Câu Chuyện Phù Sinh

– Xin lỗi, nếu không phải tại hai con yêu mèo gây rối, thì thu hoạch hôm nay sẽ không ít ỏi đến vậy! – Mộ đứng trước mặt hắn, vẻ hối lỗi nhìn chiếc túi vải lép kẹp trong tay – Chỉ tinh luyện được bấy nhiêu đây.

– Hậu duệ của vua yêu mèo đích xác là có ít nhiều bản lĩnh hơn người. – Hắn cười nhạt, tiếp tục lật giở những cuốn sách trên chiếc giá cao lớn. Ánh đèn dìu dịu hắt xuống từ trần nhà trang trí hoa văn xoắn ốc, bao bọc lấy thân hình cao dong dỏng của hắn, nhưng lại không hề rọi bóng xuống sàn nhà, dù hắn bước tới chỗ nào cũng vậy.

Phòng sách của hắn rộng thênh thang, cao vòi vọi, còn lớn hơn cả một thư viện thực thụ. Tri thức trong toàn vũ trụ dường như đều được hắn cô đặc tại nơi này.

– Tại sao… chưa bao giờ anh nhìn tôi lấy một lần? – Mộ đuổi theo bước chân khoan thai của hắn, trong ánh mắt nhìn theo hắn không giấu nổi một nỗi thất vọng ngấm ngầm – Tôi thế này, không đẹp sao?


Hắn chẳng hề để ý tới cô ta, chỉ chăm chú giở đọc cuốn sách “Thuyết lượng tử của hệ nhiều hạt”, vừa đọc vừa lắc đầu, đặt lại vào giá sách, rồi lại lấy cuốn “Lược sử thời gian”, lại đọc, vẫn lắc đầu. Cho tới những cuốn như “Bàn về sự biến đổi của từ trường trái đất”, “Hiện tại và tương lai sinh mệnh của vũ trụ”, hắn chỉ liếc qua vài cái rồi khinh khỉnh quăng vào chỗ cũ, cất giọng lạnh lùng:

– Rác rưởi!

– Thước… – Mộ bước một bước lại gần, gọi tên hắn với vẻ không cam chịu.


– Gọi ta là chủ nhân, hoặc là thần Anubis! – Ánh mắt hắn không hề di chuyển, lạnh lùng gấp cuốn sách đang cầm trên tay lại – Hình dạng của cô bây giờ thế nào chẳng hề quan trọng. Những câu hỏi tầm thường này chỉ có giống người ngu xuẩn mới thốt ra, ta mong rằng sẽ không bao giờ còn nghe thấy từ miệng cô nữa.

Ánh sáng trong mắt Mộ dần trở nên ảm đạm. Cô ta đặt túi vải lên bàn, khẽ nói:

– Vâng, thưa chủ nhân!

– Ra ngoài đi! – Ngón tay trái của hắn vừa cử động, chiếc túi vải liền bay vào tay hắn. Hắn nhấc chiếc túi trên tay ước lượng, rồi nói – Tiếp tục cố gắng, chúng ta vẫn còn một chút thời gian. – Hắn bước tới phía trước quả địa cầu đặt lên giá sách, chầm chậm xoay tròn quả cầu lớn màu xanh lam – Ba Vương thẳng hàng… ha ha.

– Chủ nhân yên tâm! – Mộ lùi ra đến trước cửa, trong lúc quay người bước đi, lại nhìn vào khuôn mặt xoay nghiêng với những đường nét quyến rũ tuyệt vời của hắn, khuôn mặt đã hằn sâu trăn trở trong lòng cô ta cả trăm ngàn năm nay, bất giác lẩm bẩm một mình – Tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận