Câu Chuyện Phù Sinh

Người đàn ông đi trước, lũ yêu tinh lợn lòi đi sau, Lục A Tàng bị kẹp ở giữa.

Trên đường trở về, bọn yêu tinh lợn lòi rõ ràng phấn khởi hơn trước rất nhiều, cứ rì rầm chuyện trò lải nhải. Người đàn ông cắm mặt bước đi, không nói một lời, ôm chặt lấy chiếc hộp màu vàng kim. Lục A Tàng để ý thấy ngã rẽ mà họ rẽ vào không phải là lối đi khi đến.

Cho tới khi một làn ánh trăng mát rượi rơi xuống gò má nóng râm ran của cô, Lục A Tàng mới phát hiện ra, lối ra khác của đường hầm không phải thông với căn phòng giam năm sao cô từng ở, mà là một vườn hồng. Trong cỏ dại ken dày trên mặt đất, lác đác có một vài đóa hồng đang nở, những bông khác đều đã héo úa. Đằng sau khu vườn là một căn nhà nhỏ ba tầng sơn trắng trông rất bình thường, màu sơn đã không còn sạch sẽ, loang lổ vết bụi đất và mục nát, đến cửa sổ cũng sứt mẻ biến dạng. Có vẻ như là một căn nhà hoang lâu ngày không có người ở.

Bước chân của người đàn ông băng qua vườn hồng, tiếng lá khô cành gãy vang lên lạo xạo. Ra khỏi khu vườn, người đàn ông thình lình đứng lại, có vẻ ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi vẫy vẫy tay với hai tên yêu tinh lợn lòi. Bọn chúng chạy líu ríu lại gần, người đàn ông chìa chiếc hộp màu vàng ra phía trước, nói:

– Hai ngươi mang vật này về giao cho ngài ấy cho ta. Ta còn có việc khác phải làm, đợi lát nữa sẽ về gặp mặt.

Một gã yêu tinh lợn lòi đón lấy chiếc hộp vàng như đón lấy thứ linh thiêng nhất trên thế gian, nuốt ực nước bọt, ôm chặt chiếc hộp vào lòng.

– Đi đi, con đường gần nhất là vòng qua căn nhà này, băng qua khu đồi núi kia. Nhờ vào thứ mà ngài ấy đã đặt vào trong người các ngươi, các ngươi chắc chắn sẽ đến nơi rất dễ dàng, đúng không? Ngài ấy vẫn đang chờ tin tốt lành từ các ngươi đấy! – Người đàn ông nói.

Hai gã yêu tinh lợn lòi nhìn nhau một cái, hớn hở gật đầu.

– Vâng! – Bọn yêu tinh lợn lòi lại có thể nói rất sõi thứ ngôn ngữ của con người thứ thiệt, vỗ ngực nói – Chúng tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm!

Người đàn ông ra hiệu cho bọn chúng đi mau. Đúng vào khoảnh khắc hai gã yêu tinh lợn lòi quay người bước đi, người đàn ông rút từ trong người ra một cây bút trông rất đỗi bình thường, ấn vào đầu bút hai cái, một tia lửa nhỏ nhưng lóa mắt xẹt ra khỏi ngòi bút.

Dường như chỉ trong vòng một phần nghìn giây, ngòi bút trên tay người đàn ông đã lần lượt chọc vào sống lưng của hai gã yêu tinh lợn lòi. “Phịch” hai tiếng nặng nề, hai gã yêu tinh lợn lòi đã ngã lăn xuống đất.

Người đàn ông giơ chân đá vào bọn chúng, không thấy nhúc nhích, bèn thu lại cây bút, bỏ mặt nạ xuống. Bên dưới tấm mặt nạ là khuôn mặt của Mục Dã Lương.

Lục A Tàng nhìn khuôn mặt trẻ trung nổi bật ngay cả trong bóng tối, theo phản xạ làm ra vẻ khiếp hãi cực độ, lùi lại phía sau hai bước, song trong lòng lại nghĩ thầm, điển trai đến mức này, nghề gì không làm mà lại làm nghề bắt cóc, đáng tiếc đáng tiếc. Thế giới này đúng là càng ngày càng điên rồ.

– Được rồi, đừng diễn nữa, Lục A Tàng! – Mục Dã Lương xua tay với cô.

Ngoài người ký hợp đồng với cô ra, không ai có thể biết được tên cô. Sau thoáng chốc ngạc nhiên, cô bĩu môi, bước tới trước mặt anh ta, lập tức rũ bỏ bộ dạng yếu đuối khiếp đảm của một tiểu thư nhà cự phú, mỉm cười hỏi:

– Anh chính là người ký hợp đồng với tôi…

– Đúng, tôi chính là người thuê cô. – Anh thẳng thắn thừa nhận, cúi người xuống bên cạnh bọn yêu tinh lợn lòi, nhấc chiếc hộp vàng kim lên, mở ra, sau đó móc trong người ra một chiếc hộp màu trắng to cỡ bao thuốc lá, lắc ra một vật tỏa ánh sáng lam mờ mờ, gần như giống hệt với khối hình thoi mà Lục A Tàng vừa lấy được, tráo đổi với khối hình thoi trong chiếc hộp vàng kim.

Xong xuôi mọi việc, anh đặt lại chiếc hộp vàng kim xuống bên cạnh gã yêu tinh lợn lòi, cẩn thận cất bao thuốc lá chứa khối hình thoi hàng thật vào trong người.

– Bộ dạng này cũng khá đẹp đấy nhỉ! – Anh chỉ vào mặt mình – Tôi biến thành hình dạng của một tay cảnh sát hình sự Trung Quốc đấy!

Lục A Tàng cười cười, không đồng tình cũng chẳng phủ nhận.

– Tôi biết, khoe khoang thuật biến hình trước mặt một yêu quái Vô Tướng quả thật là múa rìu qua mắt thợ – Anh nở nụ cười tự giễu – Cô cứ cười nhạo tôi thoải mái đi!

– Việc cười nhạo anh không nằm trong giao kèo giữa anh và tôi. – Lục A Tàng nhún vai, nhìn hai thằng cha nằm sõng sượt như heo chết dưới đất – Anh muốn làm trò gì, đều không liên quan tới tôi, tôi chỉ làm việc theo các điều khoản hợp đồng. Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở anh, giao kèo giữa chúng ta còn ba ngày nữa là hết hạn. Tới lúc đó, cái cô Charlotte trước mặt anh đây sẽ không còn tồn tại nữa.

– Ba ngày… đã đủ rồi! – Trong mắt anh cháy lên một tia hy vọng như lửa nến, nhưng chớp mắt đã bị dập tắt bởi một nỗi buồn còn sâu thẳm hơn nữa.

– Tóm lại, khi giao kèo chưa hết hạn, cô vẫn là Charlotte, hãy nhớ kỹ điều này là được! – Anh bước tới trước cầu thang gỗ đã không còn nhận ra màu sắc ban đầu ở phía trước căn nhà, ngồi xuống, đưa tay vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh – Ngồi một lát, chúng ta còn phải đợi hai gã kia tỉnh lại, mới dễ dàng ăn nói với người ta.

Lục A Tàng ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn lên bầu trời, không có lấy một bóng trăng sao, giống như tấm bảng đen vô cảm. Gió đêm se lạnh thổi từ vườn hồng tới, phát ra những tiếng lào xào rất khó chịu. Hai gã yêu tinh lợn lòi trước mặt dường như đã chìm sâu vào trong giấc ngủ say sưa, lại còn ngáy o o, nước dãi đã sắp chảy thành sông bên mép.

Thật chẳng đẹp, chẳng lãng mạn chút nào. Lục A Tàng ngỡ rằng mình không phải đang ở Paris, mà là ở trong một thị trấn bình thường, bẩn thỉu, hỗn loạn nào đó.

– Khu dân cư này thực ra cách thành phố không xa lắm. – Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của Lục A Tàng, nhìn ra bãi đất trống đã bị san phẳng bên ngoài hàng rào, nói – Cư dân nơi đây đều đã bị đuổi đi hết. Cha của Charlotte lên kế hoạch xây dựng một bệnh viện trang thiết bị tối tân tại đây. Nhiều nhất là một tuần sau, chỗ chúng ta đang ngồi bây giờ, bao gồm tất cả những căn nhà chưa bị dỡ bỏ ở hai bên kia, đều sẽ trở thành bình địa. Có một ông lão sống chết cũng không chịu dọn ra khỏi căn nhà đã sống suốt một đời. Sau đó, ông lão đã mất tích.

Lục A Tàng chẳng chút bận tâm, cười nhạt:

– Những việc thế này cũng chẳng hề hiếm thấy! Kẻ mạnh hy sinh kẻ yếu để đạt được điều mình muốn, chẳng phải phù hợp với thuyết tiến hóa của Darwin ư?

– Ha ha, so với thuyết tiến hóa, thì tôi vẫn thích thuyết tương đối hơn. – Nụ cười của anh dần tan biến, ánh mắt trở nên xa xăm – Bất cứ sự tồn tại nào đều chỉ là tương đối, không có kẻ mạnh tuyệt đối, cũng không có kẻ yếu tuyệt đối. Chúng ta chỉ có bản thân mình.

– Không hiểu, tôi cũng không quen biết Einstein. Những điều anh nói hơi uyên thâm. – Lục A Tàng nói rất thành thật. Từ trước tới nay cô luôn là một kẻ đầu óc đơn giản, không muốn suy nghĩ quá sâu xa. Thế giới, và cả loài người, đối với cô, chỉ có một ý nghĩa – vai diễn. Từ các vai diễn muôn hình vạn trạng, cô thu được lợi ích, được tôn trọng, có được tất cả những thứ mà trước đây cô khao khát nhưng không bao giờ với tới được. Cô hài lòng với cuộc sống đó, chí ít trong lúc này, cô cho là như vậy.

– Căn nhà mà chúng ta đang ngồi đây, chính là nhà của ông lão bị mất tích. – Anh ngoảnh lại nhìn cánh cửa gỗ mục nát phía sau lưng, giọng đầy ma quái – Cô nói xem, liệu ông lão kia có bị mưu sát, rồi vùi xác ở một chỗ nào đó trong ngôi nhà này hay không?

– Nếu anh rảnh rỗi, có thể tìm việc khác mà làm, chứ đừng có dọa tôi. – Lục A Tàng lườm anh một cái. Lời vừa nói dứt, một cơn gió lớn khác hẳn với trước đó thình lình thổi thốc tới, cửa rả phía sau kêu lên cót két. Trong căn nhà, dường như có thứ gì đó rơi xuống sàn, nghe “phịch” một tiếng.

Lục A Tàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhảy dựng lên khỏi bậc thang gỗ, căng thẳng nhìn vào cánh cửa, dường như có vật gì đó sắp sửa xông ra ngoài. Quả nhiên, cánh cửa đã chậm chạp mở ra một kẽ hở.

Đúng vào lúc đó, trên con đường nhỏ sát với ngôi nhà, chợt nghe đánh “kít” một tiếng, một chiếc xe đạp dừng lại bên ngoài căn nhà, một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, đội mũ bóng chày, tay xách một túi giấy căng phồng, nhảy xuống xe, hấp tấp chạy về phía họ.

Một thứ lông lá bù xù thò ra khỏi khe cửa trông giống như lối vào của một căn nhà ma.

Chỉ là… một con chó bình thường, giống như một quả cầu bông xù.

Cậu bé đi băng qua bên cạnh hai người họ, dường như bọn họ căn bản không hề tồn tại. Đôi mắt đen láy của cậu bé hết sức chăm chú, chỉ nhìn chằm chằm vào chú cún con béo tròn kia. Cậu dịu dàng ôm con chó nhỏ lên, khẽ chạm vào mũi nó giống như quở trách, miệng ú ớ những âm tiết mà Lục A Tàng nghe không hiểu. Cậu bé là một người câm.

– Em tới chỗ này làm gì? Em sống ở gần đây à? – Lục A Tàng sử dụng ngôn ngữ bàn tay một cách thành thạo, hỏi cậu bé vừa bất ngờ xuất hiện.

Cậu bé lúc này mới cảnh giác nhìn về phía cô, sau đó lắc đầu, dùng ngôn ngữ bàn tay hỏi lại:

– Các người đến bắt bọn chúng đi phải không?

Cô và anh chàng kia đưa mắt nhìn nhau, rồi đáp:

– Bọn chúng? Chúng tôi chỉ là người qua đường, tiện thể ngồi lại chỗ này nghỉ chân một lát thôi.

Cậu bé thở phào một tiếng, quay người mở cánh cửa ra. Một thứ mùi bụi bặm xộc thẳng tới, song cậu bé không hề để tâm, bước vào trong cửa, thành thạo mò lấy một chiếc đèn pin từ sau cánh cửa, bật sáng, trong họng bật ra tiếng gọi “A…a…”

Trong những tiếng sột soạt khe khẽ, một con chó lông vàng gầy yếu lon ton chạy ra từ trong góc tối; đằng sau, còn có hai con cún con đang hớn hở nô giỡn, trông giống hệt con chó vừa chui ra ngoài cửa.

Cậu bé lấy từ trong túi giấy ra một gói thức ăn nhỏ cho chó, bánh mì mềm, xúc xích, và một bình nước sạch. Cả nhà chó vàng ăn rất ngon lành.

Cậu bé còn cẩn thận cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ để cho lũ cún con ăn được dễ dàng. Lục A Tàng và anh chàng kia đứng ở cửa, không bước vào trong.

– Đàn chó này là… – Sau khi lũ chó ăn xong, cậu bé bước ra khỏi cửa. Lục A Tàng bèn hỏi cậu ta.

– Ông Henry không biết đã đi đâu mất, Bell vẫn đợi ông ấy, không chịu đi đâu hết. Nếu em không tới, nó và các con nó sẽ chết đói. – Cậu bé chăm chú ra dấu kể lại. Lúc này, Lục A Tàng mới nhìn thấy trên mặt cậu bé có rất nhiều vết bầm tím, còn có một vết thương chưa liền miệng.

Cô hỏi cậu bé tại sao lại bị thương. Vết thương như vậy, nhìn qua đã biết không phải do cậu tự gây ra. Cậu bé vô thức sờ tay lên mặt, cười thản nhiên:

– Không sao, mấy thằng quỷ sứ trong trường đùa ác ấy mà!

– Vì em không biết nói, nên chúng bắt nạt em? – Lục A Tàng chợt hỏi.

Cậu bé im lặng một lát, rồi ngẩng đầu lè lưỡi với cô:

– Không sao đâu. Em phải đi đây, nếu để bố mẹ em biết được em lấy trộm thức ăn ở nhà mang cho cả nhà Bell ăn, họ sẽ đánh em nhừ tử. – Nói xong, cậu bé toan bước đi, song bất chợt nhìn thấy hai gã yêu tinh lợn lòi nằm lăn dưới đất, thì kinh ngạc hỏi – Hai người họ làm sao thế?

– À, bọn họ đi đường mệt quá nên ngủ một giấc, lát nữa sẽ tỉnh dậy. Em mau đi đi! – Người đàn ông vỗ nhẹ lên đầu cậu bé – À đúng rồi, cái này cho em. Sau này em không cần phải lấy trộm thức ăn trong nhà cho đàn chó nữa. – Anh móc ra một nắm tiền, nhét vào tay cậu bé. Cậu bé kinh ngạc nhìn số tiền trong tay, lúng túng không biết phải làm sao.

– Mau về nhà đi! – Lục A Tàng ngồi xuống, vuốt khẽ lên khuôn mặt xinh xắn của cậu bé – Hãy học cách tự bảo vệ mình, đừng để người khác bắt nạt! Ta mạnh thì kẻ địch sẽ yếu.

Cậu bé nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu, lại liếc nhìn đôi nam nữ có phần kỳ quặc, rồi nhảy lên xe đạp phóng đi.

– Đứa bé này đáng lẽ phải có một cuộc sống tốt đẹp hơn! – Lục A Tàng có chút thương xót.

– Cô thấy cậu bé là người tốt bụng, nhưng lại vừa câm vừa điếc, còn bị người khác bắt nạt, Thượng đế quả là không công bằng, đúng không? – Người đàn ông hỏi.

– Nếu cậu bé trở nên mạnh mẽ, khác với bản thân nó bây giờ, chắc chắn nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. – Lục A Tàng nói một cách nghiêm túc với điệu bộ của một người cùng cảnh ngộ.

Người đàn ông lắc đầu cười cười, không nói gì. Bọn yêu tinh lợn lòi vẫn đang ngủ say sưa, thi nhau ngáy ầm ĩ. Cho tới lúc này, nơi đây vẫn là một đêm hè khá là yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui