Câu Chuyện Phù Sinh

“Người đã thấy, hộp đang tìm.”

Khô Nguyệt viết một câu vào email, gửi đi. Đây là giao hẹn giữa anh với khách hàng, mỗi một bước hành động đều phải thông báo cho đối phương,

Tắt máy tính, anh thư thái đổ người lên chiếc giường cũng tạm được coi là êm ái. Thằng cha Seven kia sắp xếp cho anh ở trong một nhà trọ nhỏ đối diện chéo với quán bar Butterfly Kisses. Lúc Seven sắp đi khỏi, anh nhìn thấy rõ gã ghé tai thầm thì với ông chủ nhà trọ vài câu, rồi ông chủ cảnh giác nhìn Khô Nguyệt mấy cái, lặng lẽ gật gật đầu.

Đúng là một tay thuộc hạ thận trọng. Tuy Khô Nguyệt không ưa gì Seven, nhưng vẫn khen ngợi thái độ làm việc của hắn.

Sau khi ổn định chỗ ở, liên tiếp mấy ngày liền, Khô Nguyệt hàng sáng đều ra khỏi nhà vào một giờ nhất định, lang thang qua những đường lớn ngõ nhỏ, sắc mặt lo âu, tay cầm bức ảnh cũ rích hỏi han đủ kiểu.

Đóng kịch cũng cần phải chuyên nghiệp, bao gồm cả việc che giấu “tố chất nghề nghiệp” của sát thủ vào hôm trước, mặc kệ cho Seven đánh lén một gậy sau lưng, rồi nhân thể chết ngất luôn.

Chiều hôm nay, anh lê tấm thân “mệt mỏi rã rời” bước vào Butterfly Kisses, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ như thường lệ, gọi một ly rượu vang rồi ngồi xuống.


– Không có kết quả? – Lạc Diệp bước tới trước mặt anh, trên tay bưng một ly nước ép trái cây, ngồi xuống.

– Tạm thời chưa có! – Khô Nguyệt lắc đầu. Anh ngẩng nhìn cô gái trước mặt, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính, hắt lên làn da trong suốt như thủy tinh của cô, mỏng manh như không chịu nổi một cái chạm.

Lạc Diệp là con gái của Cận Phi Vũ, nhưng không có quan hệ ruột thịt với ông. Năm xưa, ông đã cứu được Lạc Diệp, khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh từ trong miệng của một con nhện mặt quỷ. Cha mẹ của cô đều đã trở thành miếng mồi ngon của lão yêu quái đó. Mắt cô cũng vì bị dịch độc phun vào mà không còn nhìn thấy gì nữa. Cũng vì cứu cô, Cận Phi Vũ suýt chút nữa đã mất một cánh tay. Tới nay, trên tay phải của ông vẫn còn một vết sẹo rất to lớn.

Cận Phi Vũ là đại ca của toàn bộ Nguyệt Thành. Tất cả cư dân nơi này đều răm rắp nghe theo lời ông. Theo như quan sát của Khô Nguyệt trong những ngày này, sự phục tùng của bọn họ đối với Cận Phi Vũ không phải là do sợ hãi, mà là xuất phát từ niềm kính trọng thực thụ. Họ tôn trọng người đàn ông này, cam tâm tình nguyện coi mệnh lệnh của ông là kim chỉ nam trong cuộc sống. Đương nhiên, nguyên nhân của hiện tượng này không phải là điều mà một sát thủ cần phải tìm hiểu. Điều anh cần làm là sau khi tìm được chiếc hộp gỗ đào mà khách hàng yêu cầu, giết chết Cận Phi Vũ.

– Anh không nên tới Nguyệt Thành trong thời gian này. Nếu tôi là anh, tôi sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. – Cô ngậm lấy ống hút, hút mạnh một hơi – Anh không thuộc về nơi này.

– Ngoài việc không hào nhoáng bằng các thành phố lớn, mọi thứ ở nơi này đều rất tuyệt, con người cũng rất tốt. – Khô Nguyệt dịch người về phía trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, hỏi – Nhưng tôi cảm thấy rất tò mò, hôm đầu tiên gặp cô, cô nói cô đang tắm nắng?

Lạc Diệp cười vang, nói:

– Vào tất cả những ngày có nắng, tôi đều lên nóc nhà ngồi ngắm cảnh tắm nắng. Hôm ấy anh ở phía dưới đột ngột lên tiếng hỏi, thì tôi cũng tiện miệng trả lời thôi.

– Cô có thể ngắm cảnh? – Anh rất đỗi hiếu kỳ.

– Ánh nắng, nhà cửa, cây cối, hoa cỏ, tôi đều có thể nhìn thấy. – Cô chỉ vào đầu mình – Đều ở trong này! – Cô ngừng lại một lát, hai gò má ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt – Và còn… hình dáng của King, tôi cũng có thể nhìn thấy.

– Ồ? – Khô Nguyệt cố làm ra vẻ ngạc nhiên – Lẽ nào cô đã thầm yêu King?

– Suỵt, suỵt! – Vệt hồng trên gò má Lạc Diệp phút chốc đã lan tới tận mang tai, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ lựng như một trái cà chua, cô cuống quýt bịt miệng Khô Nguyệt lại, suýt nữa hất đổ cả ly nước trái cây đang uống.


– Được được, tôi sẽ giữ bí mật, giữ bí mật tuyệt đối! – Khô Nguyệt thành thật thề thốt – Nếu tôi tiết lộ cho người khác, sẽ bị ly nước trái cây của cô làm cho chết sặc!

– Như vậy còn tạm được! – Lạc Diệp đã yên tâm, thở phào một hơi, ngồi về chỗ cũ, nhưng còn chưa ngồi đã lại đứng lên, bước vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh anh, túm lấy cổ áo anh mà nói – Anh nhất định phải giữ bí mật đấy!

– Quân tử nhất ngôn! – Anh giơ tay đầu hàng. Nhìn cô gái nhỏ hoạt bát lanh lợi như một chú thỏ, Khô Nguyệt thật khó lòng tin rằng cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trái lại, cái vẻ khùng khùng nghịch ngợm của cô khiến anh nhớ tới một người bạn cũ. Cô yêu cây cũng hoạt bát hệt như một chú thỏ.

– Ngày hai mươi sáu tháng sau là sinh nhật của King, tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy. – Lạc Diệp im lặng một lúc rồi nói khẽ với anh – Đợi khi râm bụt ánh sao nở hoa, đã có thể hoàn thành!

Vẻ phấn chấn và hạnh phúc của cô khiến Khô Nguyệt lầm tưởng rằng vầng dương đang trì hoãn thời gian lặn xuống chân trời.

– Sao cô lại nói những chuyện này với tôi? – Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô – Tôi là một người xa lạ vừa mới chân ướt chân ráo tới đây. Cô xem, đám Seven tới bây giờ vẫn coi tôi là quân trộm đạo.

Lạc Diệp uống ừng ực một ngụm nước tráo cây lớn, vừa nhai miếng thạch dừa vừa nói rất vô tư – Dù sao anh cũng không phải là người xấu!

Từ lâu anh đã quen việc moi tin tức từ trong ánh mắt của tất cả mọi đối thủ, nhưng với Lạc Diệp, anh không thể nào tìm ra một mảy may dấu vết gì trong đôi mắt lúc nào cũng êm ả như mặt hồ lặng sóng. Thông thường, tình trạng này chỉ xuất hiện ở hai loại người, một là người sâu xa như vực thẳm, hai là người tinh khôi như giấy trắng.

– Lỡ tôi là người xấu thì sao? – Anh bỗng hỏi rất thành thật.


Lạc Diệp mím môi, đặt chiếc ly đã rỗng không xuống, nói:

– Người xấu sẽ không có ý nghĩ muốn cứu tôi khi tôi ngã từ trên nóc nhà xuống.

Khô Nguyệt thoáng ngây người.

– Tôi vẫn có mắt đấy, chẳng qua là nó mọc ở đây mà thôi! – Cô chỉ vào tim mình – Thôi, tôi phải đi đây. Bánh bao bị ốm, tôi phải đi thăm nó.

– Đợi đã! – Khô Nguyệt kéo cô lại – Cô đi thăm Bánh Bao à? Tôi đưa cô đi nhé!

– Thôi khỏi, tới cả cái tổ kiến nhỏ nhất Nguyệt Thành tôi còn tìm ra được, việc gì phải phiền đến anh! Anh cứ ngồi yên cho khỏe. – Cô làm mặt hề với anh, rồi căn dặn – Còn nữa, nhất định phải ghi nhớ lời King nói, buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài! Anh không thuộc về nơi này. – Cô khẽ chau mày – Sau đó, hãy tự cho mình một kỳ hạn. Nếu trước khi râm bụt ánh sao nở hoa, anh vẫn chưa tìm được anh bạn Long kia, thì hãy đi đi! Tôi không đùa với anh đâu!

– Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này! – Anh gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận