7.
Lần này, Chu Cẩn Vi không còn muốn gi.ết tôi nữa. Cô ta chỉ tìm cớ để sa thải tôi thôi. Tôi bề ngoài tỏ ra thất vọng buồn bã, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi nơi này. Còn chuyện báo thù, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ tính toán kỹ lưỡng sau. Nếu cứ tiếp tục ở lại, tôi cảm thấy mình sẽ ch.ết ngạt bất cứ lúc nào. Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý. Nói là hành lý, nhưng thực ra chỉ chưa đầy một chiếc vali nhỏ. Khi tôi đang kéo hành lý rời đi thì tình cờ gặp Trình Ngạn vừa từ công ty trở về. Gặp nhau ở ngã rẽ, anh ta nhíu mày nhìn tôi:
"Đi đâu vậy?"
Tôi cúi đầu, nói rằng Chu tiểu thư đã sa thải tôi, rồi định bỏ đi. Nhưng đã bị anh ta chặn lại. Đường An An thuộc kiểu con gái nhỏ nhắn, chiều cao chỉ đến ngực anh ta. Sau vài giây, giọng nói của anh ta mới vang lên từ trên đỉnh đầu. Thanh lãnh, lạnh lùng.
"Tôi chưa nói, không được đi."
Ngưng lại hai giây, anh ta lại nói:
"Cứ đi cũng được, nhưng trước tiên phải bồi thường tiền phạt hợp đồng."
Trình Ngạn dùng tiền phạt hợp đồng để đe dọa, sau lại đưa tôi trở về biệt thự.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Cẩn Vi nhanh chóng bước tới, nhưng khi nhìn thấy tôi, lại đột ngột dừng lại.
"A Ngạn, ý của anh là gì?"
Trình Ngạn cởi áo khoác, thần sắc thờ ơ.
“ Đồ ăn cô ấy nấu cũng tạm được, giữ lại đi.”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta từ chối yêu cầu của Chu Cẩn Vi kể từ khi tôi tái sinh.
Thật là nực cười.
Tối hôm đó, hai người họ đã cãi nhau lần đầu tiên.
Chu Cẩn Vi vốn dựa vào sự sủng ái mà kiêu ngạo. Cô ta không cần làm gì cả, chỉ cần lén bóp mạnh tay mình trong lúc cãi nhau, rơi một giọt nước mắt, Trình Ngạn sẽ lập tức mềm lòng. Nhưng ngay cả như vậy, Trình Ngạn vẫn không sa thải tôi.
Vì không trả được khoản tiền phạt khổng lồ, tôi đành phải ở lại.
Tuy nhiên…
Tình trạng của Trình Ngạn dường như không được tốt. Có lẽ đó là bệnh chung của các tổng tài. Anh ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rất nghiêm trọng. Tất cả đồ vật đều phải ở vị trí cố định.
Trình Ngạn có nhịp độ và thói quen của riêng mình. Ba năm qua, tôi luôn chiều theo ý anh ta. Trong biệt thự rộng lớn, tôi biết rõ vị trí của tất cả mọi thứ. Ba năm chưa từng thay đổi.
Giờ đây, Trình Ngạn đang cố gắng chiều theo cô ta. Nhưng kết quả rất rõ ràng, anh ta không thể thích nghi. Trình Ngạn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, vì anh ta nói rằng dậy sớm làm việc sẽ hiệu quả hơn. Nhưng Chu Cẩn Vi lại thích thức khuya và cô ta luôn thích ăn đồ ăn vặt vào ban đêm. Anh ta thích uống trà hoặc cà phê. Nhưng cô ta thích uống rượu. Giờ đây, Trình Ngạn thích hút thuốc, nhưng Chu Cẩn Vi lại rất ghét mùi thuốc lá. Vì cô ta không thích, anh ta thường xuyên đi ra vườn hút thuốc.
Nhưng…
Những bông hoa tươi mát và thanh lịch mà tôi đã trồng trước đây, giờ cũng đã bị thay thế bằng hoa hồng đỏ.
Dưới ánh đêm, một màu đỏ sẫm lắc lư.
Gió đêm thổi qua, đặc biệt quyến rũ.
8.
Một đêm nọ, tôi đang cho con chó của Trình Ngạn ăn ở phòng khách thì đột nhiên nghe thấy Chu Cẩn Vi thở dài.
“Ừ?”
Tôi nhìn theo tiếng động thì thấy cô ta lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn từ ngăn kéo dưới bàn trà. Màu sắc và kiểu dáng đều rất quen thuộc. Nhìn từ xa, lòng cũng không khỏi bồi hồi vài phần. Chiếc hộp đựng nhẫn đó, tôi đã quá quen thuộc.
Một năm trước.
Trình Ngạn cầm nó và nói với tôi, "Kết hôn đi." Anh ta thậm chí không hỏi mà là thông báo một cách chắc chắn. Nhưng tôi vẫn đỏ hoe hai mắt, để anh ta đeo chiếc nhẫn cưới đó cho tôi.
Chu Cẩn Vi dường như đã đoán ra điều gì đó, sắc mặt có chút khó coi, chậm rãi mở hộp đựng nhẫn.
Bên trong, là một cặp nhẫn đôi.
Chiếc nhẫn của Trình Ngạn cũng ở trong đó. Kể từ khi Chu Cẩn Vi trở về, anh ta đã không đeo chiếc nhẫn cưới đó nữa.
Nhưng trong trí nhớ của tôi, chiếc nhẫn của tôi đã được tháo ra khi tôi thay quần áo cho Trình Ngạn vài ngày trước khi bị bắt. Chiếc áo của anh ta cần phải giặt tay, khi đó tôi luôn cảm thấy không yên tâm khi để người khác giặt, nên tôi luôn tự tay làm. Bây giờ nghĩ lại thì thấy thật ngu ngốc. Tôi đã từng đem cả trái tim mình đưa đến trước mặt anh ta mà không biết rằng trong những tháng ngày tôi dần bị luân hãm, thực ra anh ta đang kiếm tìm bóng hình một người phụ nữ khác thông qua tôi.
Vừa lúc đó, Trình Ngạn xuống lầu.
Từ xa thấy cô ta đang nắm chặt hộp nhẫn trong tay, biểu cảm của Trình Ngạn có chút biến hóa.
Người đàn ông đó luôn giấu kín cảm xúc của mình, nhưng trước mặt Chu Cẩn Vi, anh ta cũng sẽ bộc lộ đôi chút cảm xúc.
Anh ta nhanh chóng bước tới, cau mày, dường như đang muốn giải thích. “Cái này……”
Anh ta vừa mở miệng thì đã bị Chu Cẩn Vi cắt ngang. “A Ngạn, đây là anh chuẩn bị bất ngờ cho em à?”
Cô ta ngước nửa khuôn mặt lên nhìn anh ta, đôi mắt sáng lấp lánh, một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trình Ngạn im lặng hai giây, rồi gật đầu thừa nhận.
Chu Cẩn Vi liền lấy chiếc nhẫn ra, tự mình đeo lên, sau đó đưa bàn tay đeo nhẫn kim cương lên trước mặt Trình Ngạn
“Có đẹp không?”
Trình Ngạn cúi đầu, ánh mắt lướt qua.
“Đẹp.”
Ở bên kia phòng khách, tôi thu lại ánh mắt, tiếp tục cho chó ăn.
Anh ta thực ra biết hết mọi chuyện. Anh ta chỉ là không quan tâm mà thôi. Đối với Trình Ngạn, chiếc nhẫn cưới của chúng tôi trước đây không quan trọng, ý nghĩa của chiếc nhẫn đó cũng không quan trọng. Việc cô vợ nhỏ của anh ta không tức giận mới là quan trọng nhất.
9
Đêm đã khuya, có chút khát.
Tôi xuề xòa vuốt tóc, đi dép lê vào bếp rót nước uống. Đi ngang qua phòng khách không bật đèn, một giọng nói đột ngột vang lên
“Đến đây.”
Là giọng của Chu Cẩn Vi.
Tôi nhìn kỹ vào bóng tối, mới thấy rõ bóng người trên ghế sofa. Im lặng hai giây, tôi bước chậm rãi tới gần. Đến gần hơn, tôi mới nhìn thấy cô ta đang dựa vào mép ghế sofa, tay cầm ly rượu. Uống một ngụm rượu, cô ta bảo tôi bật đèn. Đèn sáng lên, cô ta ngước mắt nhìn tôi. Phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Tôi không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng trong lòng tôi lại đang suy nghĩ. Nếu bây giờ tôi động thủ với cô ta, liệu có thể chạy khỏi biệt thự này không?
Đang suy nghĩ. Cô ta đột nhiên mở miệng.
“Cô có biết An Hòa không?”
Tim tôi chợt thắt lại. Tỉnh táo lại, tôi giả vờ bình tĩnh, đáp nhỏ.
“Không biết.”
Chu Cẩn Vi khẽ cười:
“Cô ấy là vợ cũ của Ngạn, đáng tiếc, đã đi rồi.”
Nói xong, cô ta lại nhìn tôi:
“Cô là bảo mẫu do A Ngạn thuê, chưa gặp cô ấy à?”
Tôi gật đầu:
“Tôi mới nhận việc một tuần trước. Thực sự chưa gặp.”
Chu Cẩn Vi nắm chặt ly rượu. Làn da trắng, móng tay sơn màu đỏ rượu, hòa quyện với màu rượu trong ly. Điều nổi bật nhất vẫn là chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út. Cô ta cười, bảo tôi nhìn chiếc nhẫn của cô ta.
“Nhìn này, đây là nhẫn cưới của vợ cũ anh ấy.”
Cô ta đã uống rất nhiều rượu. Lúc này dù đang cười nhưng giọng nói lại đột nhiên lạnh đi.
“Tại sao trong căn nhà này lại có đầy dấu vết của cô ta?”
“Tại sao dù cô ta đã đi rồi, vẫn phải xuất hiện trong cuộc sống của tôi và A Ngạn?”
Bỗng nhiên cô ta đặt ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nhìn tôi.
“Còn cô cũng giống như người phụ nữ đó, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Đừng nghĩ rằng A Ngạn có thể bảo vệ cô mãi mãi.”
“Chỉ là một bảo mẫu bé nhỏ không lên được mặt bàn.”
Tôi đứng bên cạnh ghế sofa, mím môi, không nói gì.
Tôi tự nhủ với bản thân. Không được bốc đồng. Được tái sinh một lần nữa, tôi không thể đặt cả cuộc đời mình vào loại người này. Điều tôi cần làm là bình tĩnh lại, âm thầm tìm kiếm bằng chứng gi.ết người của cô ta và đưa cô ta vào tù. T.ử hì.nh hay tù chung thân cũng được. Nói chung, tôi phải để cô ta dùng nửa sau cuộc đời để chuộc tội cho cái ch.ết của tôi.
Đang im lặng thì đột nhiên có tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống.
Rất nhanh, bóng dáng của Trình Ngạn xuất hiện ở đầu cầu thang.
Anh ta vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi Chu Cẩn Vi:
“Sao vậy?”
Người phụ nữ vừa nãy còn hung ác bỗng chốc thay đổi khuôn mặt.
Cô ta lắc ly rượu đỏ trong tay, cười nhẹ:
“Không ngủ được, xuống uống hai ly.”
Trình Ngạn day day mi tâm.
“Tôi đi cùng em.”
“Vâng.”
