Kết hôn là gánh nặng ngọt ngào, quá trình dài dòng, có rất nhiều tập tục cần tuân thủ, bây giờ là ngày 28 tháng 11 năm 2017, từ đây đến ngày 2 tháng 3 năm 2018 ước chừng còn ba tháng, nhưng đã và đang bận rộn, vội vã chuẩn bị cho hôn lễ, thiệp mời, áo cưới, địa điểm... Mỗi một chuyện đều phải chuẩn bị tỉ mỉ, Lâm Nại tự tay thiết kế, mày mò ba, bốn ngày, mới thiết kế ra một tấm thiệp mời hài lòng.
Thế nhưng Hà Cảnh Thành lại cảm thấy thiết kế của cô quá trắng, không đủ hoan hỷ, lại sửa sửa, lại tốn thêm ba ngày.
Về sính lễ, đương nhiên là không thể chuyển khoảng, dựa theo tập tục của Lâm Mang Sơn, phải dùng hai cái làn tre, tiền mặt mệnh giá một trăm, còn phải chọn số đuôi là số chẵn, ngụ ý là giai ngẫu thành đôi, bốn mùa hoà thuận.
Chờ đến năm mới, Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại còn phải về Lâm Mang Sơn gửi thiệp cùng lì xì cho thân thích, bây giờ dưới quê ai ai cũng biết Hà Cảnh Thành sắp gả con gái, ai ai cũng mong được uống rượu mừng, từng người, từng nhà đều đã chuẩn bị sẵn tiền mừng. hàng xóm đều không biết Hà Thanh Nhu sắp gả cho ai, chỉ biết người đó tên Lâm Nại, người dân Lâm Mang Sơn vẫn chưa quá hướng ngoại, không hiểu khái niệm đồng tính luyến, nên khi thấy Hà Cảnh Thành quyết tâm làm thật lớn, là gả con gái một cách nở mày nở mặt, vì vậy nên mọi người cũng không để ý nhiều.
Lâm Nại thật không nghĩ tới cha vợ có thể 'chơi lớn' đến như vậy, ban đầu cô chỉ nghĩ là sẽ xuống đón Hà Thanh Nhu là xong, dù sao thì mọi người vẫn còn hơi phong kiến, nếu bọn họ biết mình là nữ, đoán không chừng về sau còn muốn xếp hàng đứng mắng chửi, Hà Cảnh Thành đã đồng ý gả con gái cho cô, cô cũng không muốn để lại quá nhiều phiền phức cho cha vợ, trong lòng cũng sớm có đối sách.
Nhưng rắc rối trên cũng chỉ là chuyện nhỏ, dễ giải quyết, chuyện chân chính khiến cô không thể chịu được, chính là một quy định ----- Ba ngày trước khi kết hôn, không được gặp mặt nhau.
Thái độ của Hà Cảnh Thành là kiên quyết vô cùng, luật này nhất quyết phải tuân thủ, tân nhân song phương đều mang 'Hỷ', trước khi cưới mà gặp nhau sẽ thành 'Hỷ xung Hỷ', như vậy sẽ dẫn đến xui xẻo. Lâm Nại nôn nóng, nhanh chóng tra tư liệu, nhiều nơi chỉ cách nhau một ngày, thậm chí là chỉ một đêm, ba ngày không gặp thì thật sự rất bất tiện, nhưng Hà Cảnh Thành làm gì cũng cắn chặt không chịu buông: "Đó là quy tắc ở đây, muốn kết hôn, liền phải làm theo tập tục nơi này."
Hết cách, đành phải nhịn.
Trước khi chưa kết hôn, còn tưởng rằng kết hôn chỉ là đi lên thảm đỏ, mời mọi người ăn một bữa cơm liền xong chuyện, thật không nghĩ đến nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Tưởng Hành Châu cười nói: " Lần đầu tiên nha, từ từ rồi quen, kết hôn ai cũng như vậy."
Bùi Thành Minh ngồi bên cạnh đập một cái lên ót của anh: "Nói nhảm, miệng chó không mọc được ngà voi!"
Tưởng Hành Châu phẫn nộ, sau đó mới nhận ra là mình nói sai, cười cười, ngưỡng mặt hỏi: "A Nại, tiền lì xì cho phù rể được bao nhiêu vậy?"
Cả ba người đàn ông đều thuộc dòng sản phẩm bán chạy, vì để góp thành con số chẵn, liền tìm Diệp Tầm bổ sung làm người thứ tư, ban đầu cô định làm phù dâu, thế nhưng có Hà Dư giành làm, cô liền cố ý đòi làm phù rể, Tưởng Hành Châu không hiểu, cái này có gì phải giành nhau cơ chứ? Đây là bi ai của độc thân cẩu, thật không biết lãng mạn ở chỗ nào.
Lâm Nại không thèm để ý tới anh, hỏi: "Hẹn ngày chụp ảnh chưa?"
Cô đặt váy cưới trong quốc nội cùng nước ngoài về, chậm nhất là thứ tư tuần sau, cuối tuần sau liền có thể đi chụp ảnh cưới, cô đang rất nôn nóng, mong ngóng, ước gì thời gian có thể qua nhanh một chút, nhanh một chút nữa, tốt nhất là ngủ một giấc liền tới ngày 2 tháng 3.
"Hẹn rồi, cậu hỏi nhiều lầm lắm rồi, thứ hai tuần sau Joe về, sau đó sẽ đặc biệt phục vụ cho hai người, cậu yên tâm, đây chính là ông lớn trong ngành nhiếp ảnh, tuyệt đối đảm bảo Bệ hạ thỏa mãn." Tưởng Hành Châu nói, Joe là bạn tốt của anh, là khi chơi nhiếp ảnh quen nhau.
Tất cả mọi chuyện trong hôn lễ đều do chính tay Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại tự thiết kế cùng sắp xếp, từ chuyện nhỏ nhặt như bánh kẹo cưới, đến chuyện trọng đại như lên thảm đỏ, các trưởng bối cùng lắm cũng chỉ là đóng góp ý kiến, mọi chuyện đều dựa theo ý của hai người.
Ở một đầu khác, Hà Thanh Nhu đang liên lạc với bên cửa hàng bánh kẹo cưới, nàng tìm được rất nhiều tiệm kẹo truyền thống ở Tây Nhai, thương lượng hồi lâu với chủ các tiệm, cuối cùng hôm nay cũng đã hoàn thành tất cả các đơn đặt.
Nàng chuyển tới siêu thị mua thức ăn, rồi lái xe về nhà làm cơm tối, Lâm Nại về đến nhà sớm hơn nàng khoảng hai phút, đang ngồi chồm hổm trong góc đùa với Năm Lạng.
Một người một mèo nhìn thấy nàng, đều đứng dậy.
"Xong hết rồi?" Hà Thanh Nhu hỏi, quay lưng lại đổi giày, hai ngày nay bận rộn chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, bận đến xoay mòng mòng.
"Xong hết rồi, còn chị?" Lâm Nại đón lấy cái ví da treo lên cái giá, lại giúp nàng quàng lại cái khăn lên cổ, mùa đông ở Nam Thành luôn ẩm ướt, bất cẩn sẽ bị cảm ngay.
"Cũng vậy," Hà Thanh Nhu nói, "Gần đây cửa tiệm online buôn bán tốt vô cùng, có hai loại trà đã hết hàng, còn bên Thanh Điểu thì như thế nào?"
"Tạm được," Lâm Nại trả lời, hiện nay thị trường giải trí dạng Live Stream rất phổ biến, Thanh Điểu ở mặt trận này tranh đấu kiếm về không ít tiền, có điều chờ đến khi làm xong hôn lễ, cô sẽ rời đi ngành này, tiền có thể kiếm bất cứ lúc nào, đời người chỉ vài chục năm ngắn ngủi, mỗi phút mỗi giây đều nên quý trọng, "Tối nay ăn gì?"
Cô giúp Hà Thanh Nhu đem các túi thức ăn vào phòng bếp. Hà Thanh Nhu cột tóc lên cao, rửa tay, đeo tạo dề, cười nói: "Khoai tây xào chua cay, cá sốt dấm chua, còn có canh vịt già củ cải chua."
Hà Thanh Nhu có tài nấu ăn kinh người, nấu được rất nhiều món ngon, sau khi Tưởng Hành Châu đến đây ăn được hai bữa cơm, liền than thở: "Chị dâu ơi, nếu như có một ngày chị chán việc ở công ty, cũng có thể đi mở quán ăn, đảm bảo tụi này sẽ đi ủng hộ."
Tên này vậy mà cũng nghĩ ra được, Lâm Nại đen mặt tỏ vẻ không hài lòng, nhóc con ----- Nằm! Mơ! Đi!
"Em rửa rau." Cô lấy cái thau, thuần thục rửa rau, gọt khoai tây, thời gian dài ở chung, biến cô từ một đại Tổng giám mười ngón tay không dính nước thành một đối tượng biết lo cho gia đình, đồng thời, chính cô cũng nguyện ý hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Hà Thanh Nhu thấy động tác nhanh nhẹn của cô, cười cười không nói gì.
Lâm Nại liếc thấy nhất cử nhất động của đối phương, gọt hết vỏ, thái sợi, bỗng nhiên ghé sát vào tai của Hà Thanh Nhu, nói nhỏ: "Không cần nấu canh, mất thời gian, ăn cơm sớm một chút..."
Vì sao phải tiết kiệm thời gian, gấp gáp như vậy làm cái gì, không cần nói cũng biết. Từ đây đến ngày kết hôn còn hơn ba tháng, nghĩ tới chuyện ba ngày không được gặp đối phương, trong lòng ai kia đang rất nôn nóng, chỉ chuyện kết hôn cũng đủ nôn nóng, cộng thêm chuyện không được gặp mặt, thật nôn chết mất thôi.
Hà Thanh Nhu mặc kệ ai kia, củ cải ngâm chua đã cắt hết cả rồi, không nấu thì rất lãng phí, động tác của nàng nhanh chóng, liếng thoắng vài cái liền bỏ hết mọi nguyên liệu vào nồi.
"Canh vịt già củ cải chua khu hàn, mùa đông uống nhiều đối với thân thể rất tốt." Nàng cố ý nói, món canh này phải nấu hơn một tiếng, chờ đến khi ăn xong cơm, dọn dẹp, ... ít nhất cũng đến mười giờ rưỡi rồi.
Lâm Nại mở to mắt, lặng lẽ lùi sang một bên, tỏ vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Đột nhiên đổi tính, Hà Thanh Nhu có chút không thích ứng.
Đêm nay tính tự giác của Lâm Nại cao đột biến, hỗ trợ nấu cơm, đút mèo ăn, quét tước, ngoan ngoãn nghe lời không động tay động chân, thật sự rất khác với ngày thường, trận thế này khiến Hà Thanh Nhu có chút hồi hộp nguy hiểm, cái này gọi là ' Sơn vũ dục lai' sao.
Sơn vũ dục lai: Gió nổi, mưa giông trước cơn bão lớn
Quả nhiên, chờ đến lúc đi tắm, người nào đó liền để lộ bản tính, Hà Thanh Nhu bị cô ăn đến gắt gao, thụ động, hừng hực cùng lưu luyến, càng tăng phần linh hoạt so với ngày thường, muốn cản cũng cản không được.
Lòng nước căng tràn từ trong đầm sâu vỡ tung, chảy xiết thành dòng.
...
Lâm Nại ôm nàng vào phòng tắm, rồi chuyển sang phòng khách, lăn vòng trên ghế salon mềm mại, nàng rất sợ Năm Lạng có ở đó, nhưng khi nhìn chung quanh một lần, không thấy nhóc con, đoán chắc là lại bị Lâm Nại 'tống' vào phòng rồi.
Lần nào cũng như vậy, Năm Lạng thật sự rất đáng thương.
"Em cái tên này..." Hà Thanh Nhu nói, hít một hơi, gương mặt nóng lên, hệ thống sưởi của máy điều hòa không khí thổi liên tục xuống ngay ghế salon, khiến nàng nóng đến chảy một lớp mồ hôi mỏng, hai tay của nàng chống lên cạnh ghế nệm, ánh mắt lại không dám nhìn Lâm Nại, chỉ mơ màng nhìn ra sân sau, "Chỉ biết ức hiếp nó, đừng luôn nhốt Năm Lạng vào phòng, về sau đừng trách sao nó không thân với em."
Bóng đêm vô biên, ánh trắng màu trắng bạc lọt vào trong sân, chiếu sáng quang cảnh của sân sau, các nàng lại quên đóng cửa, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi vào, mang theo hàn ý, thổi tan hơi nóng quanh người, Hà Thanh Nhu thoải mái mà cuộn tròn các ngón chân lại, thân thể đều mềm nhũn ra.
"Em có để lại món đồ chơi cho nó..." Lâm Nại thấp giọng nói, vùi đầu hôn nàng, phải chăm sóc tận tình cho cả hai mới được, "Nó không phải luôn thích ở trong phòng sao, cái này là vừa đúng lúc."
Hà Thanh Nhu nhìn liếc cô một cái, lại nhìn không được nhìn thấp xuống, bắt gặp cái không nên nhìn, nhất thời ngượng cả mặt. Nàng nhanh chóng nhìn sang nơi khác, thế nhưng trong lòng muốn bình tĩnh xuống cũng không được, cuối cùng lựa chọn nhắm hết hai mắt.
Thế nhưng Lâm Nại nào để nàng yên ổn, vừa hôn vừa cắn, là muốn ép nàng mở mắt ra nhìn, thật đáng ghét.
...
Hừng đông, trận chiến giằng co đến khi cả hai về phòng, Năm Lạng tên nhóc con này nằm trong đống chăn ấm nệm êm, bốn chân chổng cao lên trời, ánh đèn phòng cũng không hề hấn gì với mèo, nó ngủ đến ngon lành, thậm chí tiếng mở cửa cũng không phá được giấc ngủ của nó, nghe một lúc liền nghe ra tiếng mèo ngáy o o.
"Qua phòng dành cho khách ngủ đi." Lâm Nại nghiêng đầu hôn một cái lên tóc Hà Thanh Nhu, bình thường liền thích bò lên giường giả kỳ đà quấy rầy chuyện tốt của hai người, từ khi bị 'cách ly' hai lần, liền tự giác tự tìm thú vui, chơi mệt thì leo lên giường đánh giấc.
Hà Thanh Nhu lười vạch trần tâm tư của cô, nhẹ nhàng khép cửa lại, đi vào phòng ngủ dành cho khách ở đối diện, ngay sau đó Lâm Nại cũng nhanh chóng lách người vào.
Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng rên khẽ, thanh âm đứt quảng, nhà mới cách âm chính là tốt, trong hành lang có thể nghe được, nhưng khi vào phòng đóng cửa liền thành một mảnh trời riêng.
Kết quả là, quả cam tròn ngủ một cách ngon lành đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hà Thanh Nhu tỉnh dậy, Lâm Nại đã dậy làm điểm tâm, nàng sau khi rửa mặt xong mới quay về phòng thay quần áo, cái người này đẩy cửa liền vào, nàng liền hoảng hốt, vội vội vàng vàng che người.
Lâm Nại quay lưng lại, giúp nàng dọn dẹp các thứ.
"Em làm Sandwich, ăn trên đường."
Hà Thanh Nhu ngại ngùng nhanh chóng tìm cái áo khoác lên, lại quay sang tìm quần, chân của nàng là dáng chân đặc biệt của người Châu Á, mặc dù không được thẳng cùng thon dài như Lâm Nại, thế nhưng đường nét ôn nhu, có da có thịt, xúc cảm mềm mại. Lâm Nại vô ý nhìn thoáng qua, ánh mắt chớp chớp, cố định thần lại, hiếm có mà quay sang hướng khác, giả vờ bình tĩnh chỉnh sửa giấy tờ.
Nhớ lại tràng cảnh tối hôm qua, có lẽ là nhớ lại cái gì đó, lần đầu tiên, vành tai của cô đỏ lên.
Hà Thanh Nhu chuẩn bị xong, bắt gặp dáng vẻ này của cô, đoán được một, hai, cũng thấy xấu hổ theo.
"Dọn dẹp xong hết chưa? Dọn xong liền đi thôi, gần trễ rồi." Giọng cứng ngắc.
Nhất thời Lâm Nại quay lại hình tượng ban đầu, lấy đủ mọi thứ, hai người lái xe đến công ty.
Buổi trưa lúc ăn cơm ở căn tin, Hà Thanh Nhu đem chuyện kết hôn kể cho Trì Gia Nghi nghe, Trì Gia Nghi ngạc nhiên đến cười toe tóe.
"Nhanh như vậy?!" Tuần trước vừa nói cầu hôn, tuần này liền nói tới kết hôn rồi, này mới gọi là thần tốc nè! Cô bóp chặt lấy cánh tay của Hà Thanh Nhu, hỏi thêm lần nữa, "Cậu nghĩ kỹ?"
"Ừ, thời gian cũng định rồi, ngày 2 tháng 3." Hà Thanh Nhu cười mỉm.
Trì Gia Nghi nhìn nàng u oán: "Mình muốn làm phù dâu..."
"Được."
"Cho mình thêm bao lì xì."
"Cũng được." Nàng đồng ý một cách sảng khoái.
Trì Gia Nghi vừa vui lại vừa buồn, bạn tốt phải kết hôn rồi, tốt quá, nghĩ lại bản thân mình, nhất thời cay đắng, thà không so sánh thì sẽ không thấy đau lòng.
"Nhớ gọi Trần Minh Hành," Hà Thanh Nhu nhìn thấy tâm tư của cô, "Chờ sau khi thiệp in xong, mình sẽ phát cho các cậu đầu tiên."
Nghe được tên của Trần Minh Hành, Trì Gia Nghi cắn cắn môi, bên tai vô thức nóng lên, cô lại nhìn nhìn ra ngoài một chút, bỗng nhiên thái độ khác thường.
Hà Thanh Nhu nhận ra điều bất thường, nhìn lùi ra sau, thấy Trần Minh Hành trên tay xách theo một cái túi, đứng trước cửa, chắc là đem thức ăn đến, gần đây thường thấy cô ở công ty, đặc biệt luôn đến vào giờ cơm trưa, ngay lúc Trì Gia Nghi có thời gian rảnh rỗi, lần nào trên tay cũng xách theo túi thức ăn.
Hết chương 95.
---------------
Xin lỗi mọi người, hôm qua hơi bận nên lười quá, hôm nay sẽ đăng 3 chương ạ. (・ω