Câu Chuyện Phù Sinh

✣ Linh tê ✣

Dù bạn có biến thành hình dạng như thế nào,

Trong mắt người thực lòng yêu bạn,

mãi mãi chỉ nhìn thấy thời khắc mà bạn xinh đẹp nhất.

Vứt bỏ tự ti, bước thêm một bước,

bạn sẽ nhận ra ánh hoàng hôn trên sa mạc tươi đẹp biết bao nhiêu.

DẪN


Đinh Tiểu Thác đã ba ngày liên tiếp không đi học.

Cô hệt như con kiến rơi vào chảo lửa, ngồi thụp trong nhà vệ sinh nam trên tầng ba của một rạp chiếu phim sang trọng nhất, hoành tráng nhất trong trung tâm thành phố, đối diện với bồn cầu mà than ngắn thở dài – Cô đã làm mất thanh kiếm Linh Tê mà sư phụ giao cho cô trông coi.

Thật là xui xẻo! Thanh kiếm này luôn nằm trong mặt dây chuyền dưới hình dạng là một chùm ánh sáng nhỏ, đeo trên cổ cô đã mấy trăm năm nay. Trong khoảng thời gian đó, cô đã trải qua nhiều trò vận động mạnh, như bị sư phụ ném lên trên trời như một quả bóng bowling, hay tham gia đại hội thể thao ở trường, song sợi dây chuyền vẫn chắc chắn hệt như mọc trên cổ cô, kiểu gì cũng không rơi đứt. Không hiểu sao buổi tối hôm đó, cô chỉ đi xem một xuất phim “Avatar”, trong bụng thấy mót, tiện chân lẻn vào nhà vệ sinh nam ở phía trên rạp chiếu phim cho nhanh. Đúng lúc định lật nắp đậy bồn cầu lên, sợi dây chuyền bằng vàng ròng trên cổ lại tự dưng đứt lìa, rơi thẳng vào trong bồn cầu.

Khi đó, nắp bồn cầu vẫn chưa lật lên, cũng có nghĩa là sợi dây chuyền cất giữ kiếm Linh Tê đã xuyên qua cái nắp dày cộp biến mất không tăm tích… Vị sư phụ nát rượu đã từng nói chắc như đinh đóng cột với cô rằng thanh kiếm còn người còn, nếu thanh kiếm mất… vĩnh viễn xa bao nhiêu thì mày hãy cút xa bấy nhiêu! Xong rồi, lần này đúng là toi rồi, nếu để vị sư phụ hẹp hòi của cô biết chuyện cô đánh cược với người khác thắng được một chiếc vé xem phim “Avarta” tại rạp IMAX cao cấp mà lại không đưa cho ông ta, cộng thêm vụ đánh mất kiếm Linh Tê, hai tội tày trời, cô có bị treo cổ cả trăm lần cũng không đủ làm nguôi cơn phẫn nộ. Làm thế nào đây? Phải mau chóng tìm người cứu cơn nguy cấp!

Đương nhiên, ngoài yêu cây ngàn năm mở tiệm bánh ngọt là tôi, còn ai có thể giúp cô ta nữa? Sau khi ép Đinh Tiểu Thác mua một tá bánh xốp hương vani ngọt khé cổ, tôi nói với cô rằng, sợi dây chuyền của cô có lẽ đã rơi vào khe hở không gian, muốn tìm lại, chỉ còn cách đi theo nó tới “thế giới đó”. Cô ta không rét mà run, hắt xì hơi một cái, ôm nguyên một hộp bánh xốp vani đi về luôn.

Ngày hôm sau, một ngày chủ nhật rực rỡ ánh nắng. Gã béo và gã gầy múa may chổi quét giẻ lau trông như cô bé Lọ Lem, lén lút bên cạnh lòng vòng bên cạnh tôi và Cửu Quyết, ráng sức nghe lén cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.

Tôi buộc phải thừa nhận, suốt bao nhiêu năm nay, mỗi lần gặp gã đàn ông với mái tóc bạc trời sinh tựa như mặt nước hồ, tôi đều thầm nguyền rủa, cái gã già cốc đế này, sao vẫn cứ đẹp trai tới kinh thiên động địa thế nhỉ! Ngay từ khi vừa mới tu luyện thành hình người, tôi đã quen Cửu Quyết. Gã thường tới núi Phù Lung nơi tôi sống, tìm một người đàn ông khác cùng nhau đánh cờ. Khi đó, tôi ghét cay ghét đắng việc gã cứ mở miệng gọi tôi là yêu cây bé nhỏ, nhưng về sau, lại nhờ có gã giúp đỡ hết lần này tới lần khác, tôi mới có thể sống yên bình. Ai bảo giữa nam và nữ không có tình bạn thực sự, tôi và Cửu Quyết chính là nhân chứng sống cho điều này.

– Có thể phỏng vấn ngài một lát không? – Tôi ngồi đối diện với Cửu Quyết, cầm chiếc kem ốc quế bơ hoa quả thập cẩm đã ăn một nửa lên với điệu bộ rất kịch, chìa tới trước mặt gã – Xin hỏi, Đinh Tiểu Thác là đồ đệ của anh, hay là một người qua đường nợ tiền của anh, hay là quân trộm cướp?

– Là đồ đệ! – Cửu Quyết uống một ngụm rượu vang trong ly. Đồ uống của gã xưa nay chỉ có rượu, không có gì khác. Tôi thu micro lại, nhướng mày chất vấn:

– Làm gì có vị sư phụ nào lại cố ý sửa gáy đồ đệ của mình? Sợi dây chuyền cất giữ kiếm Linh Tê kia rõ ràng là do anh giở trò! Để cô ta tới tìm tôi cũng là cái bẫy anh cố ý giăng ra!

– Vai trò phụ trợ của đồ đệ chính là bị sư phụ sửa gáy. Ai bảo nó ăn mảnh cái vé xem phim “Avatar”!


– Nhân cách của anh cũng biến thái hệt như màu tóc của anh!

– Cảm ơn cô đã quá khen, cây kem của cô sắp chảy rồi kìa.

Tôi tọng cả cây kem vào miệng, thái độ không mấy vui vẻ:

– Anh quẳng cô ta vào một không thời gian khác, không sợ cô ta có chuyện hay sao?

– Đừng quên rằng nó là một con linh tê, lại từng hầu hạ bên cạnh Nguyệt Lão, nó có thể ứng phó được. Chẳng may không ứng phó được, cũng là đáng đời. – Cửu Quyết vừa uống ly rượu chùa trước nay chưa bao giờ chịu trả tiền, vừa hỏi – Cô có tin vào số mệnh không?

– Tin vào số mệnh, nhưng không chấp nhận số mệnh! – Tôi trả lời thẳng tuột.

– Ha ha! – Ánh mắt của gã bỗng trải dài đến xa xăm – Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, phải chăng có thể thay đổi được vận mệnh đã định?

– Không có nếu như! – Tôi lắc đầu – Việc đã xảy ra, không thể thay đổi.


– Chưa hẳn! – Cửu Quyết cười ranh mãnh, xòe tay, trong đó hiện ra một cây đèn đỏ rực nhỏ bé tinh xảo, được chạm trổ thành hình đôi cánh.

– Đèn Chu Tước của tiên nữ thời gian? – Tôi kinh ngạc, buột miệng kêu lên, sau đó chớp chớp mắt một cách gian xảo, ngồi xuống bên cạnh Cửu Quyết – Đồ ăn trộm hả?

– Xì! – Cửu Quyết lườm tôi khinh bỉ – Trong tam giới, fan hâm mộ của tôi có hàng đàn. Chỉ mượn một cây đèn thôi, có gì khó khăn đâu!

Gã uống sạch giọt rượu cuối cùng, xoay xoay chiếc ly rỗng, lẩm bẩm một mình:

– Trong cuộc đời của mỗi người, đều có một nơi buộc phải đi, một người buộc phải gặp, một thứ tình cảm buộc phải đối mặt. Yêu quái cũng giống như vậy.

Thái độ nghiêm túc bất ngờ của Cửu Quyết đã nhanh chóng được thay thế bằng vẻ biến thái thường thấy, gã mở một nụ cười giảo hoạt:

– Thực ra, tôi chỉ muốn làm một thí nghiệm mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận