Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá

Mấy ngày cuối tuần trước kì nghỉ hè, hai người đều vượt qua trong thư viện, thành tích học tập của Khương Nghệ không tăng lên là mấy, mà chuyện tình yêu ngược lại đã biến thành yêu khắp phố lớn ngõ nhỏ, kì nghỉ hè lớp 11 ngắn tới làm người ta giận sôi, Khương Nghệ nghiêm túc học tập vài vòng cuối cùng ngủ thẳng tới tận hai giờ rưỡi chiều vào ngày đầu tiên của kì nghỉ, lúc ngủ dậy muốn gọi điện thoại báo cho Tần Tống, vừa mới cầm điện thoại lên lại thấy cuộc gọi của Tề Thanh Bình, Khương Nghệ ngáp dài mấy cái mới “A lô” một tiếng, Tề Thanh Bình thì đã rống lên: “Vẫn còn ngủ nữa à cái đồ ngốc này! Cậu với Tần Tống hôn nhau trên đường không thể cẩn thận một chút được sao? Bị chụp trộm rồi đây này cậu đã biết chưa!”

Khương Nghệ nhất thời không rõ ý cô là sao: “Cái gì cơ?”

“Còn cái gì nữa! Hôm nay tôi nhận được một xấp ảnh trong hòm thư nhà tôi, mở ra đều là cậu với Tần Tống!”

“Không thể nào, ảnh của tôi với Tần Tống sao lại gửi cho cậu?”

“Thì muốn nói cho tôi biết cậu là đồng tính chứ còn sao nữa.”

“Không phải là cậu đã biết từ lâu rồi sao?”

“Cậu yêu rồi liền bị ngu đi à?! Tôi biết ai là người gửi, may là Đoạn Bình gửi cho tôi, nếu cậu ta gửi cho trường học, gửi cho bố mẹ cậu thì phải làm sao bây giờ!”

Khương Nghệ bị Tề Thanh Bình rống cả nửa ngày, tinh thần mới coi như là cao lên một chút: “Được rồi, chờ tôi đi tìm Đoạn Bình xử lý một trận.”

“Đệt mợ, tôi phát hiện là cậu không bắt được trọng điểm có phải không? Cậu không sợ việc này bị bố mẹ cậu biết à?”

“Sớm muộn gì mà chả phải nói với họ, tôi yêu đương cũng đâu phải là chuyện thương thiên hại lý gì, tôi việc gì phải sợ ai.”

“Được, cậu thì trâu bò rồi.”

Cúp điện thoại, Khương Nghệ ngồi trên giường ngây ngốc một hồi, sau đó mới cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tần Tống, Tần Tống hình như vẫn luôn chờ cậu, sau khi bắt máy liền hỏi một câu: “Mới tỉnh ngủ à?”

Khương Nghệ ừ một tiếng mới đáp: “Anh có nhớ Đoạn Bình không?”

“Không quen biết.”

“Chính là đội trưởng bên em hồi trước có sang thi đấu bóng rổ ở trường anh ấy.”

“Cậu ta làm sao?”

“Lúc chúng ta đi cùng nhau chắc là bị nó nhìn thấy, sau đó chụp trộm mấy bức ảnh của chúng ta gửi cho bạn học của em, cũng không biết là chụp có đẹp không.”

Chuyện vốn rất nghiêm túc bị Khương Nghệ mang theo ngữ khí nghịch ngợm nói ra tự dưng lại có chút buồn cười, Tần Tống thấp giọng cười hai tiếng: “Không đẹp trai thì đánh cho cậu ta một trận.”

Hai người cũng không nói tiếp chủ đề này nữa, Khương Nghệ ngọt dính với anh nửa ngày mới cúp máy, kì nghỉ này Tần Tống sẽ ra ngoài với ba mẹ hai ngày, Khương Nghệ tự dưng lại nhớ tới lời mời chơi bóng của Vương Thiếu Dương nhưng bởi cuộc điện thoại của Tề Thanh Bình, cậu nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện nên mở miệng thừa nhận chuyện tính hướng của mình với bố mẹ thế nào.

Buổi tối, hơn mười giờ, Khương Chấn Quốc đẩy cửa vào nhà, phát hiện trên bàn có đặt ba chén trà, một bình trà, đây là thứ quan trọng chỉ dùng khi gia đình có cuộc họp, chỉ cần bày những thứ này ra, vậy thì tuyệt đối là có chuyện quan trọng muốn nói, Lưu Khiết Sương đứng ở cửa cởi giày, nhìn bàn ăn một chút, đẩy Khương Chấn Quốc một cái: “Đi rửa mặt đi đã.”

Khương Nghệ ngồi trong phòng gửi tin nhắn cho Tần Tống, sau đó đặt điện thoại đi động ở đầu giường, mở cửa đi ra ngoài.

Chờ hai vợ chồng Khương Chấn Quốc rửa mặt mũi chân tay xong xuôi rồi, Khương Nghệ đã ngồi bên bàn, Khương Chấn Quốc tự rót cho mình một chén trà, liếc mắt nhìn Khương Nghệ: “Có chuyện gì long trọng thế.”

Khương Nghê hắng giọng: “Con đang yêu.”

Khương Chấn Quốc đặt mạnh chén trà xuống bàn, trên mặt còn mang nụ cười toe toét: “Lợi hại nha, nhóc con.”

Lưu Khiết Sương thì mặt mày ôn hòa đáp: “Mẹ nhìn ra rồi.”

Khương Nghệ liếc mắt nhìn người mẹ có khí chất văn nhã, trước sau luôn mang theo phong độ của người trí thức, lại liếc nhìn bố mình, tướng mạo thô lỗ, râu ria xồm xoàm: “Hai người năm đó cũng không dễ dàng nhỉ.”

Khương Chấn Quốc vừa định ừng ực uống hết nước trà một lúc, lại bị Lưu Khiết Sương giơ tay cản lại: “Uống từng ngụm nhỏ thôi.”

Lông mày Khương Chấn Quốc nhíu lại thành hình chữ ‘xuyên’ (川), vẫn rất nghe lời mà nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó mới hỏi Khương Nghệ: “Hỏi chuyện này làm gì.”

“Thì muốn biết chuyện tình yêu của bố mẹ con một chút thôi, con có biết một chút nhưng cũng không biết hết hoàn toàn mà.”

“Cái thằng này, chuyện gì cũng thích hỏi.”

“Con yêu rồi, sang năm là có thể thoát thân phận xử nam.”

“Hừ, mày đã mọc đủ lông chưa?”

“Sao lại chưa… ơ, mẹ đánh con làm gì!”

“Ai! Vợ à, giữ cho chồng chút thể diện đi.”

Lưu Khiết Sương thưởng cho mỗi người một bàn tay rồi mới nhẹ giọng, nhỏ nhẹ nói: “Lời thế này hai người lại dám nói toạc ra thế hả.”

Khương Nghệ bĩu môi tiếp tục chủ đề: “Hai người năm đó cũng rất gian khổ phải không, gia đình mẹ con thế nào chứ, tạm thời chưa bàn tới chuyện khuê tú thì cũng đã là con gái rượu của nhà dòng dõi thư hương rồi, thế mà lại yêu một quân nhân xuất ngũ lại còn làm đầu bếp, cuộc sống quá khốn khổ, con nếu là ông ngoại cũng sẽ không thể đồng ý cho cuộc hôn nhân này, nhưng ai bảo hai người lại yêu nhau chứ, lén lút kết hôn luôn rồi, trên lưng bố bây giờ vẫn còn vết sẹo do ông nội đánh nhỉ? Cơ mà, hai người lợi hại thật đấy, bao nhiêu gian khổ khó khăn đều không thể tách hai người ra được, cuối cùng cũng nhận được phần thưởng xứng đáng của năm đó lén trốn nhà đi, hai năm sau đã sinh được một thằng con siêu đẹp trai, ngày trôi qua cũng dần trở nên tốt hơn, quán cơm nhỏ mắt thấy cũng đã có thể mở thành một nhà hàng lớn, con trai khỏe mạnh trưởng thành, chỉ một thời gian nữa là có thể lên lớp 12 rồi, ngày trôi qua lại càng tốt hơn, cũng không có gì phải tiếc nuối đúng không?”

Khương Chấn Quốc cầm chén trà nhấp môi, híp mắt nhìn Khương Nghệ: “Tình cảm của mày gặp khó khăn hay là thích phải khuê tú nhà người ta rồi?”

Khương Nghệ nhìn bộ dáng suy tư của bố mình, trông chẳng quen tí nào, cuối cùng vẫn nói: “Không phải là khuê tú nhà người ta, mà là con trai cũng giống con.”

“Có nghĩa là thế nào?”

“Con đang yêu, đối tượng là nam.”

“Mày lặp lại lần nữa xem nào.”

“Con là đồng tính luyến ái.”

Khương Chấn Quốc nắm lấy chén trà, khựng lại vài giây, ngay sau đó “cộp” một tiếng nện thẳng xuống mặt bàn: “Khương Nghệ, mày mười bảy tuổi rồi, mày phải chịu trách nhiệm về những lời mày đã nói ra.”

“Con nói nghiêm túc.”

Khương Chấn Quốc cau mày đứng dậy, đi tới đi lui vài bước: “Có phải là do nhiều năm như vậy bố đã quá chiều mày rồi không? Mày ra ngoài đánh nhau bố mặc cho mày đánh! Mày không thích học, bố cũng không ép mày! Mày yêu đương, bố với mẹ mày phát hiện sớm cũng không ngăn cản, bố biết con trai của bố làm gì cũng tuyệt đối biết điểm dừng, không như những đứa trẻ khác! Yêu đương tuyệt cũng sẽ không làm lớn bụng người ta, mày làm thế này không phải là chơi trội quá rồi sao! Hôm nay mày còn muốn bắt bố mày ủng hộ mày như mọi khi nữa ư?!”

Khương Nghệ nhìn Lưu Khiết Sương ngồi bên cạnh, chỉ giữ yên lặng, nhẹ nhàng kéo quần áo một chút, vành mắt Lưu Khiết Sương hơi đỏ lên, quay đầu nhìn Khương Nghệ: “Là Tần Tống phải không?”

Khương Nghệ gật đầu.

“Không thể tách ra được sao?”

“Không được đâu mẹ ơi, con rất thích cậu ấy, con muốn ở bên cậu ấy cả đời.”

“Mày mới bao nhiêu tuổi chứ! Đã dám nói tới chuyện cả đời!” Khương Chấn Quốc giận tới đỏ mặt tía tai, Khương Nghệ ngồi trên ghế, cũng không lớn giọng mà phản bác: “Bố với mẹ lúc ở bên nhau cũng chưa tới hai mươi tuổi, hai người khi đó đã quyết định ở bên nhau cả một đời được thì tại sao con lại không thể?”

“Mày!” Khương Chấn Quốc bị lời nói của cậu chặn họng: “Tao với mẹ mày làm sao mà giống mày được chứ!!! Mày đây là… mày!!!”

“Bố coi con là biến thái? Bố cảm thấy thằng con ruột bố nuôi mười bảy năm trời này là một thằng thần kinh?”

“Khương Nghệ! Giờ không phải là lúc mày trả treo với tao! Mày đừng tưởng là cái gì tao cũng không hiểu, người khác có thể, nhưng mày thì không, mày có biết con đường này khó đi tới mức nào không?”

“Con không biết.”

“Mày!”

“Con không biết con đường này khó đi tới mức nào, người ngoài nhìn con như thế nào, con căn bản không quan tâm, cho dù sau này con có quan tâm, con ở bên ngoài gập ghềnh trắc trở bị người ta khạc nhổ tới tổn thương thế nhưng con còn có bố mẹ chống đỡ cho con cơ mà, người khác thì có là gì chứ? Người thân nhất của con có thể chắn gió che mưa cho con, con căn bản không cần phải để ý tới ánh mắt của người ngoài.”

“Tao làm sao có thể che gió mưa cho mày cả đời được!”

“Sau này con cũng sẽ có thể trở thành người lớn, một mình chống đỡ cả một phương! Con bây giờ chưa thể tự gánh vác được, nhưng con cũng không hề xem thường sự quan tâm của bố mẹ!”

“Ai con mẹ nó dạy mày nói những lời như thế với tao?!”

“Đây là lời tự tận đáy lòng con.”

“Mày đừng hòng lừa tao vào bẫy! Chuyện này tao không đồng ý được!”

“Bố, điều bố tiếc nuối nhất bây giờ là gì.”

Khương Chấn Quốc thở hổn hển, trừng mắt nhìn cậu, Khương Nghệ đứng lên liếc nhìn Lưu Khiết Sương rồi quay đầu nói với Khương Chấn Quốc: “Con cũng đã mười bảy tuổi rồi, ông ngoại cũng vẫn không chấp nhận quan hệ của bố mẹ, bố, con thực ra có thể không nói ra, con cũng có thể lừa hai người cả đời, sau này thậm chí con còn có thể tìm một người phụ nữ giả vờ kết hôn, con có thể giả vờ cả đời rằng con rất hạnh phúc, nhưng cả cuộc đời dài dằng dặc như thế, sau này, con sẽ đều chỉ nở nụ cười giả dối với hai người mà thôi, con sẽ phải cảm nhận nỗi đau đớn, con không thể thẳng thắn là chính bản thân mình trước mặt bố mẹ mình, không thể quang minh chính đại yêu người mình yêu, không được bố mẹ chúc phúc, có phải là quá đáng thương rồi hay không? Nếu như bố mẹ, người hiểu con nhất cũng không thể tiếp thu được tính hướng và tình cảm của con, vậy thì sẽ không có ai có thể chấp nhận được.”

“Bố mẹ cứ bình tĩnh lại đi đã, con ra quán ngủ tạm một đêm.” Nói xong liền kéo cửa đi ra ngoài.

Khương Nghệ đi ra tới cổng tiểu khu mới phát hiện mình không hề mang theo gì cả, cậu dựa lên tường ngửa đầu nhìn đèn đường, cảm thấy mắt đau nhức, từ nhỏ tới lớn, bố mẹ đối với cậu đều là muốn gì được nấy, tuyệt đối không hề hạn chế sự tự do của cậu, chỉ cần chuyện làm ra không khác người thì sẽ không bị giáo huấn, Vương Thiếu Dương không ít lần hâm mộ cậu, bố mẹ tình cảm tốt, gia đình cũng khá giả, thế nhưng hôm nay cậu lại vì chính vấn đề của mình, moi chuyện tiếc nuối nhất trong lòng bố mẹ ra làm đòn bẩy, họng cậu cảm thấy hơi nghèn nghẹn, cảm thấy mình thực sự đã làm quá phận mất rồi, nhưng bây giờ không nói, họ sẽ không thể tiếp thu được, giờ chỉ có thể đợi Khương Chấn Quốc hết giận rồi mới về xin lỗi được, cậu muốn nhắn tin cho Tần Tống thông báo mình come out với bố mẹ rồi, nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình không mang theo thứ gì cả, cậu tiếp tục nhìn đèn đường ngẩn người, nghĩ có lẽ đêm nay phải đứng trên đường cả đêm rồi, đứng gần hai tiếng, chân đã bắt đầu hơi tê, cậu muốn đổi tư thế hoạt động một chút, dưới chân xuất hiện một bóng người, cậu cảnh giác quay đầu vừa định phòng bị, lại cảm giác nước mắt mình giữ cả nửa ngày đã trực tiếp trào ra, Tần Tống đi nhanh tới ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu, Khương Nghệ liều mạng khóc thất thanh nửa ngày mới hỏi: “Anh không phải là đã ra nước ngoài rồi sao?”

“Đang đi trên đường lại nhảy xuống bắt xe về.”

“Em với bố em cãi nhau.”

“Ừm.”

“Ông ấy không đồng ý.”

“Không sao đâu, chờ ông ấy nguôi giận rồi, anh sẽ đi cầu xin ông.”

“Bố em từng đi lính.”

“Không sao, anh da dày thịt béo.”

“Em không có nhà để về.”

“Anh đưa em về nhà anh.”

“Chân em tê rồi…”

“Anh cõng em.”

Khương Nghệ nằm nhoài lên lưng Tần Tống, lòng vừa chua xót vừa vui vẻ, cậu bị tâm lý mâu thuẫn này của mình làm cho thở dài, Tần Tống vừa mới muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, Khương Nghệ nằm trên lưng anh thò tay móc điện thoại trong túi ra, phát hiện là số điện thoại của mình, cậu do dự một chút liền bấm nghe, giọng nói của người đối diện chính là giọng của Khương Chấn Quốc: “Tôi là bố của Khương Nghệ! Con trai tôi có đi tìm cậu không!”

Khương Nghệ vội vàng kề sát điện thoại vào bên tai Tần Tống, Tần Tống lễ phép nói: “Cháu chào chú, Khương Nghệ đi cùng với cháu, chú đừng lo.”

Khương Chấn Quốc bên kia rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không định bình tĩnh nói chuyện với Tần Tống, chỉ có thể dữ dằn tiếp tục rống: “Nhanh tìm một nơi cho nó nghỉ! Cậu nếu dám bắt nạt con trai tôi, tôi lột da cậu!” Nói xong trực tiếp cúp máy, Khương Nghệ nằm úp sấp sau lưng, khóe mắt lại có chút ẩm ướt: “Bố em nói thật đấy.”

“Hả?”

“Trước đây bố em học làm bếp, biết giết heo, có thể lột da thật đấy.”

Tần Tống cong môi, giọng nói ôn nhu mang ý cười: “Hai ta bây giờ là Trư Bát Giới cõng vợ?”

“Vậy Trư Bát Giới bản này cũng đẹp trai quá rồi.”

“Đẹp trai nhất.”

“Báo nhỏ là ai vậy.”

“Em đó.”

“Tại sao lại gọi em là báo nhỏ.”

“Bởi em chạy vừa nhanh vừa đẹp.”

“Hì hì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui