Câu Chuyện Ngọt Ngào Ở Thập Niên 80


Tô Văn Tuệ đứng trước cửa tòa soạn, hết thảy đều là dáng vẻ trong trí nhớ, những ký ức cô tưởng mình đã quên lại xuất hiện trong tòa nhà này, từ khi cô bắt đầu tốt nghiệp, trải qua bảy năm học tập, mài giũa, sau khi ly hôn cô mới từ chức gây dựng sự nghiệp.

Đang ngây người, đột nhiên có người vỗ lên bả vai cô.

“Chưa tỉnh ngủ hả, đứng ở cửa làm gì?”
Cô quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là Đinh Nhụy cùng tổ biên tập với cô, quan hệ của hai người rất tốt, mặc dù rời khỏi tòa soạn, cô vẫn duy trì liên lạc với Đinh Nhụy, hơn nữa lúc trước cô kiên trì ly hôn với Lý Hàn Đông, Đinh Nhụy từng khuyên cô đừng ly hôn, cô ấy nói Lý Hàn Đông làm người đàng hoàng, có tiền đồ, lại có tình cảm với Từ Văn Tuệ, từ bỏ người này về sau cô nhất định sẽ hối hận.

Lúc ấy Tô Văn Tuệ không nghe, sau này quả nhiên bị Đinh Nhụy nói trúng, sau khi ly hôn cô không thể tìm người nào đơn thuần đối tốt với cô như anh.

Nghĩ lại những chuyện đó, Tô Văn Tuệ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Đinh Nhụy, mỉm cười khoác tay cô ấy: “Không phải đang đợi cô sao, đi, chúng ta cùng nhau đi vào.


Đinh Nhụy cũng cười đi vào trong với cô, ngoài miệng không ngừng phàn nàn cô.

“Thôi đi, sao cô biết tôi đến, cô đang ngẩn người thì có.


Công việc bây giờ của Tô Văn Tuệ là đối chiếu, kiểm tra bản thảo, vừa đến văn phòng cô bắt đầu công việc, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, mãi đến giữa trưa ăn cơm xong cô mới đến văn phòng khác tìm Trương Thư Hâm.


Tô Văn Tuệ nói rõ lý do đến đây, vẻ mặt Trương Thư Hâm không thể tin tưởng, nhận lấy bản thảo hỏi: “Cô viết?”
“Vâng, biên tập Trương anh xem được chưa, thuận tiện cho tôi xin ít ý kiến.


Trương Thư Hâm mới đầu cũng không để ý, cảm thấy Tô Văn Tuệ đang đùa, làm biên tập phụ trách trang đặc biệt, anh ta hiểu rõ sự khó khăn của viết truyện, không phải ai muốn viết là có thể viết, nếu tùy tiện ai cũng có thể viết, anh ta không cần tốn sức thúc giục các tác giả giao bản thảo, thúc giục nhiều sẽ mọc tóc bạc, anh ta hận không thể viết thay bọn họ.

Nhưng Tô Văn Tuệ đã tìm tới, làm đồng nghiệp cùng tòa soạn, phải cho nhau chút mặt mũi, không thể giáp mặt ném bản thảo sang một bên, vì thế anh ta nhẫn nại cúi đầu nhìn, ai ngờ vừa đọc đã mê mẩn, nội dung hai vạn chữ, bằng tốc độ của anh ta chỉ mất khoảng mười phút nhưng anh ta đã bị nhân vật trong chuyện hấp dẫn.

Đọc xong anh ta muốn lật xem tiếp, ai ngờ phát hiện trang sau trống không, anh ta chưa đã thèm hỏi: “Cô còn không? Truyện không thể ngắn như thế này chứ?”
“Biên tập Trương, tôi đã dành hai ngày để viết, tôi lấy đến đây cho anh đọc trước, nếu không được tôi sẽ không viết nữa.


Trương Thư Hâm không còn tùy ý như lúc đầu, anh ta vui vẻ trả bản thảo cho Tô Văn Tuệ, giống như sợ Tô Văn Tuệ thật sự không viết nữa.

“Câu chuyện này không tồi, nhân vật rất xuất sắc, vừa mâu thuẫn vừa phong phú, chỉ cần cô viết đủ mười vạn chữ, nếu đạt tới tiêu chuẩn này tôi sẽ sắp xếp cho cô, nhưng trước đó phải nói rõ, không thể kéo dài thời gian giao bản thảo, mỗi ngày cô phải viết 5000 chữ, tốt nhất là viết được ba cuốn, chỉ cần thị trường hưởng ứng tốt, chúng ta hoàn toàn có thể xuất bản.


Lúc này, các công ty Hồng Kông và Đài Loan đang đổ vào đại lục kiếm tiền, nhà xuất bản kiếm tiền, phí bản quyền cũng kiếm tiền, nếu tòa soạn của bọn họ có tác phẩm độc quyền, nhất định sẽ thu hoạch lớn, chủ biên tập như anh ta cũng được thơm lây.

Thấy Trương Thư Hâm khẳng định, Tô Văn Tuệ cũng yên tâm, vậy thì cô hoàn toàn có thể đi trên con đường này.

“Chỉ cần biên tập Trương chịu nhận, tôi sẽ về nhà không ăn không ngủ viết truyện.


“Tiểu Tô, không ngờ cô còn có bản lĩnh này, làm kiểm tra bản thảo quá lãng phí nhân tài.


“Biên tập Trương, tôi là người mới ở tòa soạn, phải học tập các tiền bối nhiều hơn.


“Như vậy, chúng ta coi như thêm kinh nghiệm làm việc, cô viết chuyện trước, viết xong tôi sẽ nhờ giám đốc giúp đỡ, điều cô đến tổ trang đặc biệt của chúng tôi.



Có được điều đến hay không Tô Văn Tuệ không thèm để ý, dù sao đời trước cô đã làm ở các bộ phận khác nhau, hiện tại quan trọng nhất chính là vấn đề.

“Vậy tôi cảm ơn biên tập Trương trước.


Tô Văn Tuệ cầm bản thảo quay về văn phòng, Đinh Nhụy hỏi cô đi đâu, Tô Văn Tuệ nói chuyện mình viết sách cho Đinh Nhụy.

“Thật hay giả? Trước kia không thấy cô nói tới.


“Tuần trước tôi mới có ý tưởng, chỉ là tôi muốn nhanh chóng biến ý tưởng thành hiện thực.


Đinh Nhụy thấy trong tay cô cầm mười mấy trang giấy, hỏi: “Là cái này sao? Mau cho tôi đọc tác phẩm của cô.


“Hoan nghênh đồng chí Đinh Nhụy đưa ra ý kiến quý giá.


Đinh Nhụy nhận lấy nghiêm túc đọc, hai vạn chữ này kể về thân thế thê thảm của nam chính, quá trình luyện công gian khổ thế nào, đọc đến cuối, cô ấy khóc thút tha thút thít lau nước mắt nói: “Trần Dự quá đáng thương, vốn là công tử thế gia đột nhiên cửa nát nhà tan, vì báo thù cho cha mẹ mà phải chịu khổ luyện võ, Văn Tuệ, tôi cảm thấy cô quá tàn nhẫn với Trần Dự.


Tác phẩm tốt sẽ khiến người đọc có tâm lý đồng cảm, biểu hiện của Đinh Nhụy rất phù hợp với mong muốn của Tô Văn Tuệ, huống chi cô viết như vậy chỉ là viết kịch bản giống mọi người mà thôi, vai chính phải thảm, nếu thuận buồm xuôi gió, chuyện xưa quá bình thường rồi.


“Có được không?”
“Thật sự rất hay, từ hôm nay trở đi tôi phải lau mắt mà nhìn cô, cô nhất định phải kiên trì viết tiếp, tôi muốn xem Trần Dự báo thù cho cha mẹ thế nào.


Tô Văn Tuệ mỉm cười bỏ bản thảo vào túi hồ sơ, gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, tôi đã đồng ý với biên tập Trương, tôi sẽ không bỏ dở nửa chừng.


“Vậy mỗi ngày cô viết xong phải mang cho tôi đọc, tôi là người đọc trung thành đầu tiên của cô.


“Được, mỗi ngày thì không cần thiết, một tuần một lần đi, với số lượng từ như vậy đọc sẽ thấy thoải mái hơn.


“Được, quyết định vậy đi, tôi tin tưởng cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận