Trans: Ying Yang
Ánh tà dương vào khoảnh khắc cuối cùng của hoàng hôn ngoài phòng cũng đã tắt, sắc trời tối xuống, đường cái đối diện sáng lên tia đỏ mờ nhạt, chỉ có căn phòng này không thắp đèn, ánh sáng xám xịt, ảm đạm.
Lý Sa khom lưng, im lặng co người trong ghế.
“Cô…” Trần Triều Dao thấy bả vai chị ta khẽ run, do dự không biết nên nói thế nào.
Ngọn đèn màu cam ấm áp ngoài hành lang đột nhiên sáng lên.
“Chị.”
Hai người ngồi đối diện nhau chỉ cách một cái bàn lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Lý Hành dựa vào tường, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, dường như cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, quần áo trên người xộc xệch.
“Sao chớp mắt đã không thấy chị đâu rồi?!” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, mỉm cười với Trần Triều Dao, giọng nói khàn khàn còn mang âm mũi, lộ vẻ tủi thân.
Cơ thể đang gồng lên căng cứng của Trần Triều Dao lập tức thả lỏng: “Đừng lấy tay dụi mắt.”
Cô cụp mắt xuống rồi hơi nhíu mày: “Sao không đi dép?”
Lý Hành cúi đầu nhìn rồi cười với cô: “Quên mất.”
Tóc cậu bù xù, khuôn mặt vẫn hơi đỏ vì ngái ngủ, mắt híp lại đầy ý cười, trông vừa ngoan vừa hiền.
Vì vậy Trần Triều Dao cũng bất giác nở nụ cười, ánh mắt đảo quanh người cậu.
Lý Sa ở bên cạnh đột nhiên đẩy bàn một cái.
“Lý Hành.” Mái tóc chị ta rối loạn, tầm nhìn rơi vào khoảng không mờ tối trong căn phòng: “Cậu đi đi.”
Lý Hành sững sờ vài giây rồi có chút khó xử mà gọi chị ta: “Chị…”
“Đừng gọi tôi là chị!” Lý Sa hét lên, giọng nói sắc bén cào xé tai người khác.
Chị ta hít sâu vài hơi rồi chỉ vào Trần Triều Dao: “Cô ấy mới là chị cậu.”
Lý Hành đứng thẳng người, mờ mịt chớp mắt: “Ý chị là gì?”
“Tôi không cần cậu nữa.” Chị ta lạnh giọng nói, nhưng ngữ điệu lại rất nghiêm túc: “Cậu đi với chị cậu đi, rời khỏi chỗ của tôi.”
Nụ cười trên môi Lý Hành nhạt dần: “Chị bị bệnh à?”
“Cậu quan tâm tôi có bệnh hay không.” Lý Sa nở nụ cười vô cùng lãnh đạm: “Cậu mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi chỗ này đi, bà đây nuôi thứ vô dụng là cậu hơn mười năm cũng đủ rồi.
Người chị bên cạnh cậu có tiền, sẵn sàng chu cấp cho cậu, cậu ôm lấy cô ấy dỗ dành vài câu là muốn gì có đó, còn hơn là chết ở nơi hôi hám này.”
Lý Hành không lên tiếng nhưng cũng chỉ đứng đó không nhúc nhích, cậu siết chặt góc áo, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt lại tái nhợt, thật sự bị lời chị ta đâm sâu vào lòng.
Trần Triều Dao rất đau lòng cũng rất tức giận.
Cô cho rằng mình đang dùng cách uyển chuyển nhất có thể khiến Lý Sa nghĩ thông suốt và Lý Hành sẽ đi theo cô.
Nhưng cô thật sự không ngờ Lý Sa lại cực đoan như vậy, cực đoan tới mức không quan tâm đến tình cảm.
Cô đứng dậy muốn giảng hoà, nhưng Lý Sa không cho cô cơ hội lên tiếng.
“Đồ chết tiệt, cút khỏi đây cho tôi! Cút!” Lý Sa gân cổ lên hét, túm hộp thuốc lá bên cạnh rồi ném mạnh.
Hộp thuốc lá bị vò nát ném trúng góc áo Lý Hành rồi rơi xuống đất.
Dường như cậu bị ném trúng nên đau, lùi lại sau một bước.
“Hành Hành.” Trần Triều Dao hoảng sợ gọi tên cậu.
Cậu quay người lại lùi vào trong bóng tối, bước chân loạng choạng.
Trần Triều Dao đập xuống bàn, ánh mắt sắc như dao: “Cô thật quá đáng.”
Lý Sa nghiêng đầu không đáp.
Trần Triều Dao không quan tâm đến gì khác nữa, cũng chẳng thu dọn đồ trên bàn mà vội vàng đuổi theo.
Cánh cửa tầng hai khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng khá tối, Lý Hành cúi đầu ngồi bên mép giường.
Trần Triều Dao bước tới, ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay sờ mặt cậu nhưng lại cảm thấy bàn tay trơn ướt.
Cậu đang khóc.
Tim Trần Triều Dao như sắp vỡ tan.
Cô hốt hoảng nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
“Chị.” Giọng cậu khàn khàn, hai mắt đỏ hoe nhưng miệng lại nở nụ cười: “Em lại không còn ai cần nữa rồi.”
“Không đâu.” Lòng Trần Triều Dao đau nhói, cô siết chặt tay cậu: “Chị cần, chị cần em, bé cưng à.”
Cô mím đôi môi khô khốc: “Về nhà với chị được không?”
Lý Hành rũ mắt xuống, không trả lời.
“Xin em đó bé.” Cô vô thức kiễng chân lên, siết chặt ngón tay cậu, vẻ mặt đầy mong đợi: “Đi với chị đi mà.”
Thật ra cô rất hiếm khi cảm thấy lo lắng, cô có xuất thân và học vấn tốt nên có thể dễ dàng đối phó với nhiều tình huống khác nhau.
Nhưng chỉ khi ở trước mặt Lý Hành, có lẽ vì quá quan tâm nên cô mới cảm thấy lo được lo mất chưa từng có, mỗi giây mỗi phút đều đau khổ, giày vò như vậy.
Cô cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cậu từng li từng tí, dùng chóp mũi cọ vào lòng bàn tay cậu, cho đến khi lòng bàn tay cậu bị hơi thở của cô làm cho nóng rực, cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, cô mới nghe thấy câu trả lời của cậu: “Được.”
Trái tim đang lơ lửng của Trần Triều Dao rơi xuống, máu dồn thẳng lên mặt khiến cô choáng váng.
“Chờ… chờ chị một lát nhé, bé cưng.” Cô lắp bắp, lại nắm chặt ngón tay cậu rồi nhấn mạnh lần nữa: “Chờ chị.”
Nói rồi cô đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài, không lâu sau thì bưng một chậu nước trở lại.
Cô bước quá vội vàng, nước sóng ra ngoài bắn tung toé làm ướt cả tay áo.
Cô cũng không quan tâm, đặt chậu nước trước mặt Lý Hành rồi ngồi xổm xuống giữ lấy chân cậu.
Lý Hành giật mình, vô thức giãy ra, giọng mũi rất nặng: “Chị làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích.” Giọng Trần Triều Dao rất nhẹ nhàng, ẩn chứa vẻ nóng lòng không chờ đợi được: “Rửa chân cho em xong, chúng ta về nhà.”
Động tác co chân của Lý Hành dừng lại, sững sờ nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, không nói gì.
Rõ ràng là cô chưa làm chuyện này bao giờ, trông có vẻ hơi vụng về nhưng cô cầm chân cậu rất nhẹ nhàng, cẩn thận lau sạch từng chỗ, sau đó lại lấy khăn giấy lau khô chân cho cậu, thậm chí còn tìm vớ định đi cho cậu nhưng cậu lại xấu hổ giật lấy.
Cô đứng dậy, đi đi lại lại vài vòng như thể một giây cũng không ngừng nổi.
Đợi cậu thắt dây giày xong liền vội vàng dắt tay cậu muốn đi ra.
Lý Hành còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, ngơ ngơ ngác ngác bị cô kéo ra ngoài.
Cửa gỗ phía sau đóng lại phát ra tiếng “cót két” khe khẽ.
Cậu liếc nhìn bệ cửa sổ, giá gỗ đầy sách vẫn lặng lẽ ở đó, Trần Triều Dao nhanh chóng nhận thấy ý định của cậu, lắc lắc cánh tay cậu: “Không cần nữa, ở nhà có giá sách mới rồi, chị đã sửa sang lại cho em một căn phòng sách, có hai giá sách lớn toàn là sách, chờ em về nhà từ từ đọc.”
Cô vừa nói vừa kéo cậu đi, lực tay rất lớn khiến Lý Hành bị cô kéo có hơi loạng choạng.
Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, có lẽ cô đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới càng nói nhiều để cậu không có cơ hội nói.
Khi bước xuống lầu, cô cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cử động ngón tay, mười ngón đan vào với cậu, đi ngang qua bàn thì nhặt chiếc túi xách bị bỏ lại đó một cách tự nhiên, tiếp tục đưa cậu ra ngoài.
Cậu do dự quay lại nhìn, nhưng giây tiếp theo đã bị cô kéo nhanh đi.
Đúng là cô đang dùng hết sức bình sinh để chạy, Lý Hành ngạc nhiên thốt lên một tiếng.
Giày cao gót khiến gót chân cô đau buốt nhưng cô đã chẳng còn quan tâm được gì nhiều nữa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ đó là đưa cậu trốn khỏi đây, hoàn toàn rời khỏi chỗ này.
Con phố mờ tối chỉ có tiếng bước chân dồn dập vội vã của hai người.
Cô nắm chặt tay cậu, giẫm lên những chiếc lá cây ngô đồng rơi trên đất, đèn giao thông mơ hồ càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Trần Triều Dao chống tay trái lên đầu gối, không khí trong phổi đã bị rút sạch vì chạy nhanh, cô thở hổn hển, toàn thân run lên vì phấn khích.
Xung quanh người qua người lại đông đúc, đèn xe ở ngã tư cuối cùng tụ lại thành dải ngân hà màu đỏ.
Nhiều loại đèn khác nhau được treo ở lối ra vào các cửa hàng quay mặt ra phố, đèn trong các ngôi nhà cũng hắt ra, chiếu sáng mặt đường.
Ngoài ra còn có một số xe bán đồ ăn di động tập trung thành nhóm, bất chấp cái nóng, những người bán hàng đội mũ, mặc áo khoác da cất cao giọng chào hàng.
Phía sau là một con đường dài yên tĩnh quanh co, trước mắt là khói lửa nhân gian ồn ào.
Đèn sáng chia hai nơi sáng tối, Lý Hành đứng ở ngã ba, đám người xung quanh vội vàng lướt qua, cũng chỉ có Trần Triều Dao kéo cậu.
“Trần Triều Dao.” Cậu cử động ngón tay, thoát khỏi lòng bàn tay cô.
Trần Triều Dao đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế cưng?”
Cậu mấp máy môi, lại nuốt nước bọt, khi cất tiếng thì giọng nói đã trở nên khô khốc: “Chị… thật sự muốn đưa em đi?”
Trần Triều Dao vòng tay ôm cổ cậu, kiễng chân hôn lên môi cậu.
“Lần trước ở đây, chị đã nói em chạy không thoát mà.” Đôi mắt sóng nước của cô sáng lấp lánh: “Chị muốn đưa em đi là một quyết định rất nghiêm túc, cho nên em đừng sợ, cứ đi theo chị là được, được không?”
Lý Hành hơi rũ mắt xuống, vẫn không nhúc nhích, như là đang im lặng đấu tranh hoặc trốn tránh.
Bỗng nhiên Trần Triều Dao hiểu ra cậu đang sợ điều gì.
“Bé cưng.” Cô nâng mặt cậu lên, hơi thở có phần gấp gáp: “Mặc dù có thể bây giờ không phải thời điểm thích hợp nhất, nhưng chị muốn làm chuyện này ngay bây giờ.”
Cô lùi lại một bước, vuốt lại mái tóc bị gió hất tung, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách ra, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt cậu.
Khoảnh khắc đó xung quanh dường như bỗng chốc im lặng, rồi những âm thanh khác nhau phát ra từ bốn phía, tiếng còi xe mơ hồ ở ngã tư đằng xa, tiếng côn trùng ẩn mình trong cỏ cây hoa lá, còn có tiếng cô đang run rẩy trong gió.
“Hành Hành.” Mặt cô bị ánh sáng chiếu vào đỏ bừng, hai tay giơ lên run run: “Chị yêu em.”
Vì quá căng thẳng và mất tự nhiên nên cô không thể kiểm soát được giọng nói của mình, giọng nói không còn được rõ nét.
Người qua đường tò mò nhìn hai người, chốc chốc lại mỉm cười nhẹ bước đi, giống như một lời chúc phúc thầm lặng ngầm hiểu lẫn nhau.
Lý Hành chớp mắt rất nhẹ nhìn chiếc hộp nhỏ cô đang cầm trên tay, bên trong có hai chiếc nhẫn yên tĩnh nằm đó, ánh lên một màu sáng bạc.
Trần Triều Dao ngửa đầu, giọng nói run run nhưng lại nhìn cậu rất nghiêm túc: “Cho chị một cơ hội được không? Hãy để chị chăm sóc em cả đời, chị sẽ mãi mãi cưng chiều em, yêu thương em, trao cho em những điều tốt đẹp nhất thế gian.”
Cô dừng lại, đôi mắt đỏ hoe: “Việc em không thích sẽ không ai bắt em phải làm.
Em sẽ có một mái nhà, ở nhà có một con mèo béo mập mạp, em có thể bắt nạt nó khi không vui.
Giá sách ở nhà có rất nhiều sách, còn có ít sách vẫn ở trong hộp cần người mở ra.
Phòng ngủ của em có một cửa sổ rất lớn, có thể ngồi đó chơi guitar, ngoài sân còn có một cây ngô đồng rất lớn, chúng ta sẽ làm một chiếc võng dưới gốc cây, em có thể ngủ ở đó cả buổi chiều rồi đợi chị về nấu cơm.
Sau bữa cơm chúng ta cùng nhau đi dạo ven sông, từ khi tóc đen đến khi đầu bạc trắng, chị không muốn rời xa em một khắc.
Con đường tương lai rất dài, chị muốn cùng em chậm rãi bước đi, được không?”
Lý Hành nhìn vào mắt cô, trong mắt cô như có một dải ngân hà, lúc này chỉ phản chiếu bóng dáng cậu.
Gió cuốn góc áo hai người, có ai đốt pháo ở nơi xa, lửa rực cháy trong màn đêm.
Cậu mỉm cười.
“Được.”
– Hoàn chính văn –