Câu Chuyện Phù Sinh

Tôi lại đứng ở nơi này.

Nơi tôi sinh ra, đỉnh núi Phù Lung.

Cảnh sắc nơi đây vẫn tươi đẹp như xưa. Từ trên cao nhìn xuống, một màu trời xanh nước biếc, mỗi gốc cây ngọn cỏ, cầm thú chim muông, đều sống động hơn mấy phần so với những nơi khác.

Đây là nhà của tôi, là nơi in dấu những ký ức đầu tiên trong cuộc đời tôi.

Mỗi một tấc đất, mỗi một hòn đá dưới chân, đều toát ra một tình máu thịt ấm áp.

Hoa Vô Sắc vẫn còn đó, mỗi năm nở một lần, chưa từng sai hẹn. Chỉ có điều, tôi không còn cần đến sự nhắc nhở của nó nữa.

Nơi này vẫn còn nhiều hồi ức mà tôi không muốn mang đi.


Mỗi năm tôi chỉ quay về đây một lần. Có lẽ phải cảm ơn Mộ, nếu không có sự “thẳng thắn” của cô ta, thì năm nay tôi đã không phá lệ, quay về nơi này đến lần thứ hai.

Tôi là một yêu cây, đạo hạnh ngàn năm, thực thân của tôi, cái cây thần từng được hàng ngàn hàng vạn người cho là thần linh trên núi Phù Lung ấy, ở trên đỉnh núi, ngay trước mặt tôi.

Thanh thoát tươi đẹp, cành lá xum xuê, xanh biếc trong trẻo, mỗi một phiến lá đều long lanh vầng sáng ngũ sắc diệu kỳ, đây chính là hình dạng vốn có của tôi.

Người bình thường không nhìn thấy nó, bởi vì người đàn ông đã ban tặng hình hài con người cho tôi đã giấu kín tung tích của nó trong nhân gian, chỉ để lại một bông hoa Vô Sắc, để nhắc nhở tôi mỗi năm khi hoa nở, phải quay về trong thực thân mười hai canh giờ, mới có thể duy trì hình dạng con người, bình an sống tiếp.

Hai tháng trước tôi quay lại đây, là để thực hiện “thông lệ” này.

Hôm nay quay về, là để… mang thực thân của tôi đi.

Tôi chưa đến nỗi tức giận cô ả Mộ kia đến mức phát khùng, đương nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của thực thân đối với một yêu quái. Tôi biết mình đang làm gì.

Thời gian đã không còn nhiều nữa.

Tôi đứng trước một “tôi” thực sự, một tay bắt quyết, một tay giữ lấy thân cây, lầm rầm tụng niệm.

Làn khói mờ ảo, uốn lượn bốc lên từ khoảnh đất nơi rễ cây ăn xuống, kèm theo những tia sáng xanh lục nhỏ li ti mà dày đặc như bụi mưa chiếu rọi lên không trung. Dưới mặt đất, có tiếng ầm ì, dường như có thứ gì đó đang vặn mình chuyển động. Toàn bộ đỉnh núi Phù Lung đều khẽ run rẩy trước một thứ sức mạnh khổng lồ.

Miệng tôi lẩm nhẩm mỗi lúc một nhanh.

Một cột ánh sáng rực rỡ lóa mắt đường kính tới mấy mét từ dưới đất rọi thẳng lên trời, rồi tỏa ra trên không trung thành những vành sáng hình thù bất quy tắc trông như những đám mây, sau đó chầm chậm hạ xuống, bao trọn lấy thực chân của tôi. Tôi cảm nhận được nó đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt trong vòng ánh sáng không rõ hình thù ấy, thu nhỏ lại, rồi biến hóa.


Ánh sáng chói lòa rọi thẳng tới trước mặt khiến tôi không thể không nhắm mắt lại. Tất cả nguyên khí và sinh lực, cứ thế bay vọt ra ngoài qua lòng bàn tay tôi.

Không biết sau bao lâu, bên tai không còn tiếng gió vùn vụt nữa, đôi mắt nhắm nghiền không còn cảm nhận được bất cứ ánh sáng khó chịu nào. Trong một sự yên tĩnh vô cùng tận, tôi mở mắt ra.

Nhìn những thứ xuất hiện trước mắt, tôi thở phào một hơi.

Một thuyền gỗ nhỏ bình thường, lặng lẽ đỗ trong một chùm nắng nhàn nhạt.

Đúng vậy, tôi đã biến thực thân của mình thành một con thuyền.

Thực thân của một yêu cây ngàn năm không phải chỉ là nơi để cho tôi mỗi năm trở về nương thân trong phút chốc.

Thân cây ngàn tuổi, lấy gỗ làm thuyền, trên trời dưới đất, đi lại tùy duyên. – Trong ngày sinh nhật của một năm nào đó, một người bạn thân đã tặng tôi một món quà. Trên thiệp chúc mừng có viết bốn câu trên. Người bạn nói, món quà này, về sau có lẽ sẽ dùng đến. Cô là yêu quái duy nhất có được món quà này.

Người bạn đó quả nhiên có con mắt nhìn xa trông rộng.

Vì có được món quà này, một khi tôi biến thực thân của mình thành một con thuyền, thì trên trời dưới đất, không có nơi nào tôi không thể đi đến; bất cứ không gian nào, bao gồm cả thế giới trong lá bài Tarot đáng ghét kia, thậm chí là… Âm giới. Hơn nữa, bất cứ nguồn sức mạnh xấu xa nào tới từ những không gian này đều không ảnh hưởng tới tôi, chỉ cần tôi vẫn ở trên con thuyền.


Dù cho là thần tiên hay yêu quái, tuy có thể phi thiên độn thổ, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể tự do ra vào bất cứ không gian nào. Vũ trụ quá mênh mông, chứa đựng trong nó vô số những không gian khác nhau về tính chất. Vật thể thuộc không gian này, nếu chưa hề có sự phòng bị mà đã mạo hiểm xông vào một không gian khác, sẽ rất dễ bị những sức mạnh với tính chất hoàn toàn đối lập gây tổn thương nghiêm trọng. Ví dụ như một cục nước đá, nếu đặt trong tủ lạnh thì nó sẽ bình an vô sự, nhưng nếu mang nó ra bên ngoài, đặt dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nó sẽ nhanh chóng tan thành nước rồi bốc hơi. Đây chính là hậu quả do sự khác biệt giữa các không gian mang lại. Còn cục nước đá nhân loại, khi còn sống, chỉ có thể ở trên nhân gian. Nếu chẳng may rơi vào Âm giới, thân thể sẽ không thể nào chịu đựng được sức mạnh hoàn toàn tương phản của không gian này, hậu qua ra sao hẳn cũng đã rõ.

Tôi biết, một yêu quái đã tu luyện thành hình người mà phơi bày hoàn toàn thực thân là một việc vô cùng nguy hiểm. Một khi thực thân bị tổn hại, tôi rất có thể sẽ tan thành mây khói, vô phương cứu chữa.

Nhưng, đây là biện pháp duy nhất. Hơn nữa, tôi tin rằng mình là một yêu quái phúc lớn mạng lớn. Tôi còn phải giữ lại mạng sống này để thực hiện một nguyện vọng.

Tôi quay đầu lại, nhìn thêm một lần nữa phong cảnh tôi đã từng ngắm nhìn vô số lần. Những khuôn mặt và âm thanh trong quá khứ, những cái muốn quên đi, những cái không quên được, đều đang dần dần hiện rõ trong trí não tôi.

Dưới ánh dương rực rỡ, con thuyền nhỏ của tôi sắc biếc lung linh. Tôi nhẹ nhàng ngồi vào trong thuyền, ngồi vào trong sinh mạng thực thụ của tôi.

Đã hứa rồi, nên tôi nhất định phải mang bọn trẻ về nhà!

Tôi nắm chặt lá bài tháp trong tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận