Câu Chuyện Phù Sinh

Quả nhiên là hắn!

Tô Thu Trì trừng mắt nhìn vị công tử tuấn tú đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, lại nhớ tới bình rượu đã bị hắn ta phá hỏng, đáng lẽ lửa giận phải bốc lên ngùn ngụt, nhưng bộ dạng của tên tiểu tử này đã khiến hắn phải chăm chú quan sát. Người trong lòng hắn, tuổi chừng mười sáu mười bảy, trên chiếc áo bào bằng lụa trắng ngà có thêu hình chim loan ngậm mây lành bằng chỉ bạc, một chiếc đai ngọc tử kim thắt ngang lưng, chế tác vô cùng khéo léo tinh xảo. Mái tóc đen bóng được buộc gọn gàng bằng chiếc mũ ngọc bát bảo, vẻ mặt thanh tú như đóa hoa chớm nở, làn da trắng muốt mịn màng như tơ lụa, mắt thanh mày tú, môi đỏ như son; tuy cách phục sức gọn gàng anh tuấn, nhưng vóc dáng lại có phần hơi nhỏ nhắn, trọng lượng đè lên cánh tay Tô Thu Trì đúng là nhẹ bỗng. Tô Thu Trì thầm nghĩ, thằng oắt này vừa nhìn đã biết là giống phá gia chi tử nhà giàu có, tại sao lại vô duyên vô cớ nằm chết ngất ở đây?

Trong lúc đang nghi hoặc, bất chợt sau gáy nhói lên một cái không nặng không nhẹ, rồi một viên đá nhỏ bật văng ra. Tô Thu Trì đưa tay lên ôm gáy, nhìn ngó xung quanh, nhưng ngoài hai người họ và hai con ngựa, không còn vật gì khác.

Bụp! Lại thêm một phát nữa, đập thẳng vào gáy hắn như một trò đùa ác.

– Ai? – Tô Thu Trì nổi giận, đứng lên quát lớn – Thằng đui nào dám trêu trọc ông nội Tô nhà mày thế?

– Này này! Bên trên, bên trên! – Một giọng nói trong vắt vọng xuống từ phía trên đầu Tô Thu Trì. Hắn ngẩng phắt lên, và nhìn thấy bay lơ lửng giữa không trung là một gã oắt con giống hệt với kẻ đang nằm trên mặt đất. Vóc dáng giống nhau, ăn bận giống nhau, không chút khác biệt.

Ồ… anh em sinh đôi? Ý nghĩ này nhanh chóng bị loại trừ, vì Tô Thu Trì đã nhìn rõ, người trong không trung không hề có chân, từ đầu gối trở xuống là một đám mây gần như trong suốt có hình dạng như đuôi rắn.


– Ối mẹ ơi! Ma! – Tô Thu Trì rú lên thất thanh, loạng choạng ngã phịch xuống đất.

– Không được ngất! – Người trên không trung cuống quýt hét lên, rồi mắng sa sả – Hổ cho ngươi là một gã đàn ông thân cao bảy thước mà gan lại nhát như thỏ đế. Ngươi đã thấy con ma nào ăn mặc bảnh bao thế này chưa? Ta thấy ngươi vừa không có mắt vừa không có óc, có ngã hỏng mất bình rượu cũng đáng đời!

Tô Thu Trì bị mắng, vụt một cái nhảy phắt dậy, chỉ vào người trên không trung hét lớn:

– Ngươi có gan thì nhắc lại một lần nữa xem!

– Nhắc lại trăm lần cũng được! – Người kia không chút sợ hãi, khuôn mặt thanh tú đỏ phừng phừng. Tô Thu Trì xắn tay áo, có vẻ như muốn nhảy lên đánh nhau.

– Này, con người không có mắt kia, đừng vội kích động! – Thấy bộ dáng của hắn, thiếu niên kia vội vàng xua tít hai tay, giọng nói cũng dịu đi một chút – Ân oán cá nhân để sau hãy tính, nếu ngươi đáng mặt là một nam tử hán đại trượng phu, ngươi nên cứu người trong cơn hoạn nạn mới phải. Ngươi… ngươi có thể giúp ta quay trở về thân xác không? Ta không phải là ma, chỉ là hồn phách lìa khỏi thân xác. Bây giờ ta không thể làm chủ được hành động của mình, không quay trở về thân xác được nữa.

Về chuyện hồn lìa khỏi xác, Tô Thu Trì mới chỉ nghe nói, chưa từng chứng kiến. Bây giờ đươc tận mắt nhìn thấy, tuy tức giận vẫn hoàn tức giận, nhưng cũng khó tránh khỏi tò mò. Tô Thu Trì gãi gãi cằm, nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn kẻ đang lơ lửng trên không, hồi lâu, chợt hỉ hả vỗ tay ầm ĩ, cười toáng lên:

– Tốt quá, tốt quá! Ta đã nói rồi, thằng ranh khốn khiếp nhà ngươi chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt lành. Ha ha, bây giờ thì vui rồi, một chia làm hai, thật là thú vị quá đi mất!

Hồn phách của cậu thiếu niên thấy hắn không những không có ý muốn cứu giúp, lại còn nhảy nhót múa may như khỉ, vốn muốn nổi giận, nhưng chớp mắt đã lại cười xòa mà nói:

– Ngươi không giúp ta cũng không sao. Chỉ có điều, nếu không có ta chỉ đường, e rằng ngươi suốt đời suốt kiếp cũng không thoát khỏi rừng trúc này được!


– Nhảm nhí! – Tô Thu Trì lừu mắt nhìn cậu ta, rồi chỉ ra phía sau, nói – Ta vừa xông thẳng tới đây, không rẽ vòng lấy một lần, làm gì có chuyện vào được mà không ra được? Nếu ngươi đã nói thế, thì thứ lỗi cho ta không bồi tiếp được nữa, ngươi cứ từ từ mà bay lượn nhé. Cáo từ! – Nói xong, hắn ngoắt người lên ngựa, đang định thúc con Tai Xanh đi ra theo đường cũ, chợt bàng hoàng phát hiện ra, con đường thẳng mà hắn vừa đi vào không biết đã biến mất tăm từ bao giờ, thay vào đó là những khóm trúc tía đang không ngừng lay lắc, bịt kín đường ra. Những cây trúc đần độn đứng thẳng tưng như phỗng, trông dương dương đắc ý hệt như lũ trộm gà vừa xong phi vụ, cây nào cây nấy đứng thừng thững mà cười gian xảo.

Tô Thu Trì dụi mạnh hai mắt, nhưng cảnh tượng vẫn hệt như vậy, không phải là ảo giác. Đây rõ rành rành là yêu thuật chứ còn gì nữa? Hắn kéo con Tai Xanh, đi bừa mấy vòng, song đám trúc tía kia, thân cứng cành chắc, ken dày bịt bùng, đến một khe hở cũng không có.

– Là ngươi giở trò! – Tô Thu Trì bừng bừng giận dữ quay về chỗ cũ, chỉ vào cậu thiếu niên, nhảy cẫng lên mắng chửi – Bản thân ngươi đã không còn nguyên vẹn, còn muốn bắt ta chết cùng! Ngươi thật là đồ hiểm độc! Nói mau, làm thế nào mới thoát khỏi rừng trúc này?

– Trước hết hãy giúp ta quay về thân xác!

– Chỉ cách ra khỏi đây trước đã!

– Ngươi hãy giúp ta trước! Nếu không, hai chúng ta tuy sinh không cùng nôi nhưng sẽ chết cùng một huyệt!

– Ngươi…

– Không tin, cứ thử mà xem!


Kết quả cuối cùng của cuộc mặc cả là Tô Thu Trì làm theo lời chỉ dẫn của đối phương, cõng thân xác của cậu ta lên, rồi lại làm theo mệnh lệnh của cậu ta, liên tục thay đổi phương hướng và cách bước đi, mau chóng lách qua những cây trúc dường như biết di chuyển.

– Chạy nhanh lên! Sao cứ lọ mọ như bà già thế? – Hồn phách ở bên cạnh luôn giữ khoảng cách ba thước với thân xác của mình, liên tục nhìn trời, luôn miệng giục giã.

Tô Thu Trì càng thêm điên ruột, nhưng chưa kịp vặc lại, đã bị đối phương cướp lời:

– Tốt nhất ngươi không nên nổi giận! Nếu không kịp tìm thấy thứ ta cần trước khi đám lá trúc trên đỉnh đầu ngươi phong tỏa rừng trúc, thì e rằng ngươi và ta sẽ trở thành hai anh em nhà ma thật chứ chẳng chơi!

Trong tiếng rào rào mỗi lúc càng thêm kịch liệt bốn xung quanh, Tô Thu Trì bất giác ngẩng lên, hãi hung phát hiện ra rằng đám lá trúc đan xen chằng chịt phí trên đang mọc ra vùn vụt với một tốc độ điên cuồng, hệt như một bầy châu chấu ào ào bay đến, nhanh chóng ngốn gần hết bầu trời. Ánh sáng bị đám lá trúc quái đản phong tỏa, mỗi lúc một thêm u ám. Vòng vây của chúng mỗi lúc càng thu hẹp, chẳng bao lâu nữa, những lá trúc đang mọc tua tủa kia sẽ trở thành một cái nắp đậy, nhốt kín bọn họ trong khu rừng này.

– Sao lại như vậy? Đây là nơi quỷ quái nào thế? – Tô Thu Trì không còn tâm trí nào để nổi giận hay ca thán nữa, hai chân guồng như bánh xe xuyên qua rừng trúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận