Câu Chuyện Sống Lại Năm 60


Năm 1963, lúc này ba năm thiên tai vừa trôi qua, cuộc sống nhân dân còn khá túng quẫn, đa số người xanh xao vàng vọt, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ năm tháng gian khổ kia.
Tại một nông thôn nhỏ xa xôi ở Trung Quốc - thôn Thanh Sơn
“Con trai con trai, tổ tông phù hộ, nhất định phải là con trai.” Một bà cụ gầy nhom đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm.
Trên người bà ta mặc một chiếc áo tay ngắn mộc mạc, một chiếc quần rộng, trên quần áo khâu mấy miếng vá nhưng mà giặt rất sạch.

Trong mái tóc đen trộn lẫn không ít sợi bạc, cẩn thận chải lên, nhìn qua giống một bà cụ cứng nhắc nghiêm túc.
“A a a….

Đau quá.” Trong phòng bên cạnh truyền tới từng tiếng kêu la sắc nhọn, vách ngăn của căn nhà dùng chiếu cỏ bện ngăn cách, đối phương đều nghe thấy rõ ràng tiếng động hai bên.
“Kêu kêu kêu chỉ biết ở đó kêu, không sinh ra được một thằng cu cho nhà ông Giang này.” Ông già ngồi ở vị trí đầu nhíu chặt mày, trên gương mặt đen thui có chút khó chịu.

Tay cầm một tẩu hút cũ, một mùi thuốc lá gay mũi truyền ra từ tẩu thuốc.
“Thằng cả, không phải bố nói con nhưng con nhìn xem em trai con đã sinh hai đứa con trai, nhà con thì một chuỗi con gái.


Bố cảnh cáo trước, nếu lần này vợ con lại sinh cái thứ phải bù thêm tiền kia, bố sẽ làm chủ nhận thằng hai nhà em trai con làm con thừa tự cho con, cũng xem như có hương khói.” Giang Thành nhìn con trai lớn của ông ta, trên mặt tràn đầy vẻ không vui.
Một người đàn ông cường tráng ngồi xổm ở chính giữa căn phòng, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen.

Ông mặc một chiếc áo cộc bị giặt vàng, mặt mũi đàng hoàng, nhưng ông nhíu chặt mày, trông buồn bực.

Lúc này ông dùng hai tay ôm đầu, yên lặng không nói.

Ở trong thôn, đàn ông không có con trai không ngóc đầu lên được, ông cũng muốn có con trai của riêng mình, không muốn nhận con nhà anh em.
“Đại Hải, nghe bố con không sai đâu.

Mẹ thấy nhỏ vô dụng Mai Tử đó có vấn đề.

Con xem đã sinh bốn đứa con gái rồi, lại không thể sinh một thằng cu.

Chẳng lẽ con muốn sau này chết không có ai giúp con đập chậu sao?” Miêu Tam Phượng tận tình khuyên nhủ.
“Sớm biết như vậy, ban đầu mẹ đã không nên đồng ý cho con cưới người phụ nữ đó.”
Đời này bà ta sinh được hai đứa con trai một đứa con gái, thương đứa con trai lớn nhất.

Bởi vì lúc đó mấy đứa con dâu nhà họ Giang liên tục sinh mấy đứa con gái, mà bà ta vừa gả vào nhà họ Giang đã sinh đứa con trai cả này, ngay cả mẹ chồng cũng xem trọng bà ta, lập tức đè đầu tất cả chị em dâu.

Cuộc sống quá thuận lợi, đương nhiên đứa con trai cả này trở thành thịt đầu tim của bà cụ, cho dù sau đó bà ta lại sinh một trai và một gái, cũng không thể chèn ép bà ta.
Nhưng cũng chính là đứa con trai cả này, khiến bà ta nhọc lòng nhất.

Vợ của Giang Đại Hải là do anh ấy tự nhìn trúng, xin bà ta đi cầu hôn.

Lúc đầu Miêu Tam Phượng cũng rất thích con dâu cả làm việc chịu khó, con người lại trung thực.

Dù hài lòng hơn nữa thì sau khi cô ấy liên tục sinh bốn đứa con gái cũng bị hao mòn hết rồi.
Giang Đại Hải yên lặng không nói, trong lòng lo lắng người vợ đang sinh trong phòng.
Miêu Tam Phượng thở dài, trong lòng đã quyết định.

Nếu lần này nhà thằng cả lại sinh một đứa con gái, bà ta ép cũng phải ép con trai nhận con của nhà thằng hai làm con thừa tự.
Cố Đông Mai sinh trong phòng nghe thấy rõ ràng lời nói truyền từ ngoài phòng, trong lòng nhịn một cục tức, môi đã bị cắn ra vết máu.

Thời đại này quá khốn khổ, cũng bởi vì cô ấy không sinh con trai, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, người nhà em hai thì suýt hất cằm nhìn cô ấy.
Cũng bởi vì cô ấy không có con trai, chỉ có thể trơ mắt nhìn lương thực mà hai người họ bán mạng kiếm được đưa vào miệng mấy kẻ lười biếng của nhà em hai.

Mấy cô con gái nhà cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn, đói đến mức xanh xao vàng vọt.


Mà người làm mẹ như cô ấy thật sự cũng không dám phản kháng.

Rõ ràng họ đã ở riêng, dựa vào đâu nhà em hai vẫn phải dựa vào họ nuôi, cũng bởi vì hai đứa con trai quý báu nhà bọn họ sao?
Rõ ràng mới hơn ba mươi tuổi, bởi vì nhiều lần sinh con và lao động nặng nhọc nên đã sớm có nếp nhăn.

Trên gương mặt vàng vọt gầy nhom thấm đầy mồ hôi của cô ấy, mơ hồ còn có thể nhìn ra dáng vẻ thanh tú xinh đẹp lúc còn trẻ.
Con trai, nhất định phải là con trai.

Mắt của Cố Đông Mai đỏ ngầu, chỉ cần sinh con trai, tất cả sẽ có thể thay đổi.
Mang suy nghĩ này mà dùng sức, một luồng nhiệt chảy ra từ dưới người.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, dần dần đã mất tri giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận