Câu Chuyện Phù Sinh

Tôi lê thân xác đau đớn quay trở về nhà họ Đường. Đúng vậy, tôi đã bị một chiếc xe chở hàng quá tải phóng ẩu tông vào. Tuy thân thể tôi không phải là thịt da thật sự, nhưng ít nhiều cũng có cảm giác đau đớn.

Đường Tiểu Hoa vẫn đang ngủ say sưa. Ngoài cửa sổ không biết tự lúc nào đã bừng sáng ánh trăng. Cô trở mình, sắc trắng bàng bạc tràn trề trên khuôn mặt, rất đỗi nuột nà hiền dịu, rành rành là một khuôn mặt khác hẳn, nhưng lại đem đến cho tôi nỗi nhớ thương chân thực về một người khác.

Tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt ngây thơ đó. Cuối cùng, tôi áp bàn tay lên trán cô, nhắm mắt lại, đưa một dòng sức mạnh ấm nồng từ trong tim tôi tuôn chảy tới bàn tay, thẩm thấu vào trong thế giới của cô.

– Bất Ngữ… – Trái tim tôi thầm gọi tên cô, hết lần này đến lần khác.

– Dạ… – Đường Tiểu Hoa đang say ngủ khẽ mấp máy đôi môi.

– Tại sao lại nói dối với những kẻ sắp chết kia? – Ánh mắt của tôi rơi trên cổ tay đã khuyết đi một phần da thịt của cô, lòng đau đớn âm ỉ.


– Người nhện hỏi em, có thực lòng muốn giúp đỡ những người gặp nguy hiểm kia không? – Cô chậm rãi đáp lời – Hắn bảo, chỉ cần em nói với những người sắp chết ấy rằng, các người có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì họ sẽ không chết.

Tôi không thể không thầm nguyền rủa gã yêu trùng đê tiện kia. Chính là hắn, vì muốn lấy được cánh hoa của hoa Sấm, cũng chính là máu thịt của Đường Tiểu Hoa, đã nghĩ ra cách này để thức tỉnh toàn bộ năng lực của cô, lại còn vì thế mà kết oán với lũ quỷ tốt chuyên cai quản chuyện sinh tử.

– Em không phải là vật xui xẻo… không phải là độc miệng… Em cũng có thể cứu người. – Đường Tiểu Hoa vẫn lảm nhảm – Hóa ra, nói dối cũng chưa hẳn là việc xấu…

Tôi thần ra một lúc, rồi hỏi một câu mà tôi muốn hỏi nhất:

– Việc của sư phụ, sao lại lừa tôi?

– Em đã cảnh tỉnh các sư huynh… Em nhìn thấy sư phụ cầm kiếm rạch vào thân thể của họ, lấy nội đan ra, rồi biến thân xác của họ thành thứ tro màu xanh lục, bỏ vào hũ sứ, cất kín trong vách tường. Nhưng họ không tin, nói rằng em luyện công bị tẩu hỏa nhập ma. Hôm đó, báo tuyết vô tình biết được việc ông ta dùng nội đan của các sư huynh để nấu thuốc, ông ta muốn giết báo tuyết diệt khẩu… Em nghe thấy báo tuyết đang kêu cứu… em như đã hóa điên, dòng năng lượng hừng hực cuộn chảy khắp cơ thể. Em đã đánh một chưởng vào giữa ngực ông ta… Tay phải của em giống như bị thiêu cháy…

– Sao em không nói ngay cho tôi biết? – tôi chỉ muốn lôi cổ cô dậy dần cho một trận.

– Sư huynh yêu quý sư phụ, tin tưởng sư phụ, tôn kính sư phụ đến vậy… Vạch mặt ông ta, khác nào lật đổ thế giới của anh. – Đường Tiểu Hoa khẽ nhíu đôi mày – Nội đan của sư huynh vẫn chưa luyện thành… Sư huynh luôn muốn được làm người thừa kế sư phụ… Nếu hung thủ là sư phụ, anh còn muốn tiếp tục tu luyện không? Bỏ dở việc tu luyện trong thời khắc then chốt đó… anh sẽ hao tốn nguyên thần nghiêm trọng, sẽ mất mạng. Nhưng, nếu như hung thủ là em… anh sẽ giận dữ, sẽ đau lòng, nhưng chỉ cần anh còn muốn tìm em báo thù, chắc chắn anh sẽ nỗ lực luyện thành nội đan… Chỉ cần qua được cửa ải này, anh sẽ trở thành sơn thần đúng như anh mong muốn. – Vầng trán cô thư thái trở lại – Không có gì quan trọng bằng việc anh bình yên sống tiếp. Nói dối, không phải vì muốn lừa gạt anh, mà bởi vì… em yêu anh!

Hồ ly không bao giờ khóc, đặc biệt là hồ ly nam. Thế nhưng, hôm nay tôi dã phá lệ.

– Đúng là đồ ngốc nghếch! – Tôi lau nước mắt, hít sâu một hơi, véo mũi Đường Tiểu Hoa.


Cô hắt hơi một cái, mở choàng mắt ra:

– Tiểu Thấu… cậu vẫn chưa ngủ à? – Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt.

-Tôi phải đi xa một thời gian. – Tôi cố tỏ ra bình thản, lời lẽ lạnh nhạt, giống như thường ngày.

– Đi đâu? Đi bao lâu? – Cô lo lắng hỏi.

– Về quê. ừm… khoảng một tháng. – Tôi dí tay vào đầu cô. Cô thở phào một tiếng. Tôi chăm chú ngắm nghía hình dáng của cô, muốn ghi tạc dáng điệu ngốc nghếch ấy vào trong tâm não… Tôi sẽ ra đi, không phải một tháng, mà là vĩnh viễn. Trước đó, tôi vẫn còn một việc phải làm.

– Ngủ đi! Tôi phải đi đây! – Tôi ấn cô trở lại giường.

– Đi ngay bây giờ à? – Cô quyến luyến nhìn tôi. Tôi gật đầu. Cô nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng nhoẻn miệng cười:


– Vậy thì, chúng ta hãy giả vờ như ngày mai vẫn sẽ gặp lại nhé!

Ngày mai là ngày 1 tháng 4. Cá tháng tư. Tôi cười cười:

– Được! Hẹn gặp lại ngày mai!

– Hẹn gặp lại ngày mai! – Cô vui vẻ chui vào trong chăn – Hãy sớm quay lại nhé!

Tôi bước ra khỏi phòng, không nói năng gì. Cho đến khi cô ngủ say trở lại, tôi đi xuyên qua tường, đứng bên cạnh cô, nhìn cô ngủ ngon lành, như một con heo con. Tôi nghĩ, giây phút đó, khuôn mặt tôi rạng rỡ một nụ cười, một niềm ấm áp và thương yêu đã bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện. Em sẽ trở thành một cô nhóc bình thường. Sau này, em sẽ không còn nhớ tới tất cả mọi thứ liên quan đến tôi nữa. Em sẽ có niềm hạnh phúc mới hoàn toàn. Đây là việc cuối cùng mà một thần hộ mệnh, một con hồ ly có thể làm cho em.

Trước khi trời hừng sáng, một con hồ ly trắng như tuyết nhảy ra từ cửa sổ phòng ngủ của Đường Tiểu Hoa. Nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn căn nhà của Đường Tiểu Hoa một chốc, sau đó biến mất trong những tia sáng mờ nhạt lúc bình minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận