Bà mụ cắt ngắn cuống rốn của đứa bé, vỗ mông đứa bé.
“Oa…” Một tiếng kêu yếu ớt truyền ra.
Người ngoài phòng nhìn chằm chằm cửa phòng, chờ bà mụ đi ra.
“Bác Mạnh, thế nào, là con trai hay con gái?”
Miêu Tam Phượng thấy chiếu được vén lên, bà mụ bế một đứa bé được quấn bằng cái mềm mộc mạc đi ra thì vội vàng nghênh đón.
Mặc dù bà ta đã sớm không có hy vọng với cái thai này của con dâu cả, nhưng lúc này vẫn có chút tâm lý may mắn.
Ông cụ Giang bỏ tẩu thuốc trên tay xuống, trên mắt cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Bà mụ Mạnh cũng biết tình huống của nhà họ Giang, không ít người phụ nữ ba hoa trên đội lấy dâu cả nhà họ Giang ra làm trò cười.
Lúc này bà ấy mỉm cười nhét tã bọc vào trong tay Miêu Tam Phượng.
“Là đứa con trai, dâu cả nhà bà sinh cho bà một thằng cu.” Đây là dòng độc đinh nhà thằng cả của nhà họ Giang, cục cưng này do bà ấy đỡ đẻ, bác Mạnh đã nghĩ đến thu hoạch phong phú trong chuyến này của mình.
Bây giờ nhà nào cũng không có lương thực dư, bà ấy vẫn chờ lần này kiếm chút bột ngô nấu cho đứa bé trong nhà.
“Con trai, là con trai.” Miêu Tam Phượng nhìn cục cưng dúm dó giống như khỉ da đỏ trong lòng, hai tay run lẩy bẩy, nước mắt rưng rưng.
Con trai cả của bà ta cuối cùng cũng có con trai rồi.
Giang Thành nghe thấy lời của bà mụ, lập tức đặt tẩu thuốc lên bàn, khập khiễng đi tới bên cạnh vợ nhà mình.
Trước đây ông ta bị thương trên chiến trường, một chân bị thọt.
Bình thường đi chậm trái lại vẫn không nhìn ra, lúc này bởi vì nóng lòng nên tốc độ hơi nhanh, chân thọt không dùng sức được, lộ ra dáng đi khập khiễng.
Ông ta tiến lên cẩn thận vén tã của đứa bé ra, kích động đến mức rơi nước mắt: “Là con trai, thằng cả có con trai rồi, tôi cũng có cháu trai rồi.”
Đứa bé nhắm nghiền hai mắt trong tay Miêu Tam Phượng hình như có hơi không thoải mái, nhắm mắt lẩm bẩm một tiếng, vặn vẹo người.
Ông cụ Giang đỏ mặt, nhìn đứa bé gầy gò trên tay bà cụ nhìn kiểu gì thì thích kiểu đó.
Bàn tay già thô ráp muốn bế đứa bé, lại sợ tay ông ta thô ráp làm cậu bé bị thương.
“Anh Giang cũng thật là, chẳng lẽ còn sợ tôi lừa anh sao?” Bác Mạnh thấy hành động của ông ta, tức giận liếc ông ta.
“Đâu, đâu có, không phải do tôi quá kích động sao? Đại Hải à, con còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi lấy những thứ gì đó cảm ơn bác Mạnh.”
Ông cụ Giang có cháu trai thì không tiếc gì cả, tất nhiên cũng sẽ không keo kiệt.
“À, vâng vâng.” Giang Đại Hải tỏ ra sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, anh ấy đã sớm bị chuyện mình có con trai làm vui vẻ đến mức hồ đồ.
Những năm qua, bởi vì không có con trai, anh ấy đã chịu áp lực không hề nhỏ hơn vợ anh ấy.
Mọi nhà đã sớm biết khẩu hiểu “phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời” đó, nhưng ở nông thôn hẻo lánh như họ, nếu trong nhà không có một đứa con trai thì đến đâu cũng sẽ bị người ta chê cười.
Nhất là Giang Đại Hải năm nay đã hơn ba mươi, người cùng tuổi với anh ấy đã có mấy đứa con trai rồi.
Theo phong tục chỗ họ, không có con trai thì chính là tuyệt hậu, nhiều con gái có ích gì, sớm muộn sẽ là người của nhà khác.
Bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng có con trai, Giang Đại Hải cảm thấy cuối cùng anh ấy cũng có thể thẳng lưng đi ra ngoài.
Con trai của anh ấy, cục cưng của anh ấy.
Anh ấy xoa tay, ở đó cười ngây ngô, nhìn thằng nhóc nhà mình, chân giống như dính trên đất, ngoài miệng thì đáp nhưng cơ thể không nhúc nhích.
“Tôi thấy nó vui đến ngốc luôn rồi.
Chị Mạnh, chị đợi chút, tôi đi lấy giúp chị.” Miêu Tam Phượng nhìn con trai ngốc nhà mình, nhưng bà ta cũng hiểu tâm trạng của con trai, đặt đứa bé trong lòng vào trong tay con trai cả.
“Cẩn thận, đừng làm rơi cháu trai nhỏ của bố.”
Giang Thành hâm mộ nhìn con trai nhà mình, trong lòng nghĩ sao bà cụ không bế cháu trai cưng đến tay ông ta.
“Bố, con trai con, con có con trai rồi.” Giang Đại Hải cứng tay, trên gương mặt đen thui lộ ra hai hàm răng trắng, cười thành kẻ ngốc.
“Đắc ý cái gì, đó cũng là cháu của bố.” Giang Thành sung sướng, cũng không so đo với anh ấy.
Họ mong chờ đứa cháu trai này nhiều năm như vậy, cuối cùng chờ mong được rồi.