Trình Ngạn vẫn đối xử với Chu Cẩn Vi rất tốt.
Nhưng mà…
Tình trạng của anh ta lại ngày càng không ổn. Do mất ngủ kinh niên, anh ta trông tiều tụy hơn hẳn và thường xuyên xuất thần ở những nơi không người. Đôi khi là ở khu vườn sau nhà, nơi giờ đây đã được trồng đầy hoa hồng đỏ. Đôi khi, là ở căn bếp, nơi duy nhất trong biệt thự không có bất kỳ thay đổi nào. Chu Cẩn Vi kiêu kỳ, từ trước đến nay chưa bao giờ bước chân vào bếp. Cũng chính vì vậy, căn bếp vẫn giữ nguyên hình dáng như xưa. Không ai biết Trình Ngạn đang nghĩ gì trong lòng. Tôi cũng không biết. Chu Cẩn Vi cũng không biết. Anh ta thường xuyên đứng trong bếp, châm một điếu thuốc và đứng đó cả nửa ngày.
Thậm chí có lần Trình Ngạn đang ngồi ở bàn ăn xem báo, muốn tôi rót cho anh ta một ly cà phê, nhưng lại vô tình thốt ra hai chữ "An Hòa".
Lúc đó, Chu Cẩn Vi đang ngồi bên cạnh, cầm một cây bút kẻ lông mày, đang soi gương trang điểm kỹ càng.
Nói xong, Trình Ngạn tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn về phía Chu Cẩn Vi. Nhưng cô ta dường như không nghe thấy, vẫn đang soi gương. Trình Ngạn rõ rang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi biết, Chu Cẩn Vi đã nghe thấy. Bởi vì từ góc độ của tôi, tôi có thể nhìn thấy, khi Trình Ngạn gọi ra cái tên đó, cô ta đã cố gắng bẻ gãy cây bút kẻ lông mày trong tay. Nhưng cô ta không ngốc. Cô ta sẽ không chọn lúc này để vạch trần. Ngược lại, hôm đó cô ta đối xử với Cố Minh Dương đặc biệt nồng nhiệt.
Buổi tối, cô ta còn đuổi tôi ra khỏi bếp, tự mình xuống bếp nấu một bàn thức ăn. Cô ta bày từng món ăn ra đĩa, thắp nến, rồi cắm hoa vào bình. Trình Ngạn về đến nhà. Cô ta chủ động đi đến thay áo cho anh ta, sau đó ôm eo rồi lôi anh ta đến bàn ăn.
Nụ cười trên môi Trình Ngạn khi nhìn thấy những món ăn đó trong phút chốc tan biến. Anh ta im lặng hồi lâu, trầm giọng hỏi:
“Những món ăn này, em học ở đâu vậy?”
“Từ sổ tay nấu ăn.”
Chu Cẩn Vi kéo tay áo anh ta lắc lắc:
“Em tìm thấy một cuốn sổ tay nấu ăn ở chính giữa tủ sách trong phòng anh, trên đó có vẻ là những món ăn anh thích, nên em đã làm theo đó một bàn.”
Nói rồi, cô ta kéo anh ta đến bàn ăn
“Nhanh ăn đi……”
Chữ “ăn” thứ hai còn chưa kịp thốt ra thì tay đã bị Trình Ngạn gạt ra. Đây dường như là lần đầu tiên anh ta đối xử lạnh nhạt với Chu Cẩn Vi.
“Ai cho em tự ý động vào đồ đạc trong phòng anh?”
Trình Ngạn nhìn chằm chằm cô ta, sau đó quay người đi vào bếp.
Khi tôi bước ra, tay anh ta cầm cuốn sổ tay nấu ăn. Lần trước túi rác bị dọn sạch, tôi nghĩ là anh ta thấy nó vướng víu, nên tôi đã tự tay đi vứt rác.
Nhưng không ngờ, anh ta lại nhặt cuốn sổ tay đó, mang về