Câu Chuyện Phù Sinh

Đêm đến, bốn bề tĩnh mịch.

Khô Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng, tay gõ bàn phím. “Giao dịch kết thúc. Trả lại thù lao”. Rồi nhấn nút gửi.

– Lý do? – Đối phương nhanh chóng trả lời.

– Tôi đã yêu một quán bar ở nơi này.

– Có gì đặc biệt?


– Ông chủ quán bar vĩnh viễn chỉ mở một bài hát – “Butterfly Kisses”. Là bài hát người cha viết tặng riêng cho con gái.

– Sát thủ hình như không cần quá nhiều máu nghệ thuật, càng không cần tình cảm. Anh đã phạm vào đại kỵ.

– Nhưng cô thì cần. Chiếc xích đu hình bươm bướm đã hoàn thành, sơn cũng đã quét xong, tuyệt đẹp. Ông ta nói, đã mất một ngàn năm mới làm xong.

Từ lúc đó, đối phương không còn trả lời nữa. Khô Nguyệt tắt máy tính, lặng lẽ nằm xuống giường.


Cuộc sống của anh trong thế giới Chiêu Hồng, gia đình, cha mẹ, anh trai, em gái, tất cả những cảnh tượng anh đã ép buộc mình phải quên đi, dần hiện về sống động. Nếu như năm xưa, anh lựa chọn quay trở lại chứ không phải là bỏ chạy… thì sẽ ra sao?

Anh vất vả tu luyện trong thế giới con người, đổi về một bản lĩnh cao thâm. Anh chém giết yêu quái, tàn bạo vô song. Những con yêu quái xấu xí hung ác, con nào cũng khiến anh nhớ đến kẻ địch đã biến cha, anh trai và em gái anh thành tro bụi. Thế nhưng, dù giết chết bao nhiêu yêu quái, anh vẫn không thể nào thấy vui vẻ. Cha và anh trai, cùng toàn bộ những người đồng tộc đã cùng tồn vong với giới Chiêu Hồng, họ mới là những người sinh ra để bảo vệ quốc gia và người thân thuộc, là những chiến binh Bướm Đêm đích thực. Còn anh, chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ đào ngũ hèn nhát.

Anh mua vô số căn nhà ở khắp nơi trên thế giới, chỉ là muốn tìm một gia đình. Nhưng, nhà chỉ là nhà, có nhiều bao nhiêu cũng không phải là gia đình.

Nghĩ tới Cận Phi Vũ, nghĩ tới Lạc Diệp, Khô Nguyệt bất giác khẽ ngâm nga bài hát “Butterfly Kisses” đã nghe cả trăm lần.

Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã tới Nguyệt Thành. Có lẽ, anh có thể làm được việc gì đó cho nơi này, cho một số người nào đó, bằng một cách thực sự chính xác. Có những hối tiếc, đối với anh, sẽ không bao giờ còn bù đắp được, nhưng đối với người khác, có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn. Nếu là như vậy, tại sao anh không thực hiện?

Sớm tinh mơ, bầu trời chớm hửng. Khô Nguyệt âm thầm rời khỏi Nguyệt Thành. Anh phải lấy một thứ đã gửi gắm ở một nơi khác, một thứ từng bị anh coi là sỉ nhục, không đủ sức để mang nó trên lưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận