Bút Chì ra sức gật đầu, giọt nước mắt từ đôi mắt vốn khô héo lăn dài trên má: “Không...Tại em đã sai.
Em thực sự rất ngu ngốc.
Rõ ràng đã nói muốn quên đi, nhưng… Thành thật xin lỗi, Cục Tẩy.
Xin lỗi anh.”Cục Tẩy một tay ôm Bút Chì, một tay khác đang cố kiềm chế động tác ở lỗ nhỏ của cô.
Gần đó, có tiếng Bút Lông gầm nhẹ và tiếng Hồ Dán rên rỉ.
Anh cố gắng làm động tác nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận châm lửa, rồi lại chậm rãi xoa dịu.
Cậu nhỏ vừa mới gọt xong căng cứng vô cùng khó chịu, nhưng anh cắn răng đưa bả vai mình đến gần miêng Bút Chì, để cô cắn khi không nhịn nổi tiếng kêu.
Có điều anh đã xem nhẹ cậu nhỏ vừa mới gọt của bản thân, cho tới khi Bút Chì bật ra tiếng nỉ non yếu ớt, thân bút động thêm vài lần nữa, ngón tay anh cũng dính than chì của Bút Chì, Cục Tẩy mới rút ngón tay ra, thở nhẹ một hơi rồi dịu dàng ôm lấy Bút Chì.“Đừng khóc, cô gái ngốc nghếch.
Có anh ở đây rồi.”Cho đến khi tỉnh táo lại, Bút Chì cũng không hiểu mình vừa trải qua chuyện gì.
Cô chỉ nhớ mình cảm thấy không khỏe, căng chặt, như có dòng điện chạy qua cơ thể, rồi lại cảm thấy như có một cơ khoái cảm dâng lên như thủy triều.Tuy Bút Chì không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi Cục Tẩy cau mày đau lòng cõng cô đến bệnh viện, gối đầu lên lưng anh, cô cảm thấy thực sự rất an toàn.
Cảm giác đó giống như khi cô vẫn còn là một thân cây, an tâm vươn mình giữa rừng rừng rậm đón ánh nắng mặt trời ấm áp và những làn gió dịu dàng.Đến trước cửa bệnh viện, Cục Tẩy đứng lại.
Một cô gái không tim không phổi như Bút Chì cũng cảm giác được khí lạnh tỏa ra từ người anh.
Cô rướn người, nhìn ra đằng trước, thấy chị cô ngồi trên mặt đất, xung quanh có một ít vụn than chì, trong khi đó, Bút Bi đang mở cửa chiếc xe đồ chơi đắt tiền đỗ trước cửa bệnh viện, ôm lấy một bút khác đi qua trước mặt chị cô.Hai mắt chị đỏ bừng, quật cường cắn môi, gương mặt Bút Bi ngả ngớn, cười nhếch mép đầy khinh miệt và khiêu khích.Bùt Chì trượt từ trên lưng Cục Tẩy xuống, ngơ ngẩn nhìn dóng báng đi xa dần của Bút Bi, thấy anh ta đang cười cùng bút kia.
Dù là vóc dáng hay diện mạo, hai kẻ đó đều rất xứng đôi.“Bút nữ khi nãy cũng bị anh chơi qua rồi?”.“Vậy thì sao, em ghen à?”“Em ghen làm gì.
Ai chẳng biêt anh đã có vị hôn thê.
Vậy nên em cũng chỉ cùng anh yêu đương chơi thôi”.Bút Bi hơi nghiêng đầu, có vẻ đang lơ đãng quan sát người đi đường, khóe miệng anh ta khẽ nhếch.
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa.“Này.” Cục Tẩy dùng lực rất mạnh nắm lấy tay Bút Chì, nhưng giọng nói kiềm chế như sợ dọa đến cô.
“Đừng nhìn hắn ta nữa.
Không cần quan tâm gã bút xấu xa đó… Chị em, chị em còn đang ngã ở đằng kia kìa.”“…Chị.” Bút Chì như người trong mộng được đánh thức, tránh tay Cục