Môn thi cuối cùng kết thúc, cũng là lúc kì nghỉ hè đến, thế nên Tiểu Xuân giao hẹn, tất cả mọi người trong phòng 302 phải ở lại cùng ăn với nhau một bữa cơm, kể cả chị Lưu Anh đã thề không quan hệ với cả phòng và người cao ngạo như Tô Hồng Mai cũng nhận lời. Chỉ mỗi mình Tư Tồn lấy lí do phải về nhà người thân có việc gấp nên vừa nộp xong bài, cô đã chạy biến khỏi phòng thi, mặc cho ánh nắng gay gắt đang chiếu rọi khắp sân trường.
Tư Tồn vận áo kẻ trắng, quần xanh quân đội, tất và giày đều màu đen. Dưới cái nắng chang chang, mồ hôi chẳng mấy chốc đã chảy ròng ròng trên gương mặt thanh tú của cô. Cô và Mặc Trì đã hẹn nhau từ tuần trước rằng sẽ về nhà ngay sau khi thi xong. Đã hơn nửa tháng không được gặp nhau, cả hai đều nóng lòng nóng ruột chẳng khác nào cặp vợ chồng vừa mới kết hôn vậy.
Con đường dài tít tắp hồ như bị nung chảy dưới ánh mặt trời chói chang buổi giữa trưa. Tư Tồn chạy bộ trên con ngõ nhỏ, hai bên đường lá ngô đồng tỏa ra đan vào nhau tựa như một chiếc lều lớn được dựng lơ lửng giữa bầu trời. Gió lùa lá cây xào xạc, cũng xua vợi đi cái nắng như thiêu như đốt ngoài kia và để lại trên làn da cô cảm giác mát mẻ. Loài cây leo không tên che phủ những bức tường gạch hai bên đường. Xung quanh khu nhà họ Mặc cảnh đẹp không tả xiết, nhưng Tư Tồn chẳng còn tâm trạng mà thưởng thức, chỉ muốn nhanh như gió ùa vào nhà gặp Mặc Trì. Chạy một mạch đến trước cổng, cô vội lục tìm chìa khóa. Đột nhiên, một tiếng thở dài sau lưng khiến cô giật mình, quay đầu lại nhìn...
“Trời ơi! Sao anh lại ở đây?”, hóa ra Mặc Trì đang ở sau lưng cô. Tư Tồn quay người về phía anh, hai tay lay mạnh vai anh.
“Mắt của em có làm sao không thế? Anh ở đây đợi em đã lâu lắm rồi, nhìn thấy em từ lúc em mới đến đầu ngõ ấy, thế mà em lại chạy vụt qua, như thể anh là người vô hình vậy đấy”, Mặc Trì vờ buồn rầu nói.
“Cũng chỉ vì em sợ anh nóng lòng đợi em về ăn cơm thôi mà”, Tư Tồn vui vẻ lay vai Mặc Trì. Anh bị cô lay đến mức đứng không vững, phải dựa lưng vào bức tường phía sau.
Tư Tồn bỗng chợt nhận ra một điều gì đó khác thường. Cô ngước đầu nhìn Mặc Trì và thấy anh đã cao hơn cô một cái đầu. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh mỉm cười đắc chí, trong đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy niềm vui.
“Sao bỗng dưng anh lại cao thế này?”, Chưa hiểu sự thể ra làm sao Tư Tồn liền buột miệng hỏi.
Mặc Trì giữ vững chiếc nạng dưới nách, đưa mắt nhìn cô: “Vốn dĩ anh vẫn cao thế mà!”
Cuối cùng, Tư Tồn cũng phát hiện ra đỗi nạng của Mặc Trì, hóa ra nhờ chúng mà anh đứng thẳng lên được. Cô nhìn anh một lượt từ trên xuô"ng dưới, áo trắng, quần đen, đôi tất bạc màu, phong thái hệt như chàng thiếu niên trong bài thơ của Đỗ Phủ: “Giảo như ngọc thụ lâm phong tiền13 ”.
“Trời ơi! Anh đứng thẳng dậy đi, mau lên nào!”, Tư Tồn vui vẻ kéo tay anh lay thật mạnh.
Mặc Trì nắm chặt chiếc nạng, chân phải đang cố gắng giữ thăng bằng: “Bạn Tư Tồn, không phải bạn muốn lay rụng tôi đấy chứ?’’
Tư Tồn lè lưỡi, mỉm cười và vội vàng ghé sang dìu anh. Cô nghĩ bụng, anh ấy không những cao ráo mà còn đẹp trai, thông minh, khỏe khoắn hơn rất nhiều nam sinh trong trường cô.
“Chúng ta vào nhà đi, ngoài này nóng quá”, Mặc Trì nói.
“Vâng, để em mở cửa”.
Mặc Trì đi lại vẫn chậm chạp, nhưng được Tư Tồn dìu đỡ nên bước chân cũng vững chãi hơn.
Trong sân nhà họ Mặc, cỏ cây rậm rạp, hoa tươi đua sắc, phía bên phải là bàn đá với hai chiếc ghế, một cây đa tỏa bóng mát ở giữa sân. Ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng. Vẫn thẹn thùng khi gọi vợ chồng Thị trưởng Mặc là bố mẹ, Tư Tồn đành hỏi Mặc Trì theo lối uyển ngữ: “Anh ở nhà có một mình thôi sao?”
“Cuối năm còn tổ chức đại hội, nên bố mẹ đều bận họp cả”, cả hai vừa nói chuyện vừa bước vào nhà. Trên bàn ăn đã đậy một chiếc lồng bàn to, Mặc Trì mở ra, bên trong đầy ắp những mcn ăn ngon khiến Tư Tồn không khỏi reo lên kinh ngạc.
“Chiều nay, cô giúp việc nghỉ nên đã làm sẵn những món ăn này để đón em về nhà đấy”- Mặc Trì xoa đầu Tư Tồn rồi kéo cô ngồi xuống ghế. Mong ngóng ngày này hơn nửa tháng qua, nhưng đến khi được gặp rồi, anh lại xúc động đến nỗi chẳng biết phải làm gì nữa.
Tư Tồn đỏ mặt cười, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Trên bàn ăn đã bày sẵn hai chiếc cốc, anh liền rót cho cô một cốc nước đun sôi để nguội: “Em uống chút nước trước đi, rồi em thích ăn gì anh sẽ gắp cho”, Mặc Trì ngồi bên cạnh tận tình chăm sóc Tư Tồn.
“Cần gì phải vội chứ, anh mau nói xem, sao anh đi lại được? Chân của anh đã khỏi rồi sao?”. Khi nhìn anh tự đi lại bằng đôi nạng gỗ, cô thấy dáng vẻ yếu đuối, mệt mỏi trước đây của anh hồ như biến mất tăm, trái lại nom còn phong độ lạ thường. Nhưng cô còn nhớ Tịnh Nhiên từng nói, anh không thể đi lại được vì không những bị viêm xương nghiêm trọng mà còn bị gai cột sống nữa.
Để giải tỏa nỗi hoài nghi trong lòng Tư Tồn, Mặc Trì liền giải thích: “Chân của anh vốn dĩ có cảm giác nên có thể cử động được, chỉ là khi đứng dậy sẽ hơi đau một chút thôi”.
“Thế anh còn cố đi lại làm gì?” Trước kia, đã vài lần chứng kiến cảnh chân phải của anh run run trụ không vững, lại phải nén chịu nỗi đau đớn giày vò khi gắng sức đứng dậy, cô thà nhìn anh ngồi xe lăn còn hơn
“Bây giờ anh đã đi làm rồi, nếu cứ tiếp tục ngồi xe lăn, mọi người vẫn nghĩ mình tàn phế vô dụng, sẽ không cho làm gì cả. Anh muốn cho mọi người thấy anh không tàn phế, anh có thể đi lại và làm việc được”, Mặc Trì phấn chấn nói.
“Có phải trong cơ quan anh làm việc có người tên là Trương Vệ gì đó, dính lấy anh chặt ỉắm phải không?” Tư Tồn nhớ lại cái người mà Mặc Trì đã nhắc đến trong thư, đến cả người ta đi vệ sinh cũng nằng nặc đòi đi theo bằng được. Mỗi khi nghĩ đến là cô lại thấy buồn cười.
13. Là câu thơ nằm trong bài Âm trung bát tiên ca của Đỗ Phủ, ý muốn chỉ những người có dung mạo tuấn tú, phong thái anh hùng.
“Còn không đúng sao?” Đúng là thời gian vừa rồi, Mặc Trì không khỏi cảm thấy có chút phiền phức với con người ấy. Trương Vệ Binh nhận được lệnh từ thư kí Lưu Xuân Hồng, thế nên cả ngày không chịu làm gì cả, chỉ một mực hỏi han săn sóc đến anh. Sự niềm nở ấy đôi lúc cũng khiến Mặc Trì vô cùng xúc động.
Vị bác sĩ điều trị cho anh trước đây từng nói anh không thể tự đi lại được, nhưng bao lâu nay anh vẫn ấp ủ mong muốn tập đi cho bằng được. Từ khi đi làm, quyết tâm này mỗi ngày càng mãnh liệt thêm. Anh mua nạng rồi khắc khổ luyện tập. Bây giờ, anh đã có thể chống nạng đi từ nhà đến cơ quan, dù khi đến nơi chân vừa tê, vừa đau dẫu cho quãng đường không lấy gì làm xa quá. Với anh được đứng dậy trở lại quả thật là một cảm giác vô cùng tuyệt vời. Đi lại tuy có chút chậm chạp nhưng vẫn khiến anh cảm thấy mình đã thoát ra khỏi “chiếc lồng” suốt bao nhiêu năm nay của chính mình. Mặc Trì bắt đầu cảm nhận được sự tự do vui vẻ và quan trọng nhất là đã cắt được “cái đuôi” Trương Vệ Binh.
“Anh chấp anh ta làm gì? Em cũng không muốn nhìn thấy anh phải chịu đau đớn một mình” Nhận thấy Mặc Trì đang cố nén đau, Tư Tồn vội vàng giúp anh xoa bóp chân.
“Anh biết em rất quan tâm đến anh nhưng em cứ yên tâm, anh biết phải làm gì với đôi chân này, không sao đâu. Em thích ăn món gì, anh sẽ gắp cho em” Mặc Trì nắm chặt tay Tư Tồn. Anh thấy đôi tay của cô vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống bàn tay của một cô gái đã từng làm việc nhà nông chút nào.
“Món nào em cũng thích. Anh cũng mau ăn đi”, Tư Tồn nhanh nhẹn gắp cho Mặc Trì chút rau, nhưng ngay lập tức cô lại thẹn thùng cúi đầu.
Mặc Trì mỉm cười mãn nguyện, cảm thấy thức ăn cô gắp cho mình ngon vô cùng. Anh cũng gắp một miếng đưa lên miệng cô. Tư Tồn ban đầu có chút e ngại, nhưng ngay lập tức cũng quen với sự gần gũi đó, liền mở miệng ra. Không ngờ thức ăn chưa vào được miệng, Mặc Trì đã đưa đũa ra xa. Tư Tồn hoài nghi, thử tiến tới gần hơn chút nữa thì đôi đũa càng bị giật ra xa hơn. Biết mình bị trêu chọc, Tư Tồn liền giữ chặt tay anh rồi hé đôi môi, toàn bộ thức ăn đã ở trong miệng cô. Mặc Trì cười lớn, Tư Tồn vờ nắm chặt tay đánh anh: “Ai bảo anh không cho em ăn?”. Hai người cùng cười nói râm ran, chuyện trò vui vẻ.
Mặc Trì mải vui, đến giữa bữa ăn mới chợt nghĩ đến một thứ. “Đợi anh một lát nhé, anh sẽ cho em thưởng thức một loại đồ uống vô cùng mới lạ”. Nói rồi Mặc Trì đứng dậy, kéo “ngăn tủ” màu trắng ra, khom người lục lọi cái gì đó bên trong.
“Đó là cái gì vậy?”, Tư Tồn nhớ trước đây cô chưa từng thấy cái tủ này trong nhà.
“Đây là tủ lạnh, anh mới mua đấy”, Mặc Trì trả lời mà không quay đầu lại. Anh lấy ra một chai nước màu vàng, mát lạnh đưa cho cô.
“Đây là thứ gì vậy?”, Tư Tồn hiếu kì, nhìn thấy một lớp tuyết mỏng đã phủ lên bề mặt của chai nước lạnh.
“Bia đấy.Hôm nay bọn mình uống một chút, coi như thiết đãi em!”, nói rồi Mặc Trì liền bật nắp chai.
“Em không uống rượu đấu, cay lắm!”, Tư Tồn lấy tay che miệng. Còn nhớ ngày nhỏ, chỉ mới nhúng chiếc đũa vào cốc rượu của bố và thử nếm một chút mà vị rượu cay nồng đã xộc thẳng lên mũi, khiến Tư Tồn chảy cả nước mắt nước mũi rồi.
Mặc Trì phì cười, anh nói: “Bia không cay đâu”, rồi rót bia vào cốc cho cô.
“Rượu gì mà rượu lại không cay?”, Tư Tồn không tin: “Anh đừng nghĩ rằng người nông dân cái gì cũng không biết nhé.”
“Đây là rượu nước ngoài, không cay, còn không say nữa kia”, Mặc Trì nói. Tư Tồn lập tức thấy hứng thú, cô đưa cốc bia lên miệng và uống liền một ngụm to.
“Đắng quá!”: “Rượu” này đúng là không cay cũng không ngon lắm, nhưng cô rất thích.
“Đó là vị đắng nhẹ và cay nồng của lúa mạch. Thế nào, em có thích không?”
“Rất mát”, Tư Tồn vừa uống ừng ực vừa chép miệng.
“Tửu lượng của em cũng khá đấy chứ!”, Mặc Trì giơ ngón tay cái lên tán dương cô.
Tư Tồn uống bia như bị nghiện. Cô liên tục nâng cốc và đòi Mặc Trì chạm cốc với mình. Càng uống, đôi mắt cô càng long lanh, khuôn mặt tròn càng ung hồng mãi lên. Mặc Trì thấy cô vui vẻ, không nỡ ngăn lại, vả lại đằng nào uống bia cũng chẳng thể say được.
Tư Tồn lại uống cạn cả cốc bia. Đúng lúc Mặc Trì gắp cho cô một miếng thịt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc cô liền vùi đầu vào lòng anh. Bình thường, Tư Tồn có bao giờ chủ động gần gũi với anh như vậy đâu. Trong lòng Mặc Trì không ngừng cảm tạ, bia đúng là một thứ đồ uống kì diệu.
Tư Tồn nghiêng đầu nhìn Mặc Trì bằng ánh mắt ngọt ngào. Cô di chuyển ngón tay trên từng đường nét khuôn mặt anh: “Mặc Trì, trông anh quả thật rất đẹp, đôi lông mày sắc nét, phong độ thanh thoát. Người em đang nói đến chính là anh đấy...”
“Đúng là sinh viên khoa Trung văn, em dùng nhiều tính từ quá”, Mặc Trì mỉm cười, xoa nhẹ lên bàn tay cô.
Ánh mắt Tư Tồn trở nên mơ màng, cô hốt hoảng nói: “Nhưng sao anh lại biến thành hai người vậy?”
“Hả?”, Mặc Trì khua khua tay trước mặt cô: “Em không sao đấy chứ?”
Tư Tồn định thần lại, chăm chăm nhìn Mặc Trì. Một lát sau, cô bật cười khanh khách: “Mặc Trì, em nghĩ mình đã uống say rồi”.
Mặc Trì dở khóc dở cười nhìn ánh mắt mơ màng của cô, quả thật cô đã uống quá chén rồi. Tư Tồn bỗng nhiên cười liên hồi, không ngưng lại được. Mặc Trì ôm lấy hai vai Tư Tồn, giúp cô đứng dậy: “Xem ra, em đã uống say thật rồi, mau theo anh về phòng nghỉ thôi”.
“Không! Em không say!”, Tư Tồn đứng thẳng người trả lời: “Em tỉnh lắm, đồng chí Mặc Trì nói uống bia không say nên tôi nhất quyết không say!”, rồi người cô bắt đầu ngả sang một bên.
Sợ cô ngã, Mặc Trì vội ôm chặt lấy cô. Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh của một cô gái với đôi mắt mơ màng, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ mọng nhìn vô cùng đáng yêu.
“Em thật sự không say”. Tư Tồn vội vàng gạt cánh tay Mặc Trì ra để chứng tỏ mình không say: “Em nhận ra đây là món thịt gà Cung Bảo, cá giấm Tây Hồ, kia là ngân nhĩ xào, cà chua trộn... tên kiểu gì thế này, để em đổi tên cho nó, gọi là núi lửa tuyết được không?”
Cái tên như thế mà cũng nghĩ ra được! Mặc Trì giữ thăng bằng cho cô và dỗ dành: “Em đúng là tài nữ, đặt tên nghe hay lắm. Bây giờ chúng mình lên tầng nghỉ ngơi được không em?”
“Không được”, Tư Tồn xua tay anh ra: “Em đi bước đềủ bước cho anh xem có thẳng không nhé!”, nói rồi liền đứng theo kiểu nhà binh, chân bước đều, miệng hô “mốt hai mốt”.
Mặc Trì bắt đầu thấy hối hận, tự nhiên lại cho cô uống bia làm gì chứ. Chưa từng chăm sóc người say, anh chẳng biết phải làm thế nào với cô nhóc này nữa.
Tư Tồn quay sang nhìn Mặc Trì với ánh mắt xu nịnh, có ý chờ anh khen ngợi. Mặc Trì nhanh trí nói: “Anh đứng mệt rồi, em dìu anh về phòng nghỉ ngơi được không?”
“Được thôi”. Tư Tồn chạy đến bên anh nhanh như một cơn gió, đưa đôi nạng rồi chu đáo dìu cánh tay anh. Mặc Trì mỉm cười nghĩ bụng, chiêu này quả thực Tất hữu dụng, cô gái nhỏ này dù say đến thế vẫn luôn khắc cốt ghi tâm sứ mệnh chăm sóc cho anh.
Tư Tồn đỡ Mặc Trì, hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên tầng. Thực ra, Tư Tồn đã say đến nỗi đi chẳng vững, Mặc Trì mới là người phải ra sức giữ chặt “kho báu sống” của mình. Khi vừa mới bước lên cầu thang, cô lải nhải nói phải múa cho Mặc Trì xem. Trước đây, Tư Tồn có học kiểu gì cũng không vặn vẹo được chân tay, nhưng hôm nay đột nhiên cô khua chân múa tay, rất giôlng với thứ gọi là “múa”. Quên mất rằng mình đang đứng trên cầu thang, cô cứ thế quay người khiến đôi chân bước hụt, người sắp lăn xuống đất tới nơi rồi. Mặc Trì kêu lên thất thanh, vội vàng đỡ sau lưng Tư Tồn, nào ngờ không những không đỡ được cô mà cả anh cũng theo cô lăn xuống đất.
Vào giây phút đó, theo bản năng, cả hai đều bảo vệ yếu điểm của đối phương, Mặc Trì ôm lấy đầu Tư Tồn, còn Tư Tồn ôm chặt chân Mặc Trì. Đến lúc này cô mới hốt hoảng nhìn anh: “Để em xem anh có bị thương không!”
Mặc Trì liền kéo cô lại: “Anh không sao cả”. Cũng may họ mới chỉ đi được ba bốn bậc cầu thang.
“Xin lỗi anh, em lại gây họa rồi”. Tư Tồn nói xong liền cúi rạp xuống, hành lễ theo kiểu quân nhân, trông rất khoa trương. Hai mắt cô bắt đầu đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Mặc Trì đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cô: “Đồ ngốc, anh làm sao bị thương dễ dàng thế được, em đừng khóc nữa”.
“Để em xem nào”. Tư Tồn quỳ xuống nền nhà, quan sát Mặc Trì một lượt từ đầu đến chân, vừa nhìn nước mắt vừa lã chã tuôn rơi.
Mặc Trì không biết phải làm thế nào với cô nhóc say xỉn nửa khóc nửa cười này nữa. Bây giờ có nói lý với cô cũng vô dụng, anh chỉ còn cách dịu dàng dỗ dành: “Nào, bà cô nhỏ, bây giờ chúng mình lên tầng được chưa?”
Mặc Trì vừa lôi vừa kéo, cộng thêm uy hiếp, dọa dẫm, cuối cùng cũng đưa được Tư Tồn về phòng. Anh ấn cô ngồi xuống giường: “Em ngồi yên đấy, anh sẽ đi lấy khăn ấm lau mặt cho em”.
Khi từ nhà tắm quay ra, anh chỉ thấy Tư Tồn lải nhải kêu nóng, thế rồi cô đá bay giày, cởi phăng áo sơ mi, để lộ bụng dưới. Nhìn cô gái đang độ dậy thì, vòng eo thon thả, khuôn ngực đầy đặn, mái tóc dài đen mượt phủ trên bờ vai và trước ngực, người Mặc Trì như muốn căng ra. Anh hít một hơi thật sâu, nỗ lực kiềm chế bản thân để giúp cô lau sạch khuôn mặt lem nhem như mèo con. Chuyện lúc trước hồ như đã bay biến khỏi tâm trí, cô trợn tròn đôi mắt trong vắt như hai giọt nước rồi cười ha hả.
Mặc Trì lại lên tiếng dỗ dành: “Đừng cười nữa! Ngoan nào, em mau ngủ đi!”
“Chúng mình cùng ngủ cơ”. Tư Tồn cười nói, rồi nhanh như cắt vòng tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại cởi khuy áo cho anh. Bàn tay mềm mại chạm vào thân hình hao gầy của anh khiến toàn thân như thể có luồng điện chạy qua, bụng thì căng ra giống như bên trong đang chứa một quả bom hẹn giờ. Liệu cô có biết rằng bây giờ cô đang quyến rũ anh không?
Tư Tồn vứt áo của Mặc Trì sang một bên, rồi nghiêng đầu thẫn thờ nhìn anh. Mặc Trì thở hắt ra, cố gắng kìm nén dục vọng đang trào dâng. Anh giúp cô tháo bít tất, đắp chăn rồi lên tiếng: “Ngủ đi!” Nếu cô cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không thể kiềm chế được mình mất.
“Anh cũng phải ngủ chứ!”. Tư Tồn vòng tay qua eo Mặc Trì, cả hai cùng lộn nhào trên giường, hai cơ thể thanh xuân cuốn chặt vào nhau. Khuôn mặt Tư Tồn ửng đỏ, hơi thở nóng hổi, cô lại luồn tay qua cổ anh. Chẳng còn thần trí đâu mà nghĩ ngợi nhiều nữa, Mặc Trì hôn cô một nụ hôn thật sâu.
Tư Tồn kêu lên khe khẽ rồi để mình cuốn theo nỗi đam mê của anh. Một nụ hôn nóng khởi đầu cho một cuộc “gặp gỡ”, đó là thứ “gia vị” không thể thiếu đối với cả hai. Mùi của anh giống như mùi của những trái dâu tươi mùa hè ở quê cô, vừa tươi mát lại vừa ngọt lịm, là thứ mà cô thích nhất. Tư Tồn hít hà mùi hương ấy thật sâu vào lồng ngực, miệng khẽ rên lên, cả cơ thể nồng cháy mà tràn trề. Nhiệt tình của cô như thể tiếp thêm sinh khí, thổi bùng lên ngọn lửa rừng rực trong Mặc Trì, anh bất giác đưa tay vuốt ve khắp cơ thể đầy đặn của cô, bụng dưới rướn lên, tràn trề ý chí xâm lược. Những ngón tay thon dài của Tư Tồn đáp lại, cũng luồn qua lưng anh. Anh dường như đã nhận được hiệu lệnh xung phong liền vận đủ tinh lực, đang định tiến công thì phát hiện ra cô gái nằm dưới mình bỗng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như cánh hoa khẽ hé mở, hơi thở ấm áp đều đặn, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.
Mặc Trì khẩn cấp “bóp phanh”, tay đấm lên giường. Cô bé oan gia này đã quyến rũ được anh: “mời gọi” anh sẵn sàng quân trang quân bị, nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ thiếu chút là... thì cô lại chìm vào giấc ngủ một cách ngây thơ, an lành. Cô có biết như thế chẳng khác nào ngộ sát đàn ông hay không đây? Anh nghiến răng rút lui khỏi cô, nhưng ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong người không phải muốn là dập tắt ngay được. Anh vào nhà tắm, xối nước lạnh hòng xoa dịu bản thân. Hôm nay bị cô gái nhỏ này hại quá thảm rồi, đợi lúc nữa cô tỉnh dậy, anh nhất định sẽ tính món nợ này.
Mặc Trì bước ra khỏi nhà vệ sinh, toàn thân ướt đẫm. Tư Tồn lúc này đã chìm vào cơn say ngủ. Cô vừa trải qua một kì thi quan trọng, lại uống không ít bia, đầu óc chắc chắn mệt mỏi lắm rồi. Mặc Trì ôm lấy cô, hồ như trong mơ cô cũng cảm nhận được cơ thể mát lạnh của anh, có lẽ thân vô cùng thư thái, an lòng liền bất giác cũng ôm lấy anh, bàn tay nhỏ không biết an phận quờ qua thắt lưng anh.
Ngọn lửa vừa mới được dập tắt lại bùng cháy. Nhấc tay cô ra, anh âm thầm cầu nguyện: “Bà cô nhỏ của anh, em làm ơn an phận một chút đi”.
Kì nghỉ hè của Tịnh Nhiên cũng đã đến. Cô ấy gọi điện về nhà thông báo ngày mai sẽ về đến nơi, đi cùng còn có hai cô bạn học đang nóng lòng muốn tới thành phố này du lịch. Họ sẽ lưu lại nhà họ Mặc trong một thời gian ngắn.
Buổi trưa hôm sau, Tịnh Nhiên đã có mặt ở nhà theo lời hẹn. Hơn nửa năm không gặp, cô đã hoàn toàn lột xác trở thành một cô gái thành thị với mái tóc ngắn che tai ôm lấy khuôn mặt trái xoan vốh đã thanh tú nay càng thanh tú hơn, làn da trắng nõn nà như tỏa ra ánh sáng. Cô vận một chiếc áo sơ mi ngắn tay chiết eo cùng chiếc quần bó tôn lên đôi chân dài bất tận, nhưng ống quần lại loe ra che kín đỗi tông bằng nhựa. Quả nhiên, đi cùng cô là hai người bạn gái. Cả hai đều mặc váy liền thân, mỗi người vác một giá vẽ lớn màu tím than sau lưng, trông ai cũng duyên dáng yêu kiều. Tiệc đón khách đã được cô giúp việc chuẩn bị chu đáo. Trong bữa tiệc, Trần Ái Hoa thấy cách ăn vận của con gái liền chau mày lại. Tịnh Nhiên sà vào lòng mẹ nũng nịu: “Cái này gọi là quần ống vảy, ỡ Bắc Kinh đang rất thịnh hành. Con cũng mua tặng chị dâu một cái đấy”.
Tư Tồn đang chúi đầu uống canh, nghe thấy vậy mặt bỗng đỏ bừng lên, cô lắc đầu nói: “Chị không cần đâu!”
Tịnh Nhiên không mấy để ý đến lời của Tư Tồn, cô kéo hai người bạn của mình lại và giới thiệu: “Đây là hai người bạn thân của con, Giang Phinh Đình học khoa Y trường đại học Bắc Đại và Từ Lan học ở Học viện Mỹ thuật Trung ương. Chúng con quen nhau trong hội hữu nghị sinh viên thủ đô. Cả hai đều là người Bắc Kinh, nhân kì nghỉ hè này muô"n tới đây để du lịch, vẽ tranh”.
Mặc Trì cảm thấy tò mò liền quay sang hỏi Giang Phinh Đình: “Học khoa Y cũng phải vẽ tranh sao?”
Giang Phinh Đình cười đáp: “Từ nhỏ em đã thích vẽ tranh, học y chỉ là theo lệnh của ba mẹ”.
Tịnh Nhiên nói xen vào: “ước mơ của “đồng chí” Giang Phinh Đình là trở thành họa sĩ đấy anh ạ”.
Mặc Trì gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó tay anh lại bận rộn gắp thức ăn cho Tư Tồn. Anh từng trêu Tư Tồn là trường hợp điển hình của “khôn nhà dại chợ”, trước mặt anh cô trời không sợ, đất không sợ, nhưng hễ gặp người lớn hoặc những người không thân thiết, thì lại thường xấu hổ tới mức muốn giấu mình thật kĩ.
Những người tham gia trong bữa tiệc hôm nay nếu không phải là người lớn thì đều là người lạ, thế nên đến việc đưa đũa ra gắp thức ăn cô cũng không dám. Mặc Trì mà không nhanh tay gắp thức ăn cho cô, không chừng sau bữa ăn sẽ lại được nghe cô mè nheo kêu đói. Thấy Tư Tồn đã ăn được kha khá, đôi vợ chồng trẻ liền trao cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Mặc Trì xách đôi nạng đứng dậy và nói với mọi người: “Mọi người ăn tiếp đi, anh phải đi làm”. Tư Tồn vội vàng đứng vào sau lưng anh, lí nhí nói: “Để em tiễn anh ra ngoài”.
Giang Phinh Đình nhìn theo đôi vợ chồng trẻ đang qimn quít với nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ.
Sau bữa ăn, Tư Tồn đưa Giang Phinh Đình và Từ Lan tới căn phòng dành riêng cho khách để sắp xếp đồ đạc. Tịnh Nhiên rất tinh ý, cô nháy mắt với Tư Tồn rồi mừng rỡ nói: “Chị dâu, chị và anh em...” Cô làm động tác chạm hai ngón tay cái vào nhau khiến Tư Tồn đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy cô một cái.
Tịnh Nhiên vui mừng tới mức hét lên, rồi quay sang nói với hai cô bạn: “Các cậu đừng coi thường chị dâu mình còn nhỏ tuổi, chị ấy cực kì lợi hại đấy. Chỉ ôn thi trong một thời gian ngắn đã đỗ vào trường đại học trọng điểm. Song cũng phải nói là, anh trai mình cũng giúp chị rất nhiều trong việc ôn tập. Công của anh trai em không nhỏ đâu, chị dâu nhỉ?”
Bị cô em chồng trêu đến phát ngượng, Tư Tồn mau mắn rút lui về phòng. Một lát sau, Tịnh Nhiên cũng chạy theo vào phòng, nhìn thấy Tư Tồn ngồi lên giường của anh trai vô cùng tự nhiên, cô vỗ tay cười nói: “Thế nào? Đã bảo từ trước rồi mà, hai người nhất định sẽ yêu nhau. Em nói không sai chứ?”
Tư Tồn ngại ngùng quay mặt sang hướng khác. Tịnh Nhiên liền chìa một chiếc quần ra trước mặt cô: “Tặng chị này”.
Thì ra đó là một chiếc quần ống vảy màu sắc y hệt chiếc của Tịnh Nhiên. “Không cần đâu, chị đủ quần mặc mà”, Tư Tồn nói.
Tịnh Nhiên dúi chiếc quần vào tay Tư Tồn, cười nói: “Loại quần này đang thịnh hành từ Quảng Châu tới Bắc Kinh, thành phố chúng ta chẳng mấy người có đâu. Chị mà diện vào bảo đảm sẽ gây chấn động toàn trường”.
Tư Tồn chẳng sợ điều gì hơn là “gây chấn động toàn trường”. Chỉ mới tham gia một buổi khiêu vũ mà phòng cô đã gây chấn động lắm rồi. Tô Hồng Mai có một chiếc quần bó sát, giáo viên nhìn không vừa mắt đã mấy lần nói này nói nọ. Lần trước, cả phòng họ tham gia khiêu vũ đã lập tức bị gắn ngay cho cái mác giai cấp Tư sản tự do hóa, Tô Hồng Mai cũng nhiều lần bị phê bình là chạy theo lối sống Tư bản.
Bây giờ, Tư Tồn mà xuất hiện cùng chiếc quần ống vảy này thì chắc chắn sẽ được bêu làm gương xấu điển hình.
Tịnh Nhiên nhìn qua một cái mà như đọc thấu tâm tư của Tư Tồn: “Chị dâu, ở đại học Bắc Đại cũng thường xuyên tổ chức vũ hội đấy. Giáo viên trường chị cổ lỗ thật, trong thư anh trai em nói cũng không đồng tình với tư tưởng chậm tiến ấy. Chị yên tâm, chưa đầy hai năm nữa thôi, nhà trường chắc chắn sẽ xóa bỏ lỗi phạt cho chị”.
“Hả? Không lẽ Mặc Trì đã tồng tộc kể hết với em rồi sao?”, Tư Tồn cảm thấy mất hết thể diện trước mặt cô em chồng rồi.
Tịnh Nhiên mỉm cười càng rạng rỡ: “Tuần nào em và anh chẳng viết thư cho nhau... Cơ mà, anh chưa từng nhắc đến chuyện hai người đã động phòng”.
“Động phòng gì chứ? Khó nghe quá đi mất!”, Tư Tồn làm bộ muốn bấu môi Tịnh Nhiên, rồi hai chị em cứ thế lăn ra cười. Một lát sau Tịnh Nhiên nói: “Chiều nay em sẽ cùng Giang Phinh Đình ra ngoài vẽ tranh, chị đi cùng bọn em nhé?”
“Chị không đi đâu, chị ở nhà luyện thư pháp đợi anh Mặc Trì tan làm về thôi.”, Tư Tồn đáp.
Tịnh Nhiên liền làm mặt xấu: “Em hiểu rồi, chị với anh trai em gắn bó như keo với sơn, em bảo đảm sẽ dẫn bạn em đi thật xa, tuyệt đối không làm phiền tới hai người”.
Thành phố này là thành phố du lịch có tiếng từ cả trăm năm nay, đường phố lúc nào cũng sạch sẽ. Phía Đông thành phố là khu biệt thự nổi tiếng trước giải phóng với những con đường nhỏ quanh co, những hàng cây rợp bóng mát phủ bóng hai bên. Biệt thự có tường trắng, mái đỏ theo kiểu châu Âu tiếp nối nhau san sát, mang phong vị của một thành phố châu Âu thu nhỏ. Phía Bắc thành phố là khu phố cổ mang đậm màu sắc Trung Hoa, bốn bề đều là tường thành xây bằng gạch cổ, cổng thành lợp ngói xanh, cao ngất, tráng lệ mà mạnh mẽ. Phong cảnh ngoại ô nên thơ hữu tình với ánh hồ sắc núi, không khí trong lành. Với sự nhạy cảm của những con người yêu nghệ thuật, Giang Phinh Đình và Từ Lan ngày nào cũng thức dậy từ sáng sớm, hào hứng vác giá vẽ lên vai cho đến tận chiều tối mới quay về.
Với tính cách sôi nổi thẳng thắn của những cô gái Bắc Kinh, tối nào sau bữa cơm, Giang Phinh Đình và Từ Lan cũng ngồi lại bên Thị trưởng Mặc và Trần Ai Hoa để giới thiệu thành quả sáng tác của họ. Những bức kí họa, màu nước, sơn dầu với những gam màu sắc rực rỡ, loại nào cũng có. Từ Lan còn ngẫu hứng vẽ tặng Trần Ái Hoa một bức chân dung khiến bà vui mừng khôn tả.
Mặc Trì và Tư Tồn thì ngược lại, mỗi ngày, sau bữa tối, đều trốn vào thư phòng cái “tổ cúc cu” của riêng hai người ngồi trò chuyện. Đối với họ, đó mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày. Mặc Trì là cao thủ trong các môn cờ: từ cờ tướng cho tới cờ vua, loại nào anh cũng biết chơi, thậm chí chơi rất giỏi, chỉ sau mười nước đã hạ gục Tư Tồn. Dù thua hay thắng, dù chơi cờ hay chơi gì khác, Tư Tồn cũng đều rất hứng thú và vui vẻ, miễn sao luôn được ở bên cạnh Mặc Trì. Tư Tồn mỗi ngày đều ở nhà luyện viết thư pháp, nên tối nào cô cũng có “một chồng thành quả” đưa cho Mặc Trì xem. Mặc Trì vừa xem chữ vừa phê bình nhưng cô cũng không tức giận, điều gì anh nói lọt tai thì cô tiếp nhận, còn mang ý chê bai thì cô sẽ lập tức quên ngay. Sau một thời gian như thế, chữ viết của Tư Tồn cũng có chút tiến bộ.
Tuần này, kết quả thi cuối kì của Tư Tồn đã được gửi về nhà họ Mặc, tốt hơn những gì cô mong đợi rất nhiều. Bình quân các môn thi đạt chín mươi mốt điểm, đến môn tử huyệt của cô là tiếng Anh cũng đạt tám mươi lăm điểm. Cả Mặc Trì lẫn Tư Tồn đều vô cùng hài lòng. Với bảng điểm đẹp đẽ này, Tư Tồn có thêm chút dũng khí đứng trước Mặc Trì, mặc kệ anh chê em ngốc thế nào nhưng thành tích của em vẫn tốt đấy thôi! Đương nhiên, Mặc Trì trong lòng còn thấy vui mừng hơn cả cô. Song ngoài mặt, anh vẫn không ngừng trêu trọc rằng, sinh viên vừa học giỏi vừa tu dưỡng tốt như cô thì chẳng mấy chốc mà được gỡ bỏ lỗi phạt đâu. Tư Tồn bĩu môi, lẽ nào anh không khen cô một cách tử tế được sao?
Thấm thoắt đã một tháng trôi qua, ngày ngày, Mặc Trì đều chống đôi nạng tự mình đi tới cơ quan. Bây giờ, anh đã có thể điều khiển chúng một cách điêu luyện, chỉ có điều nếu đi lại quá lâu chân phải sẽ rất đau. Anh cũng không mấy bận tấm tới điều ấy, chỉ đơn giản cho rằng, do mình lâu ngày không đi lại, thiếu luyện tập mà thôi. Nhưng Giang Phinh Đình lại nhanh"chóng nhìn ra vấn đề trong cách đi cứng nhắc của anh. Hôm đó, sau bữa tối, Mặc Trì đứng lên một cách khó khăn, Giang Phinh Đình đột nhiên nói: “Anh Mặc Trì, em có thể kiểm tra chân giúp anh được không?”
Mọi người nghe cô nói đều lấy làm ngạc nhiên. Mặc Trì vốh dĩ không thích người khác chú ý tới chân của mình, dù là chân trái khiếm khuyết hay chân phải cứng nhắc đều là những thứ cấm kị trong lòng anh.
Ngay cả đối với người mà anh không có gì phải giữ kẽ như Tư Tồn, anh cũng không bao giờ đồng ý cho cô xem đôi chân tàn tật của mình. Quả nhiên, sau câu nói của Giang Phinh Đình, sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, hai tay gắng sức nắm chặt đôi nạng. Không muô"n làm cô phải khó xử, anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười nói: “Chân của anh đã thành ra như vậy rồi, có gì đáng xem nữa đâu?”
“Nếu như em đoán không sai, chân phải của anh bị viêm khớp và gai xương rất nặng. Hơn nữa, gần đây còn nghiêm trọng hơn trước”, Giang Phinh Đình nói.
“Sao lại thế được?”, Tịnh Nhiên hốt hoảng nói: “Trước đây anh mình chỉ ngồi xe lăn, bây giờ có thể đứng dậy được rồi, vậy phải là tiến triển tốt chứ, sao lại nghiêm trọng hơn được?”
Tư Tồn lo âu nhìn Mặc Trì, cô đỡ anh ngồi xuống, đôi tay vô thức xoa nhè nhẹ lên đầu gối anh: “Có phải anh lại ương bướng không? Cứ để cô ấy kiểm tra xem sao nhé”. Với Tư Tồn, chỉ cần là những người học y đều được cô coi là bác sĩ, nên ít nhiều có phần kính nể.
“Con hãy để Tiểu Giang xẹm giúp, lỡ đâu bệnh nặng thì phải nhanh chóng tới bệnh viện điều trị”, Trần Ái Hoa cũng thêm vào.
“Chân của con tự con biết, không sao cả”. Mặc Trì tỏ radchông vui, xách nạng lên toan đứng dậy bỏ đi nhưng chân lại không tài nào động đậy được.
Tư Tồn nhìn Giang Phinh Đình với ánh mắt van nài, cô nói: “Em hãy thử kiểm tra giúp anh ấy xem!”
Giang Phinh Đình đi tới trước mặt Mặc Trì, quỳ xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Ong bà nội, ba mẹ em đều là bác sĩ Khoa Xương. Mưa dầm thấm lâu, cộng thêm sau này được học chính quy nên em cũng hiểu biết ít nhiều về lĩnh vực này. Anh hãy để em kiểm tra xem sao”. Nói rồi, không đợi Mặc Trì đáp lời, cô đã vén ông quần anh lên.
Mặc Trì đang mặc quần thể thao rộng rãi nên Giang Phinh Đình dễ dàng vén lên tới tận đầu gối. Đầu gối nhợt nhạt của Mặc Trì dần dần lộ ra, tất cả mọi người đều ớn lạnh. Nó đã sưng to tới mức một nửa gần như trở nên trong suốt, hình dạng méo mó. Giang Phinh Đình tiếp tục ấn xuô"ng, chỗ đó lập tức ximt hiện một cái rãnh sâu. Mặc Trì đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Anh Mặc Trì, khớp đầu gối của anh bị tích nước nghiêm trọng, hiện tại tốt nhất anh không nên đi lại để cho chân được nghỉ ngơi, nước tích đọng sẽ tự nhiên được hấp thu”, Giang Phinh Đình nói.
“Không được”, Mặc Trì ngắt lời cô: “Hàng ngày anh còn phải đi làm, sao mà nghỉ ngơi được chứ”.
Giang Phinh Đình nắm chắc phần bắp chân yếu ớt của anh, sau đó nhè nhẹ kéo ra, giúp chân anh bắt đầu cử động lại. Mỗi lần như thế, đầu gối lại phát ra tiếng đầu xương chạm vào nhau khiến Mặc Trì vô cùng đau đớn. “Chân của anh tự anh sẽ hiểu rõ nhất, mỗi lần bước đi, gai xương đều chạm vào phần khớp và da thịt, khiến cho chứng viêm ngày càng nghiêm trọng. ít nhất anh cũng nên tới bệnh viện để hút mủ ở chân ra”.
Mặc Trì tức giận quay đầu đi, Giang Phinh Đình chỉ là bạn học của em gái anh, lấy tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ anh chứ?
Nhưng Trần Ái Hoa lại rất tin tưởng những gì Giang Phinh Đình vừa nói, đã ngay lập tức gọi điện cho bác Chương báo sáng sớm ngày mai đến đưa Mặc Trì tới bệnh viện.
Mặc Trì đành miễn cưỡng xin nghỉ phép một ngày. Đi theo “hộ tống” anh tới bệnh viện là cả một đoàn người. Vị bác sĩ thường xuyên khám bệnh cho Mặc Trì là Viện trưởng Trình, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, đức cao vọng trọng, mái tóc và lông mày đều bạc trắng, song giọng nói vẫn sang sảng, tính cách cũng rất thoải mái. Đầu tiên, ông lên tiếng khen ngợi Mặc Trì: “Trông cháu càng ngày càng có tinh thần, quá trình hồi phục khá đấy chứ, đã có thể đi bộ được rồi!”. Nhưng ngay sau đó ông lập tức chuyển đề tài, trợn trừng mắt nói: “Tuy nhiên khi đi lại cậu không cảm thấy đau sao? Đầu gối đã tích nước nghiêm trọng thế này rồi mới đến tìm bác Trình của cậu hả?”
“Bao giờ cái chân này của cháu không thấy đau nữa cháu mới tới tìm bác”, Mặc Trì vẫn bướng bĩnh nói.
Trần Ái Hoa nghiêm mặt: “Mặc Trì, con nói chuyện với bác Trình kiểu gì vậy!”
“Cô Trần, những gì anh Mặc Trì nói là thật đấy ạ. Gai xương là di chứng sau khi gãy, chỉ cần động đậy một chút cũng thấy đau rồi. Nếu anh ấy không cảm thấy đau nữa, tức là không còn tri giác, chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?”, Giang Phinh Đình nói xen vào.
Viện trưởng Trình lớn tiếng: “Cô gái này giỏi thật đấy! Rất hiểu về xương cốt.”
“Thưa bác, cả nhà cháu đều theo nghề y, ổng nội và ba cháu cùng ngành với bác đó ạ”, Giang Phinh Đình cười nói:
“Ồ! Ông cháu tên là gì?”, Viện trưởng Trình hào hứng hỏi.
“Ông cháu là Giang Khánh Lâm”.
“Ồ! Ông cháu là Thái đẩu trong ngành này đấy. Hồi còn ở chiến trường Triều Tiên, bác đã theo ông ấy thực hiện không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, về sau, bác vào Đại học Quân y tu nghiệp, ba mẹ cháu còn là bạn học của bác. Ổng nội bây giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”, Viện trưởng Trình vui mừng như gặp được cố nhân.
“Mọi người đều khỏe ạ”, Giang Phinh Đình đáp: “Thưa bác, cháu cũng kế nghiệp ông bà, ba mẹ. Bây giờ, cháu đang theo học Khoa Y ở Đại học Bắc Đại”.
“Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ”, Viện trưởng Trình vui vẻ nói: “Cháu và Mặc Trì, hai người là...” Đúng là Viện trưởng Trình đã vui mừng quá mà thành ra hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người.
Giang Phinh Đình bình thường mồm mép nhanh nhảu là thế, nay bỗng nhiên lại im bặt, mặt mũi đỏ bừng. Tư Tồn nãy giờ bị gạt sang một bên, đã không thể nín nhịn được nữa, ông lão này nhìn kiểu gì thế không biết, chẳng phải từ đầu tới cuối cô mới là người khoác tay Mặc Trì hay sao? Chẳng chút ngượng ngùng, Tư Tồn cướp lời: “Viện trưởng, cháu mới là vợ của Mặc Trì”.
Năm đó cuộc hôn nhân của Mặc Trì rất kín đáo, đến cả bạn bè thân thiết và chiến hữu lâu năm của Thị trưởng Mặc cũng không được thông báo.
Tư Tồn nói rồi mặt mới bắt đầu bừng đỏ như quả táo chín. Đi nhiều biết rộng, lại đã sống đến bạc cả đầu, Viện trưởng Trình chẳng thấy có gì ái ngại cả, ngược lại còn cười lớn: “Thằng nhóc này đã kết hôn rồi sao? Cô dâu xinh đẹp thật đấy!”
Tư Tồn xấu hổ cúi mặt xuống, hai tay cô bám chặt cánh tay Mặc Trì. Biết cô đang chờ cứu viện, anh liền cười nói: “Lần này cháu tổ chức vội vã quá, đợi dịp khác cháu sẽ mời bác ăn kẹo cưới sau”.
“Ồ, hai đứa này trông cũng xứng đôi vừa lứa đấy chứ”. Viện trưởng Trình cười ha hả, nói với Tư Tồn: “Cô gái, không phải cháu cũng học y đấy chứ?”
“Thưa bác, cháu học khoa Trung văn, sinh viên năm thứ nhất Đại học Phương Bắc”, Tư Tồn khép nép nói.
“Khoa Trung văn à? Rất xứng đôi vừa lứa, Mặc Trì của chúng ta cũng là một tài tử đấy nhé”. Viện trưởng Trình cứ nói thao thao bất tuyệt khiến khuôn mặt của đôi vợ chồng trẻ đỏ hết cả lên. Một lúc sau, ông mới nhớ ra việc chính: “Chân của cháu sẽ phải làm tiểu phẫu để hút nước tích trong đầu gối ra”.
Tư Tồn cùng y tá đưa Mặc Trì tới phòng phẫu thuật. Việc hút nước tích thuộc dạng tiểu phẫu nên chỉ cần Viện trưởng Trình và một y tá thực hiện. Mặc Trì nằm trên giường, để lộ đầu gối. Y tá tiến hành khử trùng, cùng lúc đó đưa cho Viện trưởng một ống kim tiêm rất to. “Chàng trai, sẽ đau một chút nhưng hãy cô" chịu nhé!” Ông còn chưa nói dứt lời thì ống tiêm đã được tra vào đầu gối anh.
Mặc Trì đau tới mức mặt mày tái mét, chân uốn cong lên. Viện trưởng liền dặn dò y tá: “Giữ chặt lấy cậu ta!” Cô y tá trẻ dứt khoát ấn chân Mặc Trì xuống giường, động tác thô bạo ấy khiến toàn thân anh giật bắn lên, bất giác anh nắm thật chặt tay Tư Tồn. Cái nắm tay chặt đến nỗi làm cô phát khóc, nhưng cô biết Mặc Trì còn đang phải chịu nỗi đau đớn gấp bội lần. Cô nói nhỏ với y tá: “Chị làm ơn nhẹ tay một chút được không? Bệnh nhân rất đau đấy!”
“Cháu biết bảo vệ người đàn ông của mình, được đây! Tuy nhiên, nếu không áp cậu ấy xuống, mũi kim sẽ động vào tủy và làm tổn thương xương, lúc ấy Mặc Trì của cháu càng đau đớn hơn nhiều”, Viện trưởng Trình cười nói.
Lời nói của lão ngoan đồng này khiến cho Tư Tồn mặt đỏ tía tai. Cô khom người, giúp Mặc Trì lau khô mồ hôi trên mặt. Viện trưởng Trình hút hết ống mủ này đến ống mủ khác từ chân Mặc Trì. Tư Tồn không thể tưởng tượng được, trong cái chân yếu ớt của Mặc Trì lại có nhiều nước đến thế. Sau khi đã xử lí xong xuôi, y tá tiến hành băng vết thương lại cho anh. Viện trưởng Trình ngồi kê đơn thuốc, cả thuốc thoa bên ngoài lẫn thuốc uống hàng ngày, sau đó dặn dò: “Hàng ngày cháu phải thay băng ở vết thương, cố gắng hạn chế đi lại để giảm nhẹ áp lực cho khớp”.
Công việc của Mặc Trì ở cơ quan rất nhàn hạ nhưng anh không muốn nghỉ phép dù chỉ một ngày nên ngay hổm sau đã đi làm trở lại. Đến chiều tối, Tư Tồn đứng đợi anh ở ngã tư đầu tiên trên đường về nhà. Việc đi lại với cái chân vừa làm tiểu phẫu và quấn băng trắng xóa làm hao tổn sức lực hơn rất nhiều nhưng Mặc Trì quyết không quay trở lại dùng xe lăn, khó khăn lắm anh mới tự mình đi lại được thế này.
Tư Tồn kể, hôm nay Giang Phinh Đình không ra ngoài vẽ tranh mà ngồi đánh đàn cả ngày trong phòng Tịnh Nhiên. Mặc Trì chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Thây anh không nói gì, Tư Tồn lại thêm vào: “Cô ấy rất tài hoa, vừa biết vẽ tranh lại biết đánh đàn”.
Mặc Trì không thấy có chút hứng thú nào với đề tài này, liền hỏi: “Thế thì liên quan gì đến em?”
Tư Tồn bỗng nhiên nổi cơn ghen: “Cô ấy rất quan tâm đến anh còn gì!”
“Mấy người học y lúc nào cũng tự cho mình là đấng cứu sinh, toàn lo chuyện bao đồng, thật sự khiến người khác không thể chịu nổi”, Mặc Trì phản bác.
“Anh nói xem, Từ Lan với Giang Phinh Đình, ai xinh hơn?”, Tư Tồn lên tiếng khích bác.
“Anh hoàn toàn chẳng thể phân biệt nổi hai người đó nữa”, Mặc Trì cười đáp.
Tư Tồn nghe xong câu ấy thấy vui vẻ vô cùng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa rôm rả suốt dọc đường, cuối cùng cũng về tới nhà. Âm thanh tiếng dương cầm trùm phủ cả căn nhà trong bóng chiều dần buông.
Theo lời dặn dò của bác sĩ, hàng ngày Tư Tồn đều thay băng giúp Mặc Trì. Tối hôm đó, khi cô vừa mới gỡ bông băng ra, Giang Phinh Đình đã gõ cửa đi vào và mỉm cười nói: “Anh Mặc Trì, để em giúp anh thay băng nhé”.
Tư Tồn tay vẫn cầm bông băng, lạnh lùng nói: “Chị giúp anh ấy thay là được rồi”.
“Chị có biết gì về y đâu, cứ để em làm cho”. Giang Phinh Đình ngồi đối diện trước mặt Mặc Trì, tay đã cầm bông băng.
“Không cần đâu!”, Tư Tồn nhanh chóng giành lại, Mặc Trì cũng nói: “Tư Tồn làm cho anh là được rồi”.
“Anh Mặc Trì, anh đừng khách khí, những chuyện băng bó thế này em thành thạo hơn chị Tư Tồn, cũng đỡ khổ cho anh hơn”, Giang Phinh Đình tủm tỉm cười rồi giằng lại bông băng.
“Gì vậy chứ? Lẽ nào tôi thay băng cho Mặc Trì là làm khổ anh ấy sao?”. Trong khi Tư Tồn còn đang mải tức giận, Giang Phinh Đình đã kịp băng bó xong, cô còn nắm chân Mặc Trì giúp anh thử cử động. “Anh Mặc Trì, chân của anh bị tổn thương đã lâu, càng phải chú ý chăm sóc nhiều hơn đấy nhé”.
Mặc Trì gật đầu đáp: “Cảm ơn em rất nhiều. Bây giờ anh cần thay đồ để lát xuống ăn cơm”.
Nghe ra ý đuổi khéo của Mặc Trì, Giang Phinh Đình biết điều rút lui Cô gái ấy vừa ra khỏi phòng, Tư Tồn liền quay lưng lại vẻ giận dỗi.
Mặc Trì khẽ chạm vào cánh tay cô nhỏ nhẹ hỏi: “Em làm sao thế?”
“Anh biết rồi còn hỏi”, Tư Tồn đáp lời nhưng vẫn không thèm quay đầu lại.
“Em ghen đấy à?”, Mặc Trì cười nói.
“Sao anh lại để cô ta băng bó? Lẽ nào anh cũng cho rằng người ta băng bó giỏi hơn em sao?”
Biết thế nào Tư Tồn cũng sẽ giận dỗi về chuyện này, Mặc Trì đã kịp thời ứng phó: “Người ta là khách trong nhà mình, theo lẽ thường phải giữ chút thể diện cho cô ấy chứ”.
“Hồi em còn là khách ở đây, anh đâu cho em tí thể diện nào? Mới đến được hai ngày, chẳng phải anh đã đuổi em đi đây thôi!”, Mới giận dỗi một chút mà cô đã lôi chuyện từ thời xa lắc xa lơ ra để kể tội anh.
Mặc Trì suýt nữa thì quên bẵng mất chuyện này. Năm đó, không muốn vì mình mà làm lỡ dở cả cuộc đời Tư Tồn, song lại bị mẹ ép đến đường cùng, anh mới đành nghĩ ra đủ mọi “hạ sách”, từ lạnh nhạt đến mắng chửi, rồi lại đuổi đi hòng khiến cô từ bỏ. Không ngờ cô dâu nhỏ của anh cũng thuộc dạng cố chấp, vì một lời thề với Lưu Xuân Hồng mà quyết “ở lì” trong nhà họ Mặc; và càng không thể ngờ, anh với cô giờ đây càng ngày càng yêu thương, gắn bó với nhau.
Giờ nghĩ lại chuyện cũ, Mặc Trì cũng không khỏi cảm thấy cách làm năm xưa của mình rất quá đáng, liền kéo tay Tư Tồn lại nói: “Ngày đó anh đã sai rồi, giá biết trước em là một cô gái đáng yêu đến thế”.
Không ngờ câu xu nịnh này chỉ thêm chọc giận “tổ kiến lửa” Tư Tồn: “Hôm nay anh khách khí với người ta cũng vì người ta đáng yêu phải không?”
Trán Mặc Trì nổi gân xanh, ai bảo Tư Tồn thông minh mà sao đến môn Toán cũng học không nổi; ai bảo cô ấy ngốc nghếch mà sao phản ứng thần tốc, miệng lưỡi sắc sảo làm vậy? Cô ấy đôi lúc hồ đồ, đôi lúc lại mẫn tiệp, thế nên đã đem đến cho anh niềm vui vô cùng tận. Nhưng những lúc cô ấy tức giận như thế này thì quả thực đau đầu biết bao.
“Đang nói về chuyện vợ chồng trăm năm, tự dưng em lôi Giang phinh Đình ra làm gì? Cô ta đâu phải vợ anh?”
Quả nhiên, Tư Tồn không cãi lại được. Mặc Trì vẫn nắm chặt tay cô, đợi cô quay đầu lại. Ai ngờ cô vung tay anh ra, chạy tới góc tường khóc thút thít.
“Em lại làm sao thế?” Mặc Trì hốt hoảng, không kịp cầm nạng, vội vàng nhảy lò cò tới bên Tư Tồn: “Được rồi, là anh sai, em đừng khóc nữa. Hay là em tháo ra băng lại cho anh, được không?”
“Chân anh sưng đến mức này mà em không nhận ra, lại để người ngoài nhìn ra trước”, Tư Tồn vừa khóc vừa mếu máo nói.
Hóa ra, đây mới là ngọn nguồn nỗi ấm ức của cô!
Mặc Trì ôm cô từ phía sau, cảm động nói: “Chân trái của anh chỉ còn vài cen - ti - mét, chân phải cũng biến dạng rồi, là anh cố tình giấu không cho em nhìn thấy đấy chứ. Sao có thể để người mình yêu thương nhâ^t nhìn thấy điểm xấu xí nhất của mình được, anh thực sự rất xấu hể với em”.
Cái từ “người anh yêu thương nhất” quả là một phép thần diệu, trong tích tắc đã làm tan biến tảng đá nặng trĩu vừa rồi còn chẹt cứng lồng ngực Tư Tồn, rồi trong tích tắc biến thành dòng nước vừa ấm áp vừa ngọt ngào chảy tràn trái tim cô. Cô quay người lại, vùi đầu vào lòng anh: “Anh là người tốt nhất, em không cho phép ai chê bảo bối của em”.
“Nhưng anh là người tàn phế”, Mặc Trì nói, có chút xót xa.
“Tàn phế cũng là của em, về sau anh không được cho ai nhìn, càng không được cho ai động vào đôi chân này. Đau ở đâu đều phải nói với em, không được để chân sưng vù lên như vừa rồi mới chịu tới gặp bác sĩ”.
Mặc Trì liền hành lễ theo kiểu quân nhân và nói với cô: “Vâng, thưa Thủ trưởng!”
Tư Tồn quỳ xuống, vuốt ve chỗ băng bó trên đầu gối Mặc Trì: “ Anh còn đau nữa không?”
“Không đau một chút nào”, Mặc Trì cười nói.
“Em không tin! Để em dìu anh lên giường nghỉ ngơi nhé”.
“Em không giận nữa à?”, Mặc Trì cẩn giọng hỏi lại.
Tư Tồn lắc đầu mỉm cười, rồi lại nghiêm mặt nói: “Sau này anh cách xa cô ta một chút thì hơn”.