĩ tới điều kế tiếp muốn nói, lại càng cảm thấy thương xót và mắc nợ.
Nếu không phải con nối dõi của phủ Quốc Công thật sự không vượng, thì sao nàng phải ấm ức như thế?
Còn có Tô Viện…
Suy cho cùng, là phủ Quốc Công mắc nợ mẫu nữ các nàng.
“Loan nha đầu mau ngồi cạnh tổ mẫu.” Lão thái thái vẫy tay với nàng.
Sắc mặt Trần Diên tái nhợt.
Vị trí gần lão thái thái nhất, nàng ta ngồi một bên, Khang di nương ngồi một bên, nào còn dư chỗ cho Trần Loan?
Trần Loan hờ hững đáp lại, bước chân không nhanh không chậm, đi về phía lão thái thái, khi lướt ngang qua Trần Diên, tầm mắt của hai người va chạm trên không trung, phát ra tia lửa.
Trần Loan cười nhạt, nhìn Trần Diên bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lập tức lướt qua nàng ta, làn váy mang theo làn gió thơm vấn vít.
Ma ma bên người lão thái thái hiểu tâm ý của lão thái thái nhất, lập tức sai người chuyển ghế tới, Trần Loan gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ma ma.”
“Đại cô nương đừng làm lão nô tổn thọ.”
Bàn tay nhăn nheo của lão thái thái nắm lấy tay Trần Loan vuốt ve vài lần, hỏi: “Hôm nay dạo chơi cùng tiểu quận chúa, có vui không?”
“Đi chơi ở những đâu?”
Chuyện trên sông Chu Tước ngày hôm nay, nhất định Thái Tử không để người khác biết được, nếu không sẽ rất mất mặt, mà Kỷ Hoán và Nam Dương Vương cũng chắc chắn không để lộ tin tức.
Nghĩ đến đây, Trần Loan ngước mắt, thân mật ôm lấy cánh tay lão thái thái, nói: “Tất nhiên là vui cực kỳ, bọn con đến Thính Tuyết Lâu ăn vài món điểm tâm mới ra trước, sau đó đi xem đua thuyền rồng.”
Về cơ bản, việc dạo chơi dịp tết Đoan Ngọ hàng năm đều na ná như nhau, nếu không phải lần này ra ngoài gặp Kỷ Tiêu và Kỷ Hoán, e rằng cũng không có gì thay đổi.
Lão thái thái không nghi ngờ gì, liên tục gật đầu, vẻ mặt ôn tồn yêu thương, nói: “Các con chơi vui vẻ là tốt rồi.”
Khang di nương và Trần Diên vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, không hề nói chen vào, nhưng vẻ mặt kia, nghiễm nhiên là người thắng lớn nhất.
Trần Loan trò chuyện cùng lão thái thái như thể bên cạnh không có ai, lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía Khang di nương, ánh mắt mang ý cười dừng lại trên vùng bụng dưới bằng phẳng của bà ta, đôi môi đỏ khẽ mở: “Sáng sớm lúc ra ngoài nghe thuộc hạ tới báo, di nương có tin vui?”
Lão thái thái gõ vào giữa trán nàng, cười không ngớt miệng nói: “Chỉ có con là tin tức nhanh nhạy.”
Khang di nương cũng cười theo, trên gương mặt vẫn còn nét quyến rũ tràn đầy vẻ hạnh phúc ngọt ngào, nhẹ giọng đáp: “Đại phu đã tới thăm khám, mới được hơn hai tháng.”
Trần Loan liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt, người sau hiểu ý, tiến lên một bước ghé vào tai nàng nói: “Tiểu thư, đã đưa qua.”
Trần Loan gật đầu, nói với Khang di nương đang tỏ vẻ nghi ngờ: “Di nương có tin vui, là chuyện lớn trong phủ, ta vốn không biết nên tặng gì, tình cờ nhớ tới cách đây vài ngày tổ mẫu có sai người đưa đến chỗ ta một cây nhân sâm trăm năm, nhân sâm già đại bổ, chính là thứ mà di nương cần lúc này.”
Dứt lời, nàng che miệng cười, làm nũng với lão thái thái: “Được dịp Loan Nhi mượn hoa hiến phật, tổ mẫu cũng đừng trách Loan Nhi.”
Lão thái thái vốn cảm thấy mắc nợ nàng, lúc này lại càng cảm động hơn.
Nhân sâm trăm năm ngay cả trong hoàng cung cũng không tìm được mấy cây, chính là thứ quý hiếm.
Lúc trước bởi vì Khang di nương mà bà không phân tốt xấu đã giáo huấn đứa nhỏ này một trận, sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, cuối cùng trong lòng áy náy, bởi vậy mới sai người đưa cây nhân sâm đó đến Thanh Phong Các.
Nhưng đứa nhỏ này, mặc dù không thích Khang di nương, nhưng sau khi biết bà ta có thai vẫn có thể rộng rãi hào phóng như thế, điều này cho thấy trong lòng nàng coi trọng mối quan hệ huyết thống tới mức nào.
“Đúng là đứa trẻ ngoan.” Giọng lão thái thái càng dịu dàng hơn.
Trần Loan chỉ cười chứ không nói lời nào, cúi đầu nhìn nụ mai hồng sắp nở dưới khăn tay, sườn mặt đoan trang thuần khiết, rất giống Tô Viện khi còn trẻ, trong lòng lão thái thái hơi giãy giụa.
Một lát sau, nha hoàn phía trước tới bẩm báo, nói Trần Thân đến rồi.
Mặc dù tâm tính Trần Thân không tốt, nhưng trời sinh có một bộ da tốt, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hiếm khi treo nụ cười trên mặt ngay khi tiến vào phòng, khuôn mặt thư sinh càng thêm anh tuấn bất phàm.
Trần Loan chỉ nhìn lướt qua, sau đó nhàn nhạt dời tầm mắt.
Bữa tối rất phong phú, nhưng Trần Loan lại không có cảm giác ngon miệng, chỉ dùng vài đũa rồi cau mày miễn cưỡng ngồi chung, mãi tới khi lão thái thái buông đũa xuống, nàng mới bỏ chén đũa xuống theo, lấy khăn lau tay.
Vốn dĩ không tới lượt thiếp thất ngồi chung bàn, nhưng Khang di nương thì khác, bà ta sống trong phủ mười mấy năm, điệu bộ nghiễm nhiên là chủ mẫu trong phủ, ngoại trừ không có danh phận, thì những loại đãi ngộ chẳng khác gì chủ mẫu.
Trần Thân sung sướng tự mãn, ăn uống vui vẻ, không biết trước đó bọn họ có bàn bạc trước hay không, ăn xong cơm tối, cả Khang di nương và Trần Diên đều đứng dậy lấy cớ trở về sân của mình.
Kể từ đó, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại ba người với suy nghĩ của riêng mình, trong thời gian ngắn, không ai mở miệng nói chuyện.
Nhìn cảnh tượng này, Trần Loan thầm thở dài trong lòng.
Chuyện kéo dài nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn tới.
Tối nay trong phòng lão thái thái không đốt huân hương, cửa sổ phía nam mở rộng, màn đêm như nước hoà cùng ánh trăng, tia sáng bạc tràn vào căn phòng, lạnh lẽo xinh đẹp có thừa.
Đợi chờ không lâu, Trần Thân đột nhiên ho nhẹ một tiếng, lông mi Trần Loan khẽ run, ngước mắt nhìn về phía ông, nghe ông do dự mở miệng nói với lão thái thái: “Mẫu thân, ngày đó nhi tử cầu xin ngài đồng ý để Khang di nương làm đương gia chủ mẫu, ngài rất tức giận, tuyên bố không được nhắc lại việc này.”
“Nhưng hôm nay Khang di nương sắp sinh thêm con nối dõi cho phủ Quốc Công, mười mấy năm đồng hành thân thiết, ngoan ngoãn vâng lời mẫu thân, không hề từ chối bất cứ mệnh lệnh nào, nếu còn không phù chính, chỉ sợ sẽ làm tổn thương lòng người.”
Ông đột nhiên thở dài, lời nói càng tình sâu thắm thiết: “Hằng nhi và Diên nhi đều tới tuổi đính hôn rồi.
Nếu có thể cho Khang di nương phù chính, thì tất cả con nối dõi đều là con dòng chính, con cháu dòng chính của phủ Quốc Công càng nhiều càng tốt.”
Trần Loan mới nghe được một nửa đã cúi thấp đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không nhìn ra vẻ mặt cụ thể thế nào.
Trần Thân nói xong, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của lão thái thái, không khỏi vén vạt áo, khuỵu hai đầu gối xuống đất, giọng điệu chắc nịch: “Hy vọng mẫu thân tác thành.”
Trong nháy mắt, căn phòng im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió đêm nức nở bên ngoài cửa sổ, chiếc khăn trong tay Trần Loan hết nới lỏng lại siết chặt, cuối cùng như thể đã suy nghĩ thông suốt điều gì, cơ thể cũng hoàn toàn thả lỏng.
Lão thái thái nghiêng đầu sang, nắm một bàn tay nàng, giọng nói nghẹn ngào, có chút khó khăn hỏi: “Loan nha đầu, con cảm thấy lời phụ thân con nói, có đúng không?”
Chuyện tới hoàn cảnh như hiện giờ, Trần Loan nói đúng hay sai thì cũng không thay đổi được kết cục, chi bằng thức thời một chút, để bọn họ đều cảm thấy mắc nợ nàng.
Chỉ cần một ngày lão thái thái còn cảm thấy mắc nợ nàng, thì ngày đó bọn họ vẫn không thể vượt qua nàng.
Nhưng lý trí là lý trí, nếu thật sự muốn nói ra câu đó cần phải có quyết tâm rất lớn.
Trần Loan cong khóe miệng, giọng điệu rất nhẹ nhàng, không nghe ra chút bất mãn nào, thậm chí nàng còn mỉm cười ôm cánh tay lão thái thái, khuyên nhủ: “Phụ thân nói đúng, di nương chờ đợi mười mấy năm, khó khăn lắm mới chờ được chuyện vui lớn như vậy.
Loan Nhi cũng muốn tưng bừng náo nhiệt theo, mời vài quý nữ nhà quan đến xem lễ, thuận tiện giới thiệu nhị muội cho các nàng.”
Sắc mặt Trần Thân đẹp hơn rất nhiều, ấm áp nói: “Loan Nhi hiểu chuyện.”
Trần Loan cười nhạo dưới đáy lòng, nói chuyện giúp bọn họ là hiểu chuyện, nếu không thì là không suy nghĩ cho đại cục?
Nàng chớp chớp mắt, nói tiếp: “Trước khi tới Loan Nhi đã xem hoàng lịch, năm ngày sau chính là ngày tốt, chi bằng tổ mẫu mở tiệc, tuyên bố tin tức này trong bữa tiệc, cũng cho di nương chút thể diện?”
Lão thái thái mệt mỏi gật đầu, nói: “Cứ làm theo lời Loan Nhi đi.”
“Chỉ có điều, nếu con để con nối dõi nàng ta sinh ra lấn át trên đầu Loan Nhi, ta tuyệt đối không thể đồng ý.
Nếu con còn một chút lương tâm thì nên đối xử tốt với Loan Nhi mới phải!” Giọng lão thái thái đột nhiên sắc bén, ánh mắt như dao dừng trên mặt Trần Thân.
Da mặt Trần Thân run run, nhưng cũng như trút được gánh nặng, sợ lão thái thái đổi ý, vội vàng luôn miệng nói: “Mẫu thân nói gì thế? Loan Nhi là hòn ngọc quý trên tay nhi tử, nhi tử tuyệt đối không để con bé bị người ức hiếp”.
“Hơn nữa Diên nhi và Hằng nhi cũng chắc chắn không làm ra chuyện khốn nạn đó.”.