Câu Chuyện Phù Sinh

Bên ngoài căn nhà trúc, màn đêm đã đặc quánh, trăng sao lưa thưa. Một vài chùm sáng mờ nhạt lọt từ không trung xuống, khéo léo hắt lên căn nhà trúc tím xanh. Ánh sáng và bóng tối hòa quyện với nhau vừa vặn. Phía trước rào trúc quanh sân nhà, vài câu quế đang vào độ hoa nở rộ nhất, hương thơm thanh u thấm vào gan ruột, khiến người ta mê đắm.

Trong sân không có bàn ghế, Cửu Quyết dựa lưng vào gốc quế, ngồi trên một tấm chiếu lau, trên chiếu lác đác một vài cánh hoa vương vãi, một bình rượu đặt trước mặt chưa động tới một giọt. Cửu Quyết nheo mắt nhìn về phía xa xăm, dù phương xa đó chỉ óc một màn sáng mờ ảo.

– Chủ nhân, người có tâm sự? – Bên cạnh cây quế, bóng hình bé nhỏ của Lan Đình bước ra từ giữa hư không, miệng không hề mấp máy, nhưng rõ ràng là đang lên tiếng, giọng nói thơ ngây hệt như một phần không khí.

– Đã nhắc suốt mấy trăm năm rồi, đừng gọi ta là chủ nhân! – Cửu Quyết không nhúc nhích, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhướng lên – Trí nhớ kém đến vậy, chẳng trách lâu thế rồi mà đạo hạnh chẳng tiến bộ được chút nào. Lần đầu gặp ta, ngươi là một đứa trẻ, bây giờ vẫn là một đứa trẻ.

Lan Đình dẩu môi vẻ coi thường, nói:

– Đạo hạnh cao thấp đối với tôi chẳng có gì khác biệt. Nhưng còn ngài, sắp Trung thu rồi, ngày thỏa nguyện đã gần, còn có điều gì không vui nữa?


– Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không chỉ ra được chỗ nào. – Cửu Quyết ngẩng đầu, hít hà mùi hương trong không khí, cười nói – Ta đúng là một thần tiên vô tích sự.

– Ngài đã từng cứu rất nhiều người, bao gồm cả tôi, sao lại nói là vô tích sự! – Lan Đình tỏ ra không vui.

– Ha ha! – Cửu Quyết mở mắt ra, chuyển sang chuyện khác – Nếu đạo hạnh của ngươi cao hơn chút nữa, một ngày nào đó nếu ta không còn, thì ngươi cũng có thể tự bảo vệ bản thân.

Lan Đình cúi đầu, nắn nắn các ngón tay, không nói gì.

– Hòa thượng Tam Giới và ta từ lâu đã là kình địch, từ khi hắn và ta còn ở trên thiên giới đã có oán thù. Sau khi hắn bị giáng xuống trần gian, kiếp nào cũng đối địch với ta, kiếp này là khó nhằn nhất. Lần trước bị Tô Thu Trì phá hỏng đại sự, chắc chắn hắn không cam chịu bỏ qua. – Cửu Quyết khẽ búng lên đầu Lan Đình – Tốt nhất là ngươi hãy tỉnh táo một chút, tên hòa thượng đó bất cứ lúc nào cũng có thể đến gây sự.


– Hắn không phải là đối thủ của ngài. – Lan Đình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.

– Đối thủ không phải là hòa thượng Tam Giới. – Cửu Quyết thở dài – Là Võ hoàng hậu.

– Chỉ là một người đàn bà mà thôi!

– Thân tuy là đàn bà, nhưng không thích phấn sáp lại thích càn khôn. Bà ta còn khó đối phó hơn cả mười tên Tam Giới. – Cửu Quyết cầm bình rượu lên, ngửa cổ uống một ngụm nhỏ, rồi vỗ lên đầu Lan Đình – nhưng không sao, ta sẽ bảo vệ ngươi cho tới khi ta không thể bảo vệ nổi nữa. Thôi, đi ngủ đi. Việc ngày mai để ngày mai tính.

– Tôi sẽ ngủ ở đây. – Lan Đình ngồi phịch luôn xuống chiếu, nằm ngay bên cạnh Cửu Quyết, hệt như một con mèo làm nũng chủ nhân – Thế này sẽ yên tâm hơn! – Nói xong, cậu ta nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay Cửu Quyết, rồi hỏi – Chủ nhân, tôi có thể uống một chút không? Chỉ một chút thôi… Thơm quá!


Cửu Quyết khẽ cười, lật bàn tay biến ra một cái chén, rót vào một chút xíu rượu, đưa cho cậu ta, nói:

– Không có lần sau đâu!

Mỹ tửu uống vào, chẳng mấy chốc, Lan Đình đã ngáy pho pho. Sau mỗi tiếng ngáy, cơ thể cậu bé liền nhỏ đi một chút, sau cùng biến thành một quyển giấy bồi trục mở rộng, đầu quyển viết bốn chữ “Lan Đình tập tự”[3]. Ở đoạn cuối cùng, nằm giữa quyển giấy, hơi nhô lên một quầng sáng hình cầu, khẽ rung rinh như đang hít thở. Một cuốn sách hiện ra từ bên trong quầng sáng, hào quang tan biến, chỉ nhìn thấy trên lớp bìa ố vàng có hai con chữ “Tỉnh mộng”.

[3] Tuyệt tác của Vương Hy Chi, thư pháp gia nổi tiếng thời Tấn, cũng là nhà thư pháp hàng đầu của Trung Hoa cổ đại. (Nd)

Gió lạnh thổi qua, lật tung trang sách, nhưng bên dưới trang bìa lại trống trơn, cả cuốn sách chỉ còn một trang duy nhất. Cửu Quyết thấy vậy, bèn buông bình rượu chỉ còn một nửa xuống, cởi tấm áo bào khoác, phủ lên cuốn sách, lắc đầu nói:

– Chưa bao giờ gặp con yêu quái nào kém cỏi như ngươi, mới có vài giọt đã hiện nguyên hình.

Đúng vậy, Lan Đình là một cuốn sách. Hòa thượng Tam Giới muốn lấy cuốn sách này, Võ hậu muốn lấy cuốn sách này, trong suốt trăm ngàn năm về trước, những kẻ muốn đoạt lấy cuốn sách này, nhiều không đếm xuể.


Sách “Tam sinh tỉnh mộng”, nhìn trước chuyện vạn năm. Lan Đình hay nói chính xác, nó là một con yêu quái mang hình hài một cuốn sách. Trước đây, môt nửa thời gian trong cuộc đời nó là giúp những kẻ cần đến nó nhìn thấy “bánh xe vận mệnh”, cũng chính là sự vận hành của vận mệnh; một nửa thời gian còn lại là chạy trốn từ trong tay hết kẻ xấu xa này đến kẻ bất chính khác. Dân gian đồn đại rằng, nếu đốt cuốn sách “Tam sinh tỉnh mộng” thành tro, hòa với nước uống vào, sẽ trở thành một nhà tiên tri vô song, có thể dự đoán tương lai, điều khiển vận mệnh. Nhưng sự thực là, cho dù có nuốt nó vào bụng, khả năng dự đoán vận mệnh của nó cũng sẽ không chuyển qua người kẻ đó. Một lời đồn thổi vô trách nhiệm đã khiến cho con yêu quái này phải khốn khổ.

Ba trăm năm trước, Cửu Quyết đã cứu được Lan Đình khỏi sự truy sát của lão yêu quái gấu đỏ trên núi Vân Đỉnh, biết rằng con yêu quái sách ngờ nghệch này luôn sống trong sự truy lùng của những kẻ bất lương. Vào thời Đông Tấn, nó bị một đạo sĩ truy đuổi ráo riết không chịu buông tha, đạo sĩ muốn đốt nó để luyện đan dược. Trong lúc tháo chạy, nó gặp được một lão thư sinh say rượu trong núi sâu, đang múa bút viết chữ, nó bèn ẩn luôn nguyên hình của mình vào trong quyển giấy dưới ngòi bút của lão thư sinh. Không ngờ, ông lão họ Vương đó tài cao xuất chúng, đường đường là sao Văn Khúc, toàn thân bưng bừng khí khái thanh cao lầm liệt, đã quét sạch trơn yêu khí của nó đi. Từ đó về sau, không còn một ai có thể dựa vào hơi hướng để lần ra tung tích của nó nữa, Và thế là, “Lan Đình tập tự” lưu truyền thiên cổ đã trở thành nơi ẩn thân của một con yêu quái. Hưởng lây danh tiếng của tuyệt tác này, đạo hạnh của nó cũng tăng thêm chút ít, có thể hóa thành hình người. Tuy chỉ là hình dạng của một đứa trẻ, nhưng nó cũng đã thấy rất hài lòng. Không những thế, nó còn có được đầy một bụng thi thư, nên tên gọi cũng đổi luôn thành Lan Đình. Về sau, gặp phải lão yêu gấu đỏ, cũng chỉ tại nó say rượu mà ngã lăn ra giữa rừng để lộ nguyên hình. Sau khi được Cửu Quyết cứu sống, nó coi anh như chủ nhân, theo anh về căn nhà trong rừng trúc tía, làm thư đồng cho anh. Sống yên ổn cho tới nay.

Cửu Quyết rất hiểu Lan Đình. Ưu điểm lớn nhất của nó là tốt bụng, nhược điểm lớn nhất cũng là tốt bụng. Khi gặp phải những kẻ mặt mày rầu rĩ, cầu khẩn nó cho biết về tương lai của họ, nó luôn đồng ý, trả lời toàn bộ những câu hỏi của họ, mà không hề biết rằng, cứ trả lời một câu hỏi, thì nó sẽ cháy mất một trang.

– Cháy hết rồi thì ngươi sẽ chẳng còn gì, chẳng là gì nữa! – Cửu Quyết từng cảnh tỉnh nó như vậy. Vốn từ không đến, rồi cũng về không, tôi chỉ là không đành lòng nhìn những con người khổ đau kia. Nếu hy sinh chút ít mà có thể thay đổi tương lai của họ, thì cũng xứng đáng. – Lan Đình đã trả lời anh như vậy.

Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sách, dù đã biến thành yêu quái, thì trong lòng cũng chỉ có những ý niệm trong sáng ngay thẳng. Thế nhưng, biết rõ tương lai, hiểu rõ vận mệnh, có ý nghĩa thật ư? Câu hỏi này Cửu Quyết đã âm thầm trăn trở suốt nhiều năm. Song, có một sự thực anh buộc phải thừa nhận, đó là có một trang sách của Lan Đình đã từng bị đốt vì anh.

Hai trăm năm trước, anh từng hỏi Lan Đình một câu: “Đến bao giờ ta mới tìm được người đó?” – Câu trả lời của Lan Đình là – “Ngàn dặm theo hương đến, cười soi bóng trong ly”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận