Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Tôi đưa bác gái tới cửa nhà thầy Lưu, không đi luôn, mà gõ cửa.

Bên trong vọng ra tiếng thầy Lưu, “Ai vậy?”

Bác gái không lên tiếng, có lẽ định chơi đột kích tới cùng, tôi mở miệng, “Thầy Lưu à, tôi đây.”

Thầy Lưu hỏi, “Thầy Phương đó à, có chuyện gì không?” Cũng không có ý ra mở cửa ngay.

Đổi lại là bình thường, tôi sẽ đoán anh ấy đã lên giường, không muốn đi xuống, dù sao cũng cuối năm rồi, nhiệt độ thực sự rất thấp, lạnh người đau đầu.

Bây giờ tôi biết anh ấy gạt mình, thành thử nghĩ tới những hướng khác, ví dụ như có phải anh ấy đang ở trong phòng lọ mọ làm gì đó, không thể thu dọn, nên không thể ra mở cửa hay không.

Tôi lười diễn trò, nói thẳng, “Mẹ anh tới đây này.”

Bác gái giậm chân, ” y gù, thầy Phương à, sao cháu lại nói luôn ra chứ?”

Tôi cười bảo, “Cô à, cháu không nói vậy, thầy Lưu không ra mở cửa đâu.”

Bác gái nói, “Cháu có thể viện đại một lý do mà.”

Tôi miết ngón tay, vấn đề là tôi không muốn viện lý do, lúc này đây thấy hơi gớm.

Qua mấy phút, thầy Lưu mới đi ra mở cửa, thầy không nhìn tôi, mà nhìn mẹ mình, xổ một tràng tiếng địa phương.

Tôi nghe không hiểu, thế nhưng tôi có thể thấy, tâm tình thầy Lưu lúc này rất kích động, nghe tiếng địa phương như cãi nhau, không giống với trước đó.

Giống như một con mèo sợ bị vặt lông, kêu gào thảm thiết.

Tôi nhân lúc hai mẹ con tạm nghỉ, nói bằng âm lượng mà chỉ anh ta mới có thể nghe thấy, “Thầy Lưu à, hai chúng ta làm đồng nghiệp nửa năm, tôi không biết hóa ra anh cũng như tôi, đều là con một đấy.”

Sắc mặt thầy Lưu trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

..

Chín giờ hơn, thầy Lưu tới tìm tôi, bộ dạng như thể phòng tôi là pháp trường, anh ta là tử tù, rất sợ hãi, nhưng lại có vẻ thoải mái.

Một đao bổ xuống là giải thoát rồi.

Tôi lấy hai chai bia, đưa cho anh ta một chai, sau đó lại bóc gói đậu phộng cay đổ vào đĩa.

Lúc này tôi không định đào bới vấn đề, để thầy Lưu tự kể lại.

Lúc này rồi, anh ta không muốn cũng phải kể thôi.

Nếu không phải hôm nay có cơn gió nào thổi, mẹ anh ta chạy tới đây đột kích, đúng lúc tôi đi siêu thị mua hoa quả, quay về gặp phải, tôi vẫn làm một đứa ngốc.

Có lẽ phải một hai năm nữa mới phát hiện ra, cũng có thể tôi mãi mãi không hay biết gì, đợi đến khi già rồi, sắp xếp lại dòng hồi ức.

Tôi cũng không phải người thích dò xét chuyện riêng của người khác, chỉ là chuyện này bất kể nói thế nào, cũng có chút liên quan tới tôi.

Về lý về tình, tôi đều muốn làm một người nghe.

Thầy Lưu uống xong một chai bia, không ăn hạt đậu phộng nào, anh ta lắc chai bia trống rỗng, “Thầy Phương à, xin lỗi, tôi không cố ý như vậy đâu.”

Câu này tôi nghe từ bé tới giờ rồi, tôi lựa chọn im lặng.

Thầy Lưu khóc luôn.

Tôi đến là bó tay, “Tôi còn chưa nói gì mà.”

Thầy Lưu khóc không kiềm chế được, “Tôi biết, chỉ là tôi.. tôi cảm thấy mình thật nực cười, thầy Phương à, tôi sống mông lung như trò đùa, thật sự rất nực cười.”

Tôi nói, “Theo đuổi thần tượng không mất mặt.”

Thầy Lưu không nói lời nào, thầy chỉ khóc, khóc òa lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tôi uống hai ngụm bia, “Tuy rằng tôi không quan tâm tới giới showbiz, nhưng trước đó tôi từng xem video đón bạn tôi ở sân bay, trong đó có một fanboy gào rú “Ca ca em yêu anh”, gọi rất to, mà các fan xung quanh đều không thấy có vấn đề gì cả, fanboy có gì đâu, không mất mặt mà.”

Thầy Lưu nức nở, “Tôi là thầy giáo.”

Tôi bảo, “Không có quy định thầy giáo thì không thể theo đuổi thần tượng.”

“Đúng là không có, nhưng thầy Phương à, thầy có biết tình hình xã hội bây giờ thế nào không? Thầy ở nước ngoài trở về, không hiểu đâu, để tôi nói với thầy một chút.”

Thầy Lưu thút thít cái mũi ưng ửng hồng, “Nếu đàn ông theo đuổi nữ minh tinh, chuyện này rất bình thường, nhưng nếu theo đuổi nam minh tinh, sẽ bị mọi người ở sau lưng cười cợt, thời đại tiếp nhận thông tin, mấy người trẻ tuổi có lẽ sẽ không cười nhạo, cảm thấy đáng yêu, thú vị, dù người theo đuổi nam thần tượng là một thầy giáo, cũng không thành vấn đề.”

“Năm ngoái có tin rằng, một giáo viên giao bài tập cho học sinh, dùng tác phẩm của ngôi sao, phụ huynh liền phản ứng, giáo viên phải kiểm điểm.”

Tôi nghe mà khóe mắt giần giật, “Nhưng thầy không đưa vào dạy học, thầy chỉ âm thầm tranh thủ thời gian rảnh để theo đuổi thần tượng, đây là sở thích cá nhân, không cấm cản được.”

“Cấm quá ấy chứ.” Thầy Lưu cười khổ, “Bọn họ không nói chuyện tự do cá nhân với chúng ta, chỉ nói chuyện đối nhân xử thế thôi.”

Tôi yên lặng.

“Làm giáo viên, cậu theo đuổi thần tượng thì thôi đi, nhưng lại theo đuổi nam thần tượng nữa, có phải đồng tính không? Đương nhiên rồi.”

Vẻ mặt thầy Lưu bi thương, “Trong trường có giáo viên đồng tính, tôi còn dám giao con cho dạy không? Nhỡ dạy hư con trai tôi thì sao? Khiến xu hướng tình dục của nó thay đổi thì sao? Ai dám chứ?”

Anh ta khóc lóc hỏi tôi, “Thầy Phương à, thầy nói trường học để ngăn chặn dư luận, sẽ làm thế nào đây?”

Khóe miệng tôi giần giật, “Sẽ đuổi việc thầy giáo.”

Thầy Lưu vuốt mặt, bờ vai sụp xuống thở dài, “Để anh đi là cách xấu nhất, loại bỏ mình như loại bỏ nấm mốc.”

Anh ta thở than, “Thời buổi này khả năng chấp nhận còn tốt hơn trước đây một chút, thầy giáo có thể theo đuổi thần tượng, nhưng không thể gay, đấy là tội chết.”

Tôi đột nhiên nín thở.

Vừa là giáo viên, vừa gay, người yêu còn là người của công chúng, tôi mới ở đường cùng đây này.

Chỉ có thể trông chờ vào nhân phẩm.

Cũng may mà từ nhỏ tới giờ tôi đỡ không ít cụ bà qua đường, nhặt được của rơi đưa cho cảnh sát, còn có thể liều mạng một phen.

Thầy Lưu giật giấy ăn ra lau nước mắt nước mũi giàn giụa, “Có lẽ qua hai năm nữa, cư dân mạng đổi mới, sẽ khoan dung hơn nhiều, nhưng bây giờ thì không thể chấp nhận một giáo viên là gay, chỉ có thể cũng không được.

Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta hoảng hốt đứng bật dậy, “Thầy Phương à, thầy đừng hiểu nhầm, tôi không phải gay, tôi chỉ thích diễn xuất bạn học cũ của cậu, tôi không phải gay đâu, thật sự không phải gay đâu.”

Tôi day day ấn đường, không phải thì thôi, tôi là gay đây mà có nói gì đâu?

Thầy Lưu thấy tôi không trả lời, lại hoảng hốt khóc nấc lên.

Xưa giờ tôi thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào khóc nhiều như vậy, cứ như trong mắt có vòi nước, vặn một cái là chảy ào ào.

“Thầy Lưu à, thầy đừng khóc, tôi tin lời thầy.”

“Cảm ơn, cảm ơn thầy Phương, thầy đúng là người tốt.”

“…….”

Tôi ăn mấy hạt đậu để mình tỉnh táo lại, “Sao ban đầu anh lại đu.. lại đu bạn học cũ của tôi.”

“Ba năm trước tôi vô tình thấy trailer một tác phẩm của cậu ấy trên mạng, cảm thấy không tệ nên xem, sau đó thì bắt đầu đu cậu ấy.” Thầy Lưu ngại ngùng cúi đầu, “Tôi cảm thấy cậu ấy là hình mẫu mình muốn trở thành, cả đời này không thể trở thành người như vậy được, cậu ấy quá hoàn mỹ.”

Cơ mặt tôi giần giật, thực ra không phải đâu.

“Thầy Phương à, có chuyện này tôi phải nói với cậu, tôi không phải fan cuồng đâu.”

Thầy Lưu dịch cái ghế ngồi tới bên cạnh tôi, đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi nói, “Mỗi ngày tôi chỉ lên mạng quan tâm hoạt động của cậu ấy, nghĩ mọi cách để ủng hộ các sản phẩm cậu ấy đại diện, vote bảng xếp hạng cho cậu ấy, tôi không chụp trộm, trước đây chưa từng đón xe, đón máy bay, chưa từng tham gia một lần nào, một phần do tôi không có thời gian, mà chủ yếu là sợ bị người quen nhìn thấy.”

Điều này tôi tin, anh ta giấu giếm như vậy, chính là không muốn để người ta biết mình theo đuổi thần tượng.

Trong các sinh viên có không ít người theo đuổi thần tượng, mặc dù không phải fans của Hoắc Thời An, cũng sẽ lướt web, quen với fan các nhà.

Nếu như một ông chú hơn ba mươi tuổi như anh ấy bị chụp ảnh, hơi chói mắt, video xuất hiện trên mạng, còn chưa đầy nửa phút đã bị lộ.

Tôi tò mò hỏi, “Thầy Lưu à, thầy dạy học trước tôi hai năm, đó giờ không bị ai phát hiện ra à?”

“Lần trước quốc khánh, cùng ngày cô Trần kết hôn, Thời An ca ca…”

Thầy Lưu lỡ miệng nói, gương mặt đỏ bừng lên.

Có lẽ cảm thấy mình lớn hơn thần tượng gần mười tuổi, còn gọi người ta là ca ca, bị người khác nghe thấy, rất ngại ngùng.

Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhấp một ngụm bia, “Anh nói tiếp đi.”

Thầy Lưu khó xử ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu xuống, bàn tay mân mê quần tây, “Bạn học cũ của cậu ở phim trường bị thương ở chân, weibo ầm ĩ cả lên, mấy đồng nghiệp chúng ta đi tới nhà thầy Trần, dọc đường đi chẳng ai nói chuyện, cậu còn nhớ chuyện này không thầy Phương?”

Tôi gật đầu.

Trong xe có hai cô giáo, thế mà hai người không nhắc một chữ nào, không biết rốt cuộc là không chú ý tới showbiz, hay là giả vờ không biết với tôi, chuyện khó mà nói, dù sao thì bình thường trong phòng làm việc không ai buôn chuyện, tôi cũng không thể để ai biết.”

Thầy Lưu vuốt mặt, “Thầy Phương à, tôi vốn không muốn tìm cậu, nhưng chỉ vừa nghĩ tới việc cậu là người quen cũ thần tượng của tôi, còn ở cùng một tầng, ngày nào cũng có thể nhìn thấy, tôi lại không thể khống chế được mình.”

“Thực ra hôm đó lúc đứng ngoài cửa, tôi định nói thật với cậu rồi, xin cậu giữ bí mật giúp tôi, nhưng sau đó đi vào tôi lại nói dối.”

Tôi tặng anh ấy một ánh nhìn cảm thông, thầm nghĩ, nếu lần trước anh ấy lấy cớ “bạn mình”, chứ không phải em gái, đêm nay tôi không thể phát hiện ra.

Cũng còn đỡ, không phải fan cuồng đáng sợ, chỉ là một fan đại thúc cẩn thận từng li từng tí mà thôi.

Nãy giờ nói chuyện không xuất hiện hành vi nào cực đoan.

Nói chuyện rồi, tôi đưa cho anh ấy một lon bia, “Anh cũng là fan CP à?”

“Không phải.” Thầy Lưu nói, “Tôi chỉ là fan only.”

Tôi không hiểu lắm, lại dường như hiểu được, bèn hỏi, “Fan only là sao?”

Thầy Lưu giải thích rằng, “Là chỉ thích một ngôi sao.”

Tôi “À” lên một tiếng, đúng như tôi nghĩ, “Sao trước kia anh lại hỏi tôi bạn học cũ của tôi có đến với Trần Lâm Lâm không?”

Thầy Lưu ngạc nhiên nói, “Thầy Phương à, trí nhớ của cậu tốt thật đấy.”

Không đợi tôi nói gì, anh ta liền than thở hâm mộ, “Tuổi trẻ tốt thật đấy.”

Trí nhớ tôi không tốt, chỉ là Hoắc Thời An thân thiết với tôi, chuyện có liên quan tới hắn, tôi đều lưu ý theo bản năng, không thể kiềm chế được bản thân mình.

Thầy Lưu ôm chai bia, “Hồi đó có một người tự xưng là người trong nội bộ bóc phốt rằng họ đã qua lại với nhau từ lâu, tôi cảm thấy cậu là người quen cũ, nhất định cậu ấy sẽ nói thật với cậu, nên nghĩ cậu có thể giúp tôi hỏi một chút.”

“Nếu họ qua lại với nhau thật..”

Qua nửa buổi anh ta không nói tiếp, dường như đang thất thần.

Tôi nói, “Anh sẽ đặt mọi thứ xuống, thay thần tượng khác?”

“Không đâu,” Thầy Lưu hoàn hồn lại, “Tôi muốn biết chân tướng, là bởi cảm thấy Trần Lâm Lâm không xứng với cậu ấy, bất kể thế nào tôi cũng không thể thay, sau này phát hiện quả nhiên chỉ là chém gió, cô ấy muốn dựa độ hot, muốn tạo cặp đôi, hút máu cậu ấy.”

Tôi vỗ vỗ vai thầy Lưu, “Giới showbiz rất phức tạp.”

Dường như thầy Lưu có suy nghĩ của mình, “Thầy Phương à, cậu đừng nói chuyện của tôi cho thần tượng, tôi muốn lặng lẽ ủng hộ cậu ấy.”

“Được rồi, tôi không nói.”

Tôi tùy ý bảo, “Hỏi anh câu này, anh cảm thấy người thế nào mới có thể xứng với thần tượng của anh?”

Thầy Lưu suy nghĩ rất lâu.

Tôi tưởng rằng anh ấy đã có đáp án, kết quả anh ấy lắc đầu, nói không biết.

“Không nghĩ ra, không tưởng tượng ra được, thầy Phương à, tôi nói câu này cậu đừng cười, tôi cảm thấy trên đời này không ai xứng với cậu ấy, không ai xứng cả.”

“………….”

“Nửa cuối năm nay phong cách của cậu ấy rất khác thường, có một vài hành động thật sự rất kì quái, thực ra chúng tôi đều cảm thấy cậu ấy đang yêu đương, rất có khả năng là người ngoài giới, cảm giác như cậu ấy đang thăm dò dân tình, để chúng tôi có thời gian chuẩn bị tâm lý, chỉ là chúng tôi không dám nói với người ngoài, sợ đổ cho nhà ai, ngày nào đó cậu ấy công khai tình yêu, nếu đối tượng rất xuất sắc, chúng tôi còn dễ dàng chấp nhận, nhưng nếu bình thường…”

Thầy Lưu lộ vẻ mặt đau đớn như cha già, “Thế thì cũng là lựa chọn của cậu ấy, cậu ấy coi trọng, nhất định các fans cũ đều chúc phúc, tôi cũng vậy.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đã cướp lời, “Thầy Phương à, tôi không có ý nhờ cậu thăm dò, sau này cũng không như vậy, sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa đâu, thật đấy, tôi hứa với cậu, khoảng thời gian qua thực sự xin lỗi.”

“Quên đi, qua rồi mà.”

Tôi uyển chuyển cất lời, “Quan tâm tới các tác phẩm của thần tượng nhiều hơn, bớt chú ý tới cuộc sống của cậu ấy đi, có lẽ bản thân mình sẽ thoải mái hơn một chút, bởi vì anh càng quan tâm, sẽ càng phát hiện thần tượng mình cũng chỉ là một người bình thường, có rất nhiều khuyết điểm, tín ngưỡng bị tan vỡ, đây là ý kiến cá nhân tôi.”

Thầy Lưu nhìn tôi đầy si mê, “Thầy Phương à, nếu cậu là con gái, nhất định tôi sẽ coi cậu là tín ngưỡng.”

“…………”

Thầy Lưu đi rồi, tôi ngồi trước bàn ăn đậu phộng, ăn không hết cái đĩa, Hoắc Thời An tìm tới tôi mở video.

Hắn vừa xong việc quay về khách sạn, trên mặt còn chưa tẩy trang, đôi mắt được vẽ tỉ mỉ hẹp mà dài, toát lên vẻ lạnh lùng ác liệt.

Tôi không quen dáng vẻ hắn như vậy, “Chuyên gia trang điểm không tẩy trang cho anh à?”

Một tay Hoắc Thời An cầm điện thoại, một tay cởi hai khuy trên áo sơ mi, cơ thể trở nên biếng nhác, “Bận quá, anh bảo họ nghỉ ngơi đi, lát nữa anh tự tẩy trang.”

Tôi suýt nghẹn họng, “Anh biết làm à?”

Hắn không trả lời mà hỏi lại, “Sao trên bàn có mấy chai bia thế kia, ai tới vậy?”

Tôi nói là thầy Lưu.

Sắc mặt hắn rất khó coi, “Sao em lại tiếp trai à?”

Tôi nói, “Cúp máy đây.”

“Cúp cái rắm ấy.” Hắn nằm uỵch xuống giường, “Người đàn ông của em vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, muộn như vậy mới tan làm, em không nói được lời nào hay ho à?”

Tôi trợn trắng mắt, “Đủ rồi đấy nhớ.”

Hắn giả vờ đáng thương với tôi, “Anh vất vả thật đấy.”

“Ai mà không vất vả?” Tôi bật thốt lên, “Em còn chưa viết lập trình đây này.”

Hoắc Thời An từ trên giường ngồi bật dậy, “Em muốn chết hả.”

“Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ,” Tôi cầu sinh đổi chủ đề, “Phải rồi, anh đã định thời gian chưa? Hay là để em lo vé máy bay và nơi ở?”

Lần này hắn không bị mắc bẫy, nhất định phải so kè mắng tôi, giọng lạnh tanh, “Em đi ngủ ngay cho anh.”

Bộ dạng kia như đang dạy dỗ một đứa trẻ.

Tôi yếu ớt nói, “Em còn chưa tắm mà.”

“Thế tắm đi rồi đi ngủ,” Hắn nghiêm mặt, “Cứ để video call, anh muốn nhìn em ngủ.”

Tôi thầm mắng trong lòng, đồ dở hơi.

“Đang chửi anh dở hơi chứ gì?” Hắn nheo mắt lại, “Thầy Phương à, em đừng ép anh, nếu em mà ép anh nóng lên, đến chính anh cũng không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.”

Tôi sợ hắn lại nhây, lập tức đầu hàng bảo, “Cho anh xem, cho anh xem!”

Hắn thỏa mãn, quay trở về đề tài trước, “Em lo chuyện vé máy bay với nơi ở đi, em là chủ nhân gia đình mà.”

Tôi hỏi hắn, “Anh muốn đi đâu? Có ý tưởng không?”

Hắn lại nằm xuống giường, một tay gối sau đầu, lười biếng cười bảo, “Em quyết định đi, chỉ cần là nơi em thích, anh đều thích cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui