Tuyết lớn liên tiếp vài ngày phủ một lớp trắng bạc lên từng góc mái cong cong của Tử Cấm Thành, trên các ngọn cây đầu cành cũng kết băng, thời tiết cực kỳ lạnh lẽo.
Trong Ngự Thư Phòng, địa long cháy mãnh liệt, huân hương lượn lờ, Hồ Nguyên cúi người nhón chân dâng lên một chén trà nóng, hương thơm toả ra bốn phía, không dám quấy nhiễu quân vương nửa phần.
Kỷ Hoán liếc nhìn chén trà đang tản ra hơi nóng sương mù mênh mông, chợt mở miệng hỏi: “Chuyện cho người đi điều tra, có kết quả chưa?”
Người đàn ông nắm quyền sinh sát trong tay khi nói ra lời này lại cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, dáng vẻ như rất hứng thú, trong lòng Hồ Nguyên hồi hộp, theo thói quen hạ thấp đầu xuống.
“Bẩm Hoàng Thượng, đã điều tra xong.”
“Rượu do Thư nương nương đưa tới, bên trong trộn lẫn chút thuốc cấm của tiền triều.”
Thuốc cấm của tiền triều, không dễ dàng lấy được.
Ngự Thư Phòng yên tĩnh ước chừng thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ, sắc mặt Kỷ Hoán khó phân biệt, cuối cùng kéo khóe môi, nhếch lên một độ cong trào phúng rất nhỏ: “Nàng ta lại có lá gan như vậy.”
Chiếm vị trí phi tần duy nhất trong hậu cung khổng lồ này, phong hào lại là một chữ Thư, tất nhiên là có vô vàn phú quý và tôn vinh, nhưng trong lòng những người hầu hạ vạn tuế gia đã lâu đều hiểu rõ mà không nói, sở dĩ vị Thư nương nương kia có thể đứng vững gót chân tại hậu cung, cũng chỉ vì diện mạo có năm sáu phần tương tự Thái Tử Phi mà thôi.
Nhưng mặc dù vậy, vị Thư nương nương đó cũng không thể đến gần thân thể vạn tuế gia, cũng may trời sinh thông minh khéo léo, lại rất biết lợi dụng ưu thế của mình, hiện tại mới có thể giữ được vinh quang mặt ngoài.
Nhưng lần này sao dám phạm phải chuyện lớn như vậy?
Kỷ Hoán đứng dậy, kim long thêu trên vạt áo và cổ tay áo giương nanh múa vuốt hung dữ thị uy, ngón trỏ thô ráp của hắn ấn lên cánh tay.
Đêm qua nàng bị bỏ thuốc cấm, cả hai người lại không có kinh nghiệm không có trình tự gì, khó tránh khỏi việc hơi lỗ mãng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, bị vây hãm chặt chẽ, giọng yến trong veo mềm mại cất lên, khiến hắn căn bản không thể dừng lại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Hoán dần dịu lại.
“Nói đi, chuyện Đông Cung.” Hắn đứng bên cửa sổ lời ít ý nhiều, nửa gương mặt chìm trong ánh sáng của tuyết trắng bên ngoài.
Làn khói lả lướt bốc lên từ huân hương khuếch tán trong không khí, Hồ Nguyên tiến lên vài bước bẩm báo: “Bẩm vạn tuế gia, sáng nay nô tài vừa áp tải một số người hầu ở Đông Cung đi thẩm vấn, từ trong miệng bọn họ phát hiện ra, sau khi đại cô nương gả vào Đông Cung, mọi việc vẫn diễn ra như thường, nhưng lại chia phòng ngủ cùng phế Thái Tử suốt ba năm, ngay cả trong những ngày lễ thường ngày, hai người cũng chỉ nói chuyện vài câu ít ỏi rồi kết thúc, tan rã trong không vui.”
Lòng bàn tay của Kỷ Hoán dưới ống tay áo hết siết chặt lại nới lỏng, sắc mặt không thay đổi, nhưng nỗi lòng lại bị mấy câu cuối cùng làm rối loạn.
Hồ Nguyên nói tiếp: “Có vài lần, trước sức ép của Hoàng Thái Hậu, sốt ruột ôm hoàng tôn, phế Thái Tử từng có ý thúc đẩy chuyện tốt với đại cô nương …”
Nói đến đây, Hồ Nguyên không thể không căng da đầu nói hết lời: “Nhưng tính tình đại cô nương đặt ở đó, mấy lần đều nghĩ cách né tránh.”
Cho nên mới giữ được thân thể trong sạch.
Kỷ Hoán ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn, nhắm mắt lại như thể vô cùng mệt mỏi, giống như một con ác long ẩn nấp dưới vực sâu, vảy và móng vuốt trên khắp cơ thể đều phát ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc.
Trà trên bàn vẫn toả ra hơi nóng trắng xoá, Kỷ Hoán đột nhiên mở miệng, hỏi: “Vị trí Hoàng Hậu vẫn đang bỏ trống, ngươi đi theo trẫm đã nhiều ngày, theo những gì ngươi thấy, ai có thể đảm nhận vị trí này?”
Hồ Nguyên sửng sốt, sững sờ lúc lâu không lên tiếng.
Khi vị chủ tử này mới đăng cơ, các đại thần liên kết lại dâng tấu yêu cầu lập Hậu, nhưng phi tần hậu cung vốn ít ỏi, chỉ có vẻn vẹn một phi tần, Hoàng Thượng cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Hôm qua vừa mới gặp phế Thái Tử Phi, hôm nay đã có ý lập Hậu, nếu nói chỉ là trùng hợp, dù thế nào hắn ta cũng không tin.
Trong lòng Hồ Nguyên chợt nảy ra một ý tưởng hoang đường.
Có lẽ vẻ mặt của hắn ta quá mức kinh ngạc vi diệu, Kỷ Hoán nhíu mày trầm giọng: “Thôi, hỏi ngươi cũng không nói ra được lý do gì.”
Thế cục trong triều chưa ổn, việc này không vội, cứ từ từ đi.
Tương lai bọn họ còn rất nhiều thời gian.
So với việc này, có một người cần phải xử trí trước.
“Trần thị sử dụng thuốc cấm dâm loạn cung đình, đức không xứng với vị, trong lúc cấm túc…” Kỷ Hoán chợt thay đổi lời nói, đôi mày kiếm hẹp dài nhướng lên, khiêu khích tuyết lạnh rạt rào.
“Chết bất đắc kỳ tử.”
Chỉ một câu đơn giản đã quyết định sống chết, Hồ Nguyên không dám nhiều lời, trên cánh tay nổi một tầng da gà li ti.
===
Trần Loan lại trở về Cam Tuyền Cung nơi nàng từng sống hơn mười ngày.
Xảo Vân cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, lại bày thêm vài đĩa điểm tâm nhỏ xinh tinh tế lên bàn, nhẹ giọng nói: “Cô nương ăn trước chút điểm tâm lót dạ, hôm nay tuyết lớn, có lẽ cơm trưa sẽ đưa đến hơi muộn.”
Cả người bọc trong chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết, dáng người yểu điệu nhìn chằm chằm đình nghỉ chân nhuốm màu tuyết bên ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra gương mặt phù dung non mịn.
Xảo Vân thấy nàng thờ ơ, vừa nghĩ tới việc khuyên nhủ vài câu, lại thấy đôi mắt như pha lê của Trần Loan ngập nước, sưng đỏ, những lời an ủi nhẹ nhàng ấy lại không thể ra khỏi miệng.
Trần Loan nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, hàng mi dài rậm run rẩy chớp vài cái, cuối cùng khép chặt lại.
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Khi nàng còn ở trong khuê các (*), từng có tình cảm sâu đậm với Kỷ Hoán, việc này không còn là bí mật ở kinh thành.
(*): Phòng ngủ của cô gái chưa lấy chồng.
Niên thiếu thích một người như vậy, cho dù nàng e ngại những lễ nghi danh môn vọng tộc mà không nói ra lời, nhưng từ tận đáy lòng vẫn cho rằng, bọn họ là thanh mai trúc mã, nên ở bên nhau.
