Câu Chuyện Phù Sinh

Lục A Tàng đứng ở cuối con đường hầm quanh co kéo dài, phức tạp và tinh xảo, không thể không thán phục đám yêu tinh chuột chũi tới cả tiếng người cũng không biết nói kia. Những con tiểu yêu hạ cấp này chỉ bỏ ra chưa đầy hai mươi tư tiếng đã hoàn tất công trình khổng lồ mà con người trong điều kiện bình thường phải mất ít nhất một tháng mới có thể hoàn thành.

Từ nơi giam giữ tới chỗ này, Lục A Tàng đã phải đi một tiếng đồng hồ, bên cạnh còn có ba người nữa. Mà không, là ba con yêu quái.

Hai con yêu tinh lợn lòi nhang nhác giống nhau trông vẫn rất đần độn, mặc áo T-shirt giống nhau, răng nanh lòi ra ngoài, dớt dãi lòng thòng đi theo cô, tay trái cầm đèn pin, tay phải mỗi tên đều cầm một cây gậy nhỏ màu đen trông không hề bắt mắt.

Lục A Tàng đương nhiên biết rõ đó là cây dùi cui điện đã được cải tiến, điện áp còn cao hơn 20.000V nhiều. Thứ mà cô cảm thấy hứng thú lại không phải bọn yêu tinh lợn lòi hay cây dùi cui điện, mà là một người đàn ông luôn đi phía trước cô. Dưới ánh sáng bập bùng nghiêng ngả, tấm áo gió rộng thùng thình xòe tung trên thân hình cao gầy, mái tóc màu xám ánh lên những vệt sáng u ám. Không nhìn thấy khuôn mặt, bởi vì người này đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ hình mặt cười giống như mặt nạ của quái nhân cô đã nhìn thấy trên tường. Trực giác mách bảo cô, người đàn ông này và quái nhân xuất hiện trên tường không phải cùng một người.

Kẻ này cũng là một con yêu quái, nhưng không rõ là loài nào. Lục A Tàng ngửi thấy yêu khí tỏa ra từ hắn. Hơn nữa, vừa nãy khi bị hắn đưa ra khỏi căn phòng giam năm sao, đi thang máy thẳng xuống đoạn khởi đầu của đường hầm này, cô nhìn thấy một con yêu tinh chuột chũi lông nâu to khỏe, dẫn đầu một đám đồng loại từ một xó tối xông ra, đứng thẳng người dưới chân hắn, dùng thứ ngôn ngữ yêu tinh chí chóe một hồi.

Yêu quái không phân biệt ranh giới quốc gia, ngôn ngữ yêu tinh thông dụng khắp toàn cầu. Lục A Tàng nghe câu được câu chăng, đại loại là “đã đào thông rồi”, “đi ra là nhìn thấy ngay”, “tiền công đâu”.

Người đàn ông gọi một cú điện thoại, lập tức có mấy gã yêu tinh lợn lòi sức khỏe kinh người gánh ra mấy chục hòm gỗ, đặt trước mặt bọn yêu tinh chuột chũi. Lục A Tàng len lén nhìn trộm một cái, thấy trên hòm gỗ có in dòng chữ “Thức ăn cho mèo nhãn hiệu xxx”.

Con chuột chũi cầm đầu chỉ huy đám thuộc hạ, hoan hỷ khiêng đống hòm gỗ đi.

– Vẫn là vào thành phố mới có cơm ăn! Tuy thức ăn cho mèo không ngon bằng côn trùng, nhưng còn hơn là bị đói!

– Đúng đấy, các cánh đồng ở quê tôi toàn là nhà máy của con người, tới một cọng cỏ cũng không mọc nổi. May là tôi đi theo đại ca tới đây!

– Nếu chúng ta không phải là chuột chũi, mà là con người thì hay quá! – Lục A Tàng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai con chuột chũi trong đám.

Cuối đường hầm là một bức tường thép đã bị phá thủng một lỗ lớn. Sau bức tường là một căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông. Nói là căn phòng hình như không được đúng lắm. “Căn phòng” này giống với một khối lập phương khổng lồ làm bằng kính hơn. Ngoài một chùm các ống trông như cụm tinh thể pha lê cao chừng một mét ở chính giữa khối lập phương, còn lại trống trơn không có vật gì khác.

Người đàn ông hết sức thận trọng rút rừ trong người ra một chiếc lọ trong suốt hình ống nghiệm bịt kín, một đầu là vòi xịt bằng kim loại, bên trong là một lớp mỏng chất lỏng màu đỏ máu, chầm chậm chảy theo chiều nghiêng của ống nghiệm.

Người đàn ông nhìn món đồ này với ánh mắt vô cùng trân trọng, dường như thứ cầm trong tay không phải là chiếc ống thủy tinh, mà là một sinh mệnh.

– Tiểu thư Charlotte, xin mời qua bên này! – Người đàn ông dẫn cô tới mặt chính diện của khối lập phương, đặt ống nghiệm chuẩn xác vào khu vực hình vuông ở chính giữa tấm kính, ấn mạnh một cái.

Thứ chất lỏng sền sệt trong ống nghiệm phun ra đều đặn từ vòi xịt, biến thành một đám sương mù màu đỏ, bám lên mặt kính dày cộm. Sau những tiếng xì xì kỳ quặc, đám sương mù màu đỏ máu đã thẩm thấu hoàn toàn vào lớp kính, hiện ra một dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh tỏa ánh xanh lam mờ mờ.

– Phiền cô đặt tay phải lên trước, sau đó đặt tiếp tay trái lên. – Người đàn ông lịch thiệp hướng dẫn, chỉ vào ngôi sao sáu cánh.

Lục A Tàng ngoan ngoãn làm theo. Cô là con tin, phải làm tròn bổn phận, huống hồ đằng sau còn có hai con yêu tinh lợn lòi cầm dùi cui điện đứng canh chừng.

Một dãy chữ số lập thể láp lóe ánh sáng xanh lục dần dần hiện lên trong ngôi sao sáu cánh.

– Phiền cô ghé mắt trái vào vị trí gần ngôi sao sáu cánh nhất, sau đó đến mắt phải. – Người đàn ông lại chỉ dẫn, Lục A Tàng tiếp tục làm theo.

Một vòng tròn màu đỏ to bằng ngón tay cái nổi lên ở chính giữa ngôi sao sáu cánh. Người đàn ông không biết lấy từ đâu ra một chiếc kim mảnh, đâm một cái vào ngón trỏ trên bàn tay trái của Lục A Tàng, sau đó ấn đầu ngón tay ứa máu vào vòng tròn màu đỏ.

Lục A Tàng chỉ cảm thấy không khí khẽ rung động một lúc, một tia mảnh màu trắng vươn dài ra từ chính giữa ngôi sao sáu cánh, tách “bức tường kính” trước mặt ra làm đôi, mở sang hai bên.

– Lấy khối xanh lam hình thoi trên đám tinh thể kia ra đây! – Người đàn ông lên tiếng, không hề có ý định bước vào trong khối lập phương cùng với cô, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ vuông vắn màu vàng kim – Đặt vào trong này.

– Ờ…- Lục A Tàng ra vẻ sợ hãi gật đầu.

Khi ngón tay cô chạm vào khối xanh lam hình thoi lơ lửng bên trên đám tinh thể, cô đã cảm thấy một mùa đông triệt để, xuyên qua da thịt thấm sâu vào huyết mạch. Tuy chỉ là trong tích tắc, nhưng thấm thía tới mức khiến người ta khiếp sợ. Cô định thần quan sát, thấy khối tinh thể xanh lam bao bọc quanh một vật dạng xơ bông màu trắng hình giọt lệ, dường như còn chậm rãi chuyển động, giống như tinh vân trong vũ trụ, nhìn lâu khiến người ta hoa mắt. Cô nhanh chóng cầm lấy khối hình thoi bỏ vào trong chiếc hộp vàng kim, quay ra ngoài.

Từ trên đỉnh đầu chợt vọng xuống một tràng âm thanh quái lạ. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lục A Tàng bèn hỏi người đàn ông:

– Trên kia là đâu?

– Cung điện Louvre! – Người đàn ông thận trọng đón lấy chiếc hộp từ tay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui