01.
Lúc tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trong một nhà máy bỏ hoang.
Cổ tay tôi bị trói lại, miệng nhét đầy giẻ rách, hai chân máu thịt lẫn lộn, tê liệt mất đi cảm giác.
Người phụ nữ đó cúi người xuống và nhìn tôi với ánh mắt vui vẻ.
“Hóa ra, cô chính là thế thân mà A Ngạn tìm được."
Cô ta nhìn tôi với vẻ trịch thượng và nói: “ Hiện tại tôi đã quay trở lại, đến lúc cô nên biến mất rồi.”
Tôi biết cô ta.
Chu Cẩn Vi.
Cô ấy là bạch nguyệt quang cũng là nốt chu sa của Trình Ngạn, đã xuất ngoại được năm năm, khi cô ta về nước đã là một người phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai.
Còn tôi, đã ở bên Trình Ngạn được ba năm, rốt cuộc cũng chỉ là thế thân của cô ta.
Những chuyện này, tôi mới biết được vào 2-3 ngày trước.
Ở trước mặt tôi, Chu Cẩn Vi bấm số điện thoại của Trình Ngạn.
“ A Ngạn, anh còn yêu em chứ?”
Giọng nói của anh vang vọng trong tòa nhà xưởng bỏ hoang.
“ Yêu.”
“ Vậy anh ly hôn với cô ấy, sau đó lấy em có được không?”
“ Được.”
Không hề có sự do dự trong mỗi câu trả lời của anh ấy.
Cuộc gọi đã bị cúp máy, nhưng chưa đầy mười phút, điện thoại của tôi rung lên một tiếng.
Chu Cẩn Vi lấy điện thoại của tôi ra bấm mở máy.
Là Trình Ngạn gửi đến, là một bản điện tử của thoả thuận ly hôn.
Chu Cẩn Vi cười khẽ một tiếng, “ Cô xem, anh ấy không hề thay lòng đổi dạ, vẫn yêu tôi như trước đây.”
“ Tôi muốn ngồi vững vàng lên vị trí Trình phu nhân, còn cô nên rời khỏi vị trí này vĩnh viễn.”
“ Quyết định như vậy đi, xin lỗi nhé~”
Nói xong, cô ta nhét tôi vào bao tải và ném xuống biển.
Trước khi chìm xuống đáy biển, thứ hiện ra trước mắt tôi chính là lần đầu tiên tôi gặp Trình Ngạn