Chỉ là khi bị Trần Diên mê hoặc quyết ý gả vào Đông Cung, những tình cảm sâu đậm nỗi nhung nhớ thuở niên thiếu suốt mấy năm qua đều đã trở thành cát bụi chôn vùi dưới đất, không còn được nhắc đến nữa.
Ngay cả khi Kỷ Tiêu không được lòng dân, ngu dốt vô đạo, kéo theo bản thân mình cũng bị phủ Trấn Quốc Công coi như đứa bỏ đi, sau khi bị bại trận rơi vào cảnh lao tù, trong lòng nàng, cũng không gợn nổi nửa tầng sóng gió.
Tâm như tro tàn, tất nhiên không có yêu hận oán thán.
Nhưng chuyện đêm qua, dù sao cũng quá mức hoang đường.
Suy cho cùng, nàng vẫn là thê tử của phế Thái Tử, chiếm giữ danh phận Thái Tử Phi, chuyện như vậy bị lộ một chút nào ra ngoài, thì đúng là một vụ bê bối động trời.
Cho dù sau khi chết, nếu mọi người nhắc tới cũng ắt sẽ bị đâm cột sống mà mắng chửi.
Thân thể đau nhức khắp nơi, mặt mày xinh đẹp của Trần Loan hoà trong khói lạnh, mãi đến khi cách xa, nhìn thấy đội nghi trượng mênh mông cuồn cuộn kia.
Người phụ nữ dẫn đầu mặc chiếc áo nhỏ màu xanh lá mộc mạc, khóe miệng nở nụ cười như có như không, cung nữ bên cạnh cụp mi rũ mắt che ô cho nàng ta, còn bản thân mình thì ướt hơn nửa bộ quần áo.
Dường như nàng ta cũng chú ý tới tầm mắt của Trần Loan, hơi nghiêng người sang một bên, đứng giữa trời tuyết mênh mông, cách vài con đường, mím môi lộ ra ý cười nhàn nhạt về phía nàng.
Nụ cười phong tình này, lại có năm sáu phần tương tự Trần Loan.
Lúc này Xảo Vân cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử co rụt lại, nhanh chóng ghé tai Trần Loan dặn dò: “Có lẽ Thư Phi đã nghe ngóng được gì rồi, nếu ngài ấy nói gì, cô nương cứ chịu đựng một chút, ngày sau chắc chắn sẽ có cơ hội giải quyết khốn cảnh.”
Dù sao thân phận của người này cũng từng người tôn quý nhất, hiện giờ gặp thứ muội, ngược lại phải hành đại lễ, chỉ sợ nàng tâm cao khí ngạo chịu không nổi cơn giận, cuối cùng lại ăn mệt.
Nhưng xem ra cũng không cần nàng khuyên nhủ, bàn tay trắng nõn của mỹ nhân cẩn thận vuốt ve tờ giấy dán cửa sổ còn chưa kịp tháo xuống hồi lâu, thế nhưng bên môi lại xuất hiện ý cười, sức sống hòa tan cái giá lạnh mùa đông.
Trần Diên vừa bước đến cửa, cung nữ thái giám canh giữ hầu hạ trong viện đều quỳ rạp xuống đất, bên ngoài gió lạnh, cách một lớp rèm hạt tua rua màu đơn điệu.
Từ ngày xuất giá, lần đầu tiên đích tỷ thứ muội gặp nhau, thân phận đã khác biệt như trời với đất.
Cung trang màu xanh lá nhìn rất khí thế, giống như giữa màu trắng trong nhú lên một mầm xanh non, đôi mắt đẹp của Trần Diên đảo qua, thu tất cả mọi thứ trong phòng vào đáy mắt, nàng ta thong thả cởi chiếc áo choàng bên ngoài xuống, nói với đám người Xảo Vân: “Đều lui xuống đi, bổn cung có chuyện muốn nói với tỷ tỷ.”
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, Trần Loan cong khóe miệng, nâng mí mắt, giọng nói lộ ra chút lười biếng, nói: “Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng nương nương cũng có được điều mình muốn.”
Tính kế nhiều như vậy, mưu tính được một suất trong phi vị cũng ngồi không yên, lúc nào cũng nghĩ đến việc trừ khử những người đối đầu với mình, bỏ thuốc tới trước mặt quân vương, thứ muội này của nàng, đúng là lá gan tày trời.
“Chỉ cần Hoàng Thượng có thể ghét bỏ tỷ tỷ như rắn rết, muội muội bí quá hoá liều một lần thì có sao?”
Dù sao Trần Diên cũng có chút hận, trong giọng nói lộ ra vẻ ghen ghét và không cam lòng.
Thật sự không hiểu nổi, Trần Loan giống như cây du phiền phức, đầu óc toàn rơm rạ, trước kia Kỷ Hoán từng chứng kiến nàng ham quyền quý gả cho Kỷ Tiêu, hiện giờ lại mưu tính thấy người sang bắt quàng làm họ, sao vẫn có thể sống bình yên vô sự?
Kỷ Hoán bình tĩnh và kiềm chế như thế, tất nhiên biết được thứ gì nên giữ và không nên giữ.
Nàng ta đợi từ sáng sớm, nhưng vẫn không có tin tức gì từ Cam Tuyền Cung, cuối cùng không chịu nổi, tự mình tới đây một chuyến.
Với tư cách là phi tử quản lý lục cung, về công về tư nàng ta đều nên xử trí người phụ nữ phạm thượng làm loạn này.
Người khác biết được, cũng sẽ chỉ khen nàng ta chính trực, suy nghĩ cho đại cục.
Nhưng còn Hoàng Thượng…
Thật đáng giận, lần này giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cho dù nàng ta tự nhận không để lộ dấu vết, cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ.
Trần Loan hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười trào phúng: “Thứ không có tiền đồ, từ nhỏ đến lớn toàn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu.”
Gió mưa bên ngoài đã dừng lại, nàng bình tĩnh uống hết chén rượu độc tránh thai, tay áo rộng màu đỏ tươi thêu hoa văn nhỏ màu bạc, như một đường ảm đạm cuối cùng bên rìa bầu trời.
Nàng hơi nhắm mắt, buông chén rượu tinh xảo xuống, giống như nghĩ ra chuyện gì rất buồn cười, nói: “Nói mới nhớ, ngươi và mẫu thân của ngươi rất giống nhau, hai con sói mắt trắng (*) vô tâm vô phế.”
(*): Chỉ người vô ơn, ăn cháo đá bát.
Trần Diên thấy nàng uống chén rượu kia, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lúc này nàng ta cũng không giận, chỉ gảy bộ móng giả màu sắc tươi sáng, nhẹ giọng nói: “Một quân bài tốt như tỷ tỷ bị rơi xuống hoàn cảnh này, bực tức cũng là chuyện bình thường, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ mọi chuyện đã định, tỷ tỷ thua bởi muội.”
“Chữ Loan này, đáng lẽ lúc trước cha nên đặt cho bổn cung, đáng tiếc nó lại mang ý nghĩa cực tốt.”
Chén thuốc kia có tác dụng rất nhanh, từng cơn đau đớn co rút từ bụng lan tràn đến ngực, Trần Loan nhẹ nhàng kéo khóe miệng, tuyết bên ngoài khiến trong phòng cũng sáng sủa theo, nhưng toàn bộ ánh sáng đó đều rơi trên người Trần Diên, mà nàng thì chật vật nằm dưới đất, giống như thứ tro bụi tầm thường không thể gặp người.
Nàng chưa từng bại bởi Trần Diên, nàng chỉ bại bởi chính mình.
Bại vì mình không biết nhìn người, ngu muội vô tri.
Nàng dần không còn sức lực mở mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên ầm ĩ.
Đầu tiên là tiếng quát lạnh lùng mang theo chút hoảng loạn của người đàn ông, sau đó là tiếng kêu khàn giọng cố gắng xin tha của người phụ nữ, nhưng những thứ đó cách nàng ngày càng xa, thân thể ngày càng lạnh, ngày càng nặng nề, cho dù được người đàn ông ôm vào lòng, vẫn không thể ngăn cản loại lạnh lẽo này xâm lấn, kéo nàng xuống bờ vực sâu và tối hơn.
Trần Loan hơi cố sức mở mắt ra một khe hở, ánh mắt đầu tiên, nàng nhìn thấy mặt mày lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, giống như lưỡi dao sắc bén, nàng cong lông mày, nói với giọng cực thấp cực nhỏ: “Hoàng Thượng, bên ngoài có lạnh không?”
Nhất định là rất lạnh, nếu không vì sao tay hắn lại run đến vậy?
Kỷ Hoán ổn định tinh thần, duỗi tay vuốt lọn tóc mai đen nhánh của nàng, giọng nói khàn khàn không rõ: “Thái y sẽ lập tức tới đây, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.”
Quanh người nàng lượn lờ mùi tre xanh trên người hắn mang theo, mùi hương này khiến người ta cảm thấy yên tâm, nàng khẽ thở dài một tiếng, nói đứt quãng: “Vốn… vốn định sống trong Phật đường đến cuối đời, hiện giờ xem ra, sợ rằng không thể.”
Sau đêm qua, chuyện gì cũng không thể.
Mỗi câu nàng nói ra, sức lực trên tay Kỷ Hoán lại lớn hơn một chút, cho đến khi trên mu bàn tay nổi gân xanh, hắn mới mở miệng nói: “Chớ nói nhảm, trẫm không thích nghe những lời đó.”
Trong bầu không khí ngột ngạt như vậy, mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài vô hạn, Kỷ Hoán thấy hơi thở của tiểu cô nương trong lòng ngày càng yếu, không khỏi lạnh giọng quát lớn: “Thái y đâu?! Các ngươi đều không muốn sống nữa hay sao?”
“Vô dụng thôi.” Trần Loan duỗi tay kéo nửa góc tay áo của hắn, nàng hoàn toàn không có sức mở mắt, đương nhiên cũng không nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của người đàn ông.
Trong lòng hai người đều biết rõ, uống xong loại thuốc này, dù thái y có tới cũng vô dụng.
Thần tiên trên trời cũng không cứu được nàng.
Không biết bên ngoài phòng đã nổi gió từ khi nào, cái lạnh từ phương bắc dường như có thể phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng dưới đáy lòng.
Ngay cả cử động ngón tay út Trần Loan cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, làn da trên môi nàng tuy đã khô, nhưng màu sắc vẫn đỏ tươi đến kinh ngạc, những lời nói ra cũng tan thành mây khói: “Hôm qua, ta không nên đi… đi điện Dưỡng Tâm, nhưng ta muốn… muốn…”
Cho dù tới hoàn cảnh này, nàng vẫn muốn gặp hắn.
Nhưng một câu cuối cùng đó, nàng cũng không nói ra được.
Cơ thể nàng dần trở nên lạnh lẽo, cứng đờ, trên mặt vẫn là vẻ xinh đẹp vô hại.
Kỷ Hoán nhíu mày thật sâu, con ngươi màu đen bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt, ai cũng có thể nhìn ra được, sự tức giận và lạnh lùng đang đè nén trong thân thể hờ hững không gợn sóng này như thế nào.
Cảm giác thực sự mất đi một người ra sao?
Không còn cầu mà không được, không còn những đêm khó ngủ, nàng đã ra đi hoàn toàn, không để lại gì, cũng không vướng bận, mà hắn thì chìm dưới vực sâu không đáy đen tối không bao giờ kết thúc, đến chết mới thôi.
Trần Loan chết vào ngày lạnh giá nhất trong năm, mà khi mọi người cho rằng đế vương sẽ lập Hậu, thì Thư Phi – người duy nhất có thể nói chuyện trong hậu cung lại bị phế bỏ vì sử dụng thuốc cấm, sau khi chết bị ném ở bãi tha ma.
Cùng lúc đó, phủ Trấn Quốc Công bị hạch tội, hơn một trăm người trong phủ, tất cả đều lưu đày biên cương..