Mà hứa hẹn những lợi ích khiến Hoàng Hậu cũng không thể từ chối, không ai biết được hắn phải hao tổn bao nhiêu ngày đêm mưu tính chuẩn bị, tất nhiên đó không phải chuyện dễ dàng đơn giản.
Có cung nữ tay chân nhẹ nhàng bước lên bày chậu băng, đàn hương thượng đẳng nhiễm ý lạnh, trở nên cực kỳ mát mẻ trầm ngọt.
Hoàng Hậu cười dịu dàng cho người bưng điểm tâm tinh xảo lên, tựa như nữ tử hùng hổ dọa người trước đó chưa từng tồn tại.
Ánh mắt Trần Loan phức tạp, lông mi cụp xuống, trong lòng không nhịn được mà thầm than một tiếng, cảm xúc ngổn ngang.
Lần cảnh cáo này của Hoàng Hậu, làm sao lại không phải ý của Xương Đế chứ?
Xương Đế có ánh mắt ra sao, làm quân vương cả đời, mặc dù biết được đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, nhưng phải tiếp nhận chuyện con trai mình huynh đệ tương tàn, trở mặt thành thù vì một nữ nhân mà không có chút khúc mắc nào, quả thực có chút khó khăn.
Từ xưa tới nay hồng nhan họa thủy, thế nhưng lão Bát thiếu đầu óc, có lẽ là coi trọng sắc đẹp của búp bê phủ Trấn Quốc Công, nhất định phải cưới làm thê tử.
Mà chuyện Kỷ Tiêu cất giấu binh khí áo giáp, lý do trong đó ngoại trừ người trong cuộc thì ai có thể nói rõ ràng?
Đặt mình vào tình cảnh hết đường chối cãi vốn đã thất bại thảm hại rồi.
Đương nhiên, bên thắng có tư cách đưa ra điều kiện, điều kiện của Kỷ Hoán là cướp mối hôn sự này từ trong tay Kỷ Tiêu.
Con cái đã lớn biến thành diều hâu, quản nhiều cũng vô ích.
Xương Đế đồng ý một cách thoải mái, lại không tránh khỏi việc gõ đầu vị Thái Tử Phi tân nhiệm nghi ngờ lòng quân này.
Nếu như có thể thức thời thì cả hai bên đều vui vẻ, ông cũng không muốn trước khi chết làm ra chuyện chia cắt uyên ương, nhưng nếu có người không nghe lọt thì có rất nhiều quý nữ dòm ngó vị trí Thái Tử Phi.
Không lâu sau Kỷ Hoán quay trở lại cung Minh Lan, khi tiến vào thì bước chân như gió, mặt mũi lạnh lùng, mãi đến khi thấy Trần Loan ngồi bên cạnh Kỷ Thiền, miệng cắn miếng bánh ngọt hoa hồng, trên môi là ý cười mềm mại, hắn hơi dừng bước chân, khí lạnh quanh người thu lại hơn phân nửa.
Mỹ nhân cười câu hồn, dù là Thái Tử điện hạ không gần nữ sắc, trong thoáng chốc cũng không rời nổi mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, yên lặng nở nụ cười.
Hiện giờ ngược lại mình càng ngày càng sống lùi rồi, động một cái là giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, sa vào lưới tình của nữ nhân.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hoàng Hậu nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, trong tay bà phe phẩy chiếc quạt phù dung, tua rua trên cây quạt rủ xuống không trung, lắc lư lay động theo, giọng nói hiền hòa, cười hỏi: “Thái Tử đã qua thăm phụ hoàng con rồi sao?”
“Thăm rồi.” Xương Đế tin tưởng số mệnh, chịu đựng đến bây giờ, thân thể đã thành một cái thùng rỗng.
Ông tự biết không còn sống được lâu nữa, hận không thể truyền hết đạo lý đế vương cả đời cho đứa con trai mà ông luôn không nhìn tới, nhưng lại là người tài có một không hai này.
Kỷ Hoán không thích nghe.
Hắn có thể đi một đường đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào tài năng mưu lược, sát phạt quyết đoán hoàn toàn không thua kém Xương Đế.
Hoàng Hậu cười sai người dọn chỗ.
Bà đã quen với thái độ như vậy của hắn, tiếp tục nói: “Sau này nếu có thời gian rảnh hãy đưa Loan Nhi đến chỗ bổn cung ngồi nhiều hơn.
Cung Minh Lan yên tĩnh, bổn cung lại không thích ở chung với những phi tần kia, có người trò chuyện trong lòng cũng phấn khởi hơn.”
Trong lòng Trần Loan rối loạn như ma, ăn trưa cũng mất tập trung, sau khi gảy mấy hạt cơm trắng thì không động đũa nữa.
Ra khỏi cung Minh Lan, mặt trời treo trên không toả ánh nắng khắp nơi, bóng tường thành phủ xuống con đường hẹp dài, tựa như giữa trời đất to lớn như vậy chỉ có chỗ này để tránh mát.
Vẻ mặt tiểu cô nương ỉu xìu, vừa rồi ở trong điện đã mất hồn mất vía, ăn trưa cũng chỉ động đũa vài cái, Kỷ Hoán nhíu chặt mày, dừng bước chân.
Trần Loan quả thực không chú ý, va thẳng vào người Kỷ Hoán.
Thái Tử mặc áo mãng bào oai phong nghiêm nghị, đường nét lạnh lùng, nàng đột nhiên hoàn hồn, trên quần áo người đàn ông nhiễm hương trúc nhàn nhạt, lượn lờ nơi chóp mũi, cổ họng nàng chợt hơi ngứa ngáy.
Trước cung điện vắng vẻ, cửa lớn màu đỏ đóng chặt, cung nữ thái giám theo xa xa phía sau, thấy cảnh này thì rối rít quay đầu đi.
“Sao tính tình vẫn như khi còn bé thế? Không cẩn thận như vậy.” Giọng Kỷ Hoán lạnh lùng, giống như nước lạnh đổ xuống đầu trong ngày mùa hè chói chang này, có thể giội tắt mỗi một chút nóng nảy trong lòng.
Trần Loan ấp úng, không nói gì.
Cũng không biết nên nói gì.
Nàng nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ nhíu mày lạnh lùng của Kỷ Hoán, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Điện hạ đột ngột dừng lại, trước đó cũng không lên tiếng.”
Khi nói những lời này, ánh mắt tiểu cô nương trong suốt, đồng tử trắng đen rõ ràng, tâm tình phức tạp được giấu kín trong đó hiện lên từng chút một.
Kỷ Hoán bóp nắn xương ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, rồi lại nhanh chóng buông ra.
Sắc mặt hắn dần trở nên hung ác, nhưng giọng điệu lại vẫn rất ôn hòa, dưới bóng râm của cánh cửa lớn màu đỏ, hắn chậm rãi hỏi: “Mẫu hậu làm khó nàng à?”
Trần Loan khẽ chớp lông mi, móng tay xanh mướt như đầu hành khều nửa mặt khăn tuyết trắng, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Điện hạ đừng nói lung tung, mẫu hậu đối xử ôn hòa với mọi người, huống chi Thiền Nhi cũng ở đó, ai có thể bắt nạt thiếp được chứ?”
Mấy lời nói đó cũng không thể xem là bắt nạt, nhiều nhất chỉ tính là cảnh cáo.
Huống chi việc này vốn do nàng làm không đúng, nghe dạy dỗ tự kiểm điểm lại cũng là việc nên làm.
Người đàn ông cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, sau đó cong môi, đưa tay vén sợi tóc bay rủ xuống gương mặt nàng ra sau, nói: “Trời nóng, về Đông Cung trước đã.”
Tiểu cô nương ngốc đến phát hoảng, trông thì có vẻ đoan trang hơn ai hết nhưng thật ra tính tình lại rất mềm mại, dễ bị người khác bắt nạt, còn là người không tranh không đoạt, có sao để vậy.
Nếu không phải thật sự bị chọc giận thì nhất định sẽ không phản kích.
Nếu không cũng không đến mức khiến hắn lo lắng như vậy, chỉ hận không thể hỏi rõ mọi chuyện.
Im lặng cả đoạn đường, gió nóng phả vào mặt, Trần Loan nhìn chằm chằm góc áo viền vàng đong đưa phía trước, từ đáy lòng chậm rãi dâng lên sự vui vẻ hân hoan.
Tình cảm này tới một cách khó hiểu, lại giống như đã bị đè nén từ rất lâu, cuối cùng sau khi đạt được ước muốn thì lộ ra từng chút một, kêu gào cuộn trào muốn thoát ra.
Cung Dục Khánh và điện Phù Quang nơi Thái Tử làm việc cách nhau không xa, mái cong vểnh lên, gạch ngói lưu ly, tường đỏ cây xanh, tất cả cảnh tượng phồn hoa của Đông Cung đều nằm ở gần hai tòa cung điện này.
Mấy ngày nay Thái Tử đại hôn, theo lý mà nói là thời gian tân hôn, Kỷ Hoán có thể xin nghỉ một khoảng thời gian để kết hôn, đây là chuyện thường tình, nhưng thân thể Xương Đế ngày càng kém, chỉ dựa vào thuốc để cầm hơi, cho nên toàn bộ trọng trách đều rơi trên người Kỷ Hoán.
Buổi chiều, Trần Loan buồn ngủ, trong phòng đặt mấy chậu băng nhỏ, bên eo nàng đắp một chiếc chăn mỏng, dựa vào gối mềm, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, kéo dài từng cơn buồn ngủ.
Người tiến vào hầu hạ là Minh Nguyệt.
Nàng ta rón rén thả rèm châu xuống, tiếng va chạm thanh thúy uyển chuyển lọt vào tai, cùng với tiếng côn trùng kêu bên ngoài cửa sổ, rõ ràng chính là một khúc hát ru dân gian.
Bên ngoài tấm bình phong bằng gỗ lim khảm châu khắc song phượng, Kỷ Hoán sai người chuyển tấu chương vào, người đàn ông tự toát ra vẻ uy nghi, long chương phượng tư (*), ngay cả khi nhíu mày cũng lạnh lùng tuấn lãng.
(*): Có nghĩa là tài văn chương của rồng và dáng vẻ của phượng hoàng.
Minh Nguyệt lén lút liếc nhìn, trái tim đập dồn dập.
Nàng ta tự tin mình có tư sắc không tầm thường, lại được lão thái thái dặn dò, đương nhiên sẽ không xem mình là cung nữ thiếp thân, cả ngày nhìn sắc mặt chủ nhân để làm việc, cả đời không ngóc đầu lên được.
Người đàn ông giống như Thái tử điện hạ đây, nếu bàn về quyền thế, địa vị thậm chí là tướng mạo, tìm khắp Kinh Thành cũng không ra được người thứ hai, nàng ta có dã tâm, muốn sáp tới người đàn ông như vậy.
Hậu viện Đông Cung vắng vẻ lạnh lẽo, dù cho nàng ta có thể được điện hạ sủng hạnh, làm thị thiếp của Đông Cung, vậy thì tương lai… cũng là chủ tử hợp tiêu chuẩn trong hoàng cung.
Chưa hẳn đã không có cơ hội một bước lên trời.
Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Minh Nguyệt càng ngọt ngào.
Dáng người nàng ta yểu điệu, váy áo phất phơ, nàng ta đi đến cạnh bàn, nhún người, giọng nói dịu dàng ngọt ngấy: “Điện hạ, có cần pha trà dâng lên không?”
Trên người Minh Nguyệt mặc cung trang, nhưng lại không hề có dáng vẻ của cung nữ, không chỉ không cúi đầu rũ mắt, ngược lại để lộ đôi mắt hồ ly cong cong, có chút si mê mà nhìn dáng người đĩnh đạc của Kỷ Hoán.
Nàng ta xinh đẹp từ nhỏ, từ lúc được lão thái thái mua về ngày ngày dạy dỗ thì nàng ta đã hiểu được công dụng của mình.
Đàn ông ấy, nhất là đàn ông quyền cao chức trọng, thực chất bên trong đều chảy dòng máu bạc bẽo.
Nữ nhân đối với bọn họ mà nói chỉ giống như quần áo, hôm nay mặc bộ này mai đổi bộ khác, ham muốn sự mới mẻ mà thôi.
Sợ rằng ngay cả chính thất được cưới hỏi đàng hoàng ở trong lòng bọn họ cũng chỉ là quân cờ có thể lợi dụng, nếu thật sự phải nói đến chiếm sức nặng bao nhiêu thì lại quá không thực tế.
Nếu đã như vậy, cho dù nàng ta không chiếm được một chút thật lòng nào của đàn ông, nhưng có được con nối dõi thì nửa đời sau cũng được xem như vinh hoa phú quý đầy trời.
Kỷ Hoán ném sổ con trong tay, xoa mi tâm đau mỏi, nhìn về phía cung nữ không biết quy tắc kia, mày kiếm nhíu chặt, hắn khẽ quát nói: “Đi xuống.”
Đúng là nửa ánh mắt cũng không chia cho nàng ta.
Ánh mắt Minh Nguyệt chợt trở nên buồn bã, nhưng nhìn gương mặt ẩn chứa sự tức giận của người đàn ông, bắp chân nàng ta có chút như nhũn ra, trong lòng thầm nói còn nhiều thời gian, lúc này mới nước mắt sướt mướt thấp giọng cáo lui.
Trong điện mát mẻ, chiếc lư hương ba chân tráng men màu xanh hình khổng tước đốt hương hoa nhài hảo hạng, đi vòng qua bình phong, rèm châu chạm đất, mơ hồ có thể nhìn thấy rèm che nửa treo nửa rũ, cũng có thể nhìn thấy nữ tử mềm yếu vô lực hơi chống người đứng dậy.
Kỷ Hoán đi vài bước qua đó, bên trong duỗi ra một đôi tay ngọc ngà sáng trong, giúp hắn vén lớp rèm châu kia.
Làn gió thơm ngấm ngầm tập kích, mỹ nhân khoác chăn mỏng trên người, vòng eo nhỏ nhắn, đường cong yểu điệu, trong đôi mắt hạnh chứa một lớp sương mù, cũng không biết nàng đã dậy được bao lâu.
“Sao lại dậy rồi?” Tiểu cô nương ngủ đến mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, môi son giống như nhỏ máu, trên đó còn in một hàng dấu răng chỉnh tề.
Đây là làm sao vậy?
Trần Loan luôn ngủ không sâu, trong lòng cất giấu nhiều chuyện, nói là chợp mắt một lúc, thật ra chỉ nhắm mắt, giọng nói của Minh Nguyệt khiến nàng bừng tỉnh, ngồi trên giường kinh ngạc hồi lâu.
Minh Nguyệt ỷ vào việc mình có tư sắc không tầm thường nên quá vội vàng, sau này nếu như bảo nàng ta ra mặt thì cũng không dễ bắt bí.
Trần Loan có chút đau đầu, từ trước đến nay nàng không thích để ý tới những thứ này.
Bây giờ gả cho người ta rồi, những việc này lại không dứt, không chịu yên ổn một khắc nào mà tìm tới.
“Nghe động tĩnh nên dậy, điện hạ xử lý xong chính vụ rồi?” Giọng nói nàng rả rích dịu dàng, mang theo bảy phần mềm mại sau khi tỉnh ngủ, chỉ là đối phương nhìn thấy lại không nói một lời.
Kỷ Hoán ôm tiểu cô nương vào trong ngực, ngón tay thô ráp vuốt ve đầu ngón tay như hành lá của nàng, sau đó lại vỗ về mái tóc buông xoã của nàng, hương tóc lay động lòng người, lồng ngực người đàn ông cứng rắn, giọng nói dày ấm hơi khàn: “Xử lý xong rồi.”
Trần Loan cử động thân thể, tìm cho mình chỗ thoải mái hơn để dựa vào, Kỷ Hoán rất thích dáng vẻ nàng yêu kiều vô lực lười biếng dựa vào hắn, ngay lập tức nơi đầu lông mày cũng ẩn giấy mấy phần ý cười không quá rõ ràng, hắn trầm giọng hỏi: “Hôm nay nghỉ ngơi đủ rồi?”
Trần Loan đưa tay cầm lấy hầu bao treo trên eo hắn, tua rua dưới hầu bao lắc lư qua lại, nàng che miệng ngáp một cái, mắt lập tức ướt át, chôn đầu vào bộ triều phục cao quý của người đàn ông, nói: “Vẫn còn hơi buồn ngủ.”
Trên người hắn như mang theo một loại ma lực không tên khiến người ta an tâm, lần này Trần Loan thật sự hơi buồn ngủ, lông mi chớp vài cái, cuối cùng nhắm đôi mắt xinh đẹp ngập nước lại.
“Ngủ đi, ta đợi ở cung Dục Khánh.” Kỷ Hoán xoa tóc nàng, giọng nói chậm rãi: “Ngủ dậy rồi thì cũng nên bổ sung đêm động phòng hoa chúc của chúng ta thôi.”
Hắn cực kỳ thích việc nghiêm trang lạnh nhạt mà trêu đùa nàng, từ nhỏ đến lớn đều như thế, không ngại phiền phức.
Thân thể tiểu cô nương trong ngực cứng đờ, chợt vùi đầu sâu hơn, để lộ ra vành tai đỏ bừng..