Đồng chí Đông di Tích nguyệt của chúng ta (Mỗ Đãi chú thích: bởi vì ý thức Tích nguyệt đồng chí đã thức tỉnh rồi, căn cứ vào nguyện vọng mạnh mẽ của bản thân đồng chí, về sau liền thẳng dùng tên này, tiểu Ngân đồng chí đơn thuần mà ngoan ngoãn đã một đi không quay trở lại, về sau liền đổi thành Tích nguyệt đồng chí có chút tùy hứng, có chút xấu tính lại có chút khiết phích (aka ~ nghiện sạch sẽ) lên sân khấu ~~~~~~, mọi người hoan nghênh !!!)
Thật là phi thường phi thường chán ghét cùng người khác tiếp xúc, nhưng, chính xác mà nói, hẳn là hắn có tâm lý khiết phích tương đối nghiêm trọng,phi thường chán ghét bản thân tiếp xúc với đông đảo vật thể bên ngoài có sinh mệnh, có nhiệt độ cơ thể .Nhưng, hôm nay, bây giờ, lúc này, hắn trực tiếp đối mặt với bước ngoặt mang tính quyết định trong cuộc đời hắn —— rốt cuộc có phải vì quá đói cùng dục vọng giày vò mà miễn cưỡng đi hôn một nam nhân hay không?
Không được a không được ~~ hắn không nên đi hôn một nam nhân ~~ cho dù hắn rất đáng yêu, mà kì thực hắn không chút nào chán ghét hắn, thậm chí còn có thể nói là có chút thích,nhưng kể cả như vậy cũng không được !! Không được, không được chính là không được ~~~~
Trên tâm lý là kháng cự cực điểm mà liên tục hô không được không được, nhưng cơ thể đã hưởng qua dục vọng lại phi thường thành thật mà liên tục kêu gào muốn được thỏa mãn, cảm giác sốt suột cùng khát vọng gần như thống khổ trong cơ thể bùng cháy, cơ thể vẫn là trước khi lý trí kịp ngăn trở đã mở miệng ——
“….Cái kia ta đói bụng….”
Thanh âm bé như muỗi kêu .A a a a ~~~~~ hắn rốt cuộc đang nói cái gì a, hắn làm sao, làm sao lại không cẩn thận một cái liền nói ra a??!!
“Nga,nga. Là đói bụng a, vậy đi ăn chút gì…..Ách,cái này….”
A Lam cũng theo bản năng mà trả lời,
Trong bầu không khí ái muội kì quái này, máu toàn thân hắn đều dồn vào nơi trái tim,tiếng tim đập to kinh người, cơ thể như không chịu sự kiểm soát, hai tay chậm rãi giơ lên phía sau gáy hắn muốn ôm trọn người trước mắt ….
Thiên hạ trước mắt thoáng bất an mà trợn to mắt nhìn hắn chậm rãi áp sát, hai tay ở trước ngực vô lực mà khước từ
“Tiểu, Tích nguyệt….ta ….chờ một chút, ta còn chưa….”
“Đừng….Đừng gọi ta Tích nguyệt, gọi ta ….Nguyệt…”
Một thời khắc này, a Lam mong muốn cùng hắn hôn môi chính là Đông di Tích nguyệt , mà không phải là một nam sủng Tích nguyệt trong trò chơi….
“A, Nguyệt…ta…”
Lời nói chưa trọn vẹn đều bị hòa tan giữa nơi đôi môi chạm nhau, cảm xúc quen thuộc lại xa lạ, một chút run rẩy của đối phương theo môi truyền đến, cảm giác phi thường chọc người thương yêu….Giống như trong mộng ảo, sau một tiếng than nhẹ thỏa mãn, hai tay Tích nguyệt bỗng siết chặt lại, đầu lưỡi linh hoạt đã lủi vào khoang miệng a Lam, đầu lưỡi hai người có phần ngượng ngùng mà đụng chạm, chợt tách ra, a Lam trốn chạy, Tích nguyệt truy đuổi, hai người như đang chơi trò hôn môi đánh đố, luồng điện tê dại theo nụ hôn hai người nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tinh lực chậm rãi khôi phục.
Nhưng, chưa đủ, còn thiếu rất nhiều….còn muốn…còn muốn càng nhiều….
Trong đầu Tích nguyệt hiện tại đã hoàn toàn quên mất cái gì gọi là khiết phích, cái gì gọi là hành vi nhân loại thân mật dơ bẩn, hắn hiện tại chỉ có thể hoàn toàn thuận theo bản năng thân thể, càng không ngừng đòi lấy càng nhiều. Kết quả là, hắn rất tự nhiên mà hướng một đường dọc sống lưng tìm tòi….
“Oa a ~~ thật lớn mật nga, cư nhiên bên cạnh cửa thành phố chợ hôn nồng nhiệt !!”
“Ai nha ! nam hài tử tóc dài kia còn luồn tay vào trong quần áo của nam hài tử tóc ngắn a!”
“Thói đời ngày nay a thói đời ngày nay….”
“Nhân tâm bất cổ a nhân tâm bất cổ…”
“Đạo đức bại hoại a đạo đức bại hoại…”
“Cường thụ nhược công a cường thụ nhược công…”
…
!!
Hai người mạnh mẽ từ trong hôn môi tách ra, thấy bốn phía bọn họ cư nhiên vây quanh mấy vòng người xem náo nhiệt, vừa rồi quá vội,chưa kịp để ý vị trí địa lý, vậy mà đã quên đây chính là vị trí cạnh cổng lớn Dạ chi thành !
Trời ạ…..Lần này thực quá mất mặt !!
A Lam chỉ cảm thấy đầu “Ông ——”một cái, thân thể nhất thời lạnh hơn phân nửa, máu toàn bộ đã hướng lên trên, mặt thẹn cơ hồ không còn giọt máu,toàn thân cứng ngắc, đã lâm vào tình trang hóa thạch……
Vẫn là Tích nguyệt phản ứng lại trước, tay ôm lấy a Lam chạy ra khỏi tường người vây xung quay,hoảng không chọn đường, đúng là chạy về trung tâm Dạ chi thành, nhìn hai bên, dứt khoát chọn gian lữ điếm vọt vào.
” Ông chủ, cho một gian phòng !”
Hô xong, còn không chờ ông chủ trả lời liền kéo a Lam lên lầu, ông chủ ở dưới lầu than thở
“Thanh niên bây giờ thật đúng là cấp bách a….”
Tích nguyệt động tác vô cùng nhanh chóng, mở cửa phòng —— đi vào ——đóng cửa phòng.
A Lam đồng chí sững sờ, còn đang ở trong khiếp sợ cực độ chưa hồi phục lại tinh thần,mãi đến khi bị Tích nguyệt tha lên lầu,đóng cửa phòng, này mới tỉnh lại tinh thần, nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên ——
“Trời ạ —— ta đời này cũng không muốn tới Dạ chi thành nữa !!!”
Còn không có than khóc như Hoàng hà chảy về hướng đông chuyện hắn đã mất đi trong sạch xong, đã bị người đẩy ngã lên giường. A Lam trừng lớn con mắt đáng thương nhìn người nào đó đang hướng người hắn bò lên
“Ngươi.Ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Thanh âm hoảng sợ vạn phần.
“Ăn cơm”
Thanh âm phi thường bình tĩnh.
“Không phải mới…..”
Thanh âm tức giận hàm oan.
“Chưa ăn no.”
Thanh âm cây ngay không sợ chết đứng.
“Đều đã như này rồi,ngươi còn…”
Thanh âm kích động vạn phần.
“A….Cái kia a, dù sao cũng đã như vậy rồi,ta liền dứt khoát đập bình phá suất, một lần ăn no luôn đi!”
Thanh âm bình tĩnh ung dung, nói xong, còn tặng kèm một bộ dáng tươi cười xem ra đẹp tuyệt thế gian, khuynh quốc khuynh thành, nhưng đối với A Lam đồng chí đáng thương của chúng ta xem ra so với ác quỷ địa ngục nhe răng cười còn giống hơn,
“Không nên a a a a a a !!! ——— —————— “
Ngày nào đó,trong một gian phòng trọ nào đó của một lữ quán nào đó ở Dạ chi thành truyền đến tiếng kêu thảm thiết….
(Mỗ Đãi: A Lam đồng chí, ngươi lần này là không muốn cũng phải muốn, không được cũng phải được rồi ~~~ ai bảo mọi người muốn nhìn H đâu ~ ngươi liền theo đi ~~ đừng chống cự, chống cự là vô ích a ~~~~~~~~~~ yên tâm, mẹ ruột ngươi- ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu ~~~ nga ha ha ~~~~~~~~~~)