Mẹ kính yêu của con!Ngồi viết những dòng này gửi đến mẹ và những người mẹ có một đứa con như con.
Hai mươi mấy năm qua con chưa một lần viết cho mẹ lá thư nào cả.
Mẹ biết không nó quá khó đối với con khi trao gửi tình thương về nơi mẹ bằng những lời nói.
Con quen giấu những cảm xúc của mình trong lòng vì không muốn mẹ đau thêm nữa, càng không thể mong mẹ hiểu hết những gì con đã trải qua.Trong tiềm thức của con đã hai mươi mấy năm rồi con chưa bao giờ nói với mẹ "con yêu mẹ" phải không mẹ? Con vụng về trong lời nói và không dám thể hiện tình yêu thương là như thế nào.
Cho đến hôm nay con muốn nói câu đấy nhiều và nhiều hơn thế nữa, để bù đắp lại những tháng ngày con đã quá vô tình không nghĩ mẹ đã hi sinh cho con quá nhiều.
Con vẫn nhớ ngày con chào đời mẹ đã cận kề bên cạnh chăm cho con từng chén sữa, từng manh áo nhỏ và ru con ngủ bằng cả tình thương.Con lớn dần dưới vòng tay của mẹ, của gia đình mình con thấy mình quá hạnh phúc vì điều đó.
Nhưng mẹ biết không mẹ cho con hình hài, máu mủ, mẹ nuôi con lớn khôn nhưng tạo hóa mang đến cho con một con người thuộc một thế giới khác mà nơi đó con được sống thật với bản thân mình.
Cuộc sống của con êm đềm tới nỗi không biết đớn đau là như thế nào, vì mẹ đã bao lấy và chịu đựng hết cho đến khi con trở thành một học sinh cấp hai.
Ngay chính thời điểm đấy con biết mình không giống như những người con trai khác.Con thích những người phải giống như con.
Con là người đồng tính mẹ ạ.
Con xin lỗi mẹ! Dù có nói ngàn câu nói xin lỗi cũng không thể nào xoa dịu đi được những tiếng khóc trong lòng mẹ.
Nhìn mẹ rơi lệ tim con nhói lắm mẹ ạ, con chỉ biết ôm mẹ và chứ chẳng biết nói hay giải thích với mẹ như thế nào ngay lúc đó cả.
Cuộc sống của con đầy ấp những nỗi đau, những tổn thương từ ngày mẹ biết con của mẹ không như người khác.Mẹ ạ đồng tính như con không có tội và con cũng không làm gì sai với xã hội cả.
Con tự hào vì con được sống với chính con, nhưng quá khó để mẹ chấp nhận thế giới của con.
Mẹ hỏi con "vì sao thế ?".
Con không thể nào trả lời được câu hỏi đó đâu mẹ, con là hình mẫu trớ trêu mà tạo hóa sinh ra, dù muốn hay không cũng thế thôi mẹ.Niềm tin mẹ cho con không bao giờ là hết, con cảm nhận được qua từng tháng ngày.
Hết cấp một con vẫn thế, vẫn đi đi nói cười với cái hồn nhiên của tuổi trẻ, nhưng rồi những ngày tháng chập chững của nam sinh cấp hai con thấy mình khác trước quá nhiều.Con đã biết sống với chính con là yêu con trai.
Con yêu một người sâu đậm, dù bao lần họ đã làm con đau con vẫn không lùi bước.
Và rồi con phải xa mẹ khi vừa tốt nghiệp cấp ba.
Những lúc như vậy mẹ biết không con thấy mình bất lực lắm.
Những kì thị của xã hội, những lời đắng cay mẹ mang đến cho con nó giống như những vết dao đâm thẳng vào khắp người con đấy mẹ.Con biết mẹ khó chấp nhận vì con trai của mẹ là người như thế.
Con còn nhớ ngày con thổ lộ với mẹ tất cả về giới tính thật của mình là ngày bầu trời như sụp đỗ với mẹ.
Mẹ không muốn mình tồn tại trên thế gian này để không phải nhìn thấy con như vậy.
Mẹ biết không hằng đêm con đã khóc rất nhiều khóc vì sự cô đơn trong chính bản thân mình, khóc vì giá lạnh mà không phải cơn gió đông sang.Mỗi ngày con vẫn đi học về vui vẻ nói cười bên mẹ nhưng con không để mẹ thấy con buồn hay con rơi một giọt nước mắt nào.Thấy nỗi lòng mẹ mong con khôn lớn nên người, thấy bao giọt nước mắt mẹ rơi vì con con đã dằn vặt lòng mình biết bao lần con sẽ trở về như bao người con trai khác để không nhìn thấy mẹ đau nữa.
Nhưng không và không thể được, vì con không thể sống dối với bản thân mình.Con của mẹ hôm nay đã lớn đã không để mẹ lo không biết mai này con có nghề nghiệp gì không, sẽ sống cuộc sống như thế nào với giới tính này.
Vài năm nữa con sẽ ra trường và sẽ trở thành một người như mẹ mong muốn.Mẹ hãy hiểu cho con vì thế giới này không có sai gì cả, con không đâm chém hay giết người cướp của.
Và những người giống như con cũng không phải là ác quỷ của xã hội vẫn cần hạnh phúc và vẫn khao khát được sống, được yêu thương như bao người.Từng ngày con thèm lắm được mẹ chở che, thèm lắm những câu hát ru ngày nào, cần vòng tay mẹ dắt con qua những ngày mưa ướt áo để con không thấy mình quá nhỏ bé giữa nơi đô thành này.
Mẹ biết không Cần Thơ những ngày mưa nhìn tụi bạn con được mẹ dìu dắt đưa đón đến trường, con buồn mẹ ạ.Buồn vì nhớ mẹ, buồn vì nước mưa hòa lẫn vào nước mắt của con.
Nhưng khi nghĩ về mẹ những đau khổ, vất vả mà mẹ phải chịu con phải cố gắng bước tiếp vì tương lai con và niềm tin của mẹ.
Mẹ ơi! Hãy là bờ vai cho con tựa vào mỗi khi mệt con có vòng tay ấm để trở về, hãy yêu con như ngày xưa mẹ nhé.
Đừng xa lánh con vì con không có tội gì đâu mẹ.Con thương mẹ! Đừng lo cho con và đừng buồn nữa nhé con vẫn là con của mẹ đấy thôi.
Giờ đây con đã lớn, đã biết tự lo cho mình, biết tự ôm lấy bản thân khi con lạnh và se lòng lại khi nhớ về mẹ.
Con hứa sẽ không khóc nữa nhưng cầu mong ở nhà mẹ hãy bình yên sống khỏe đợi con về nha mẹ.
Con sẽ gắng học hành cho mẹ niềm vui.
Vẫn là con đấy thôi, vẫn yêu mẹ và sống với chính mình.
Bão giông rồi sẽ qua ngày tháng dần sẽ đến con sẽ về bên mẹ sớm, sẽ ôm chầm lấy mẹ như ngày xưa khoảng cách tuy xa nhưng mẹ vẫn hiện hữu trong tim con bây giờ và mãi mãi.
Con muốn nói rằng con nhớ mẹ!Con yêu mẹ!Con trai của mẹJustin Đặng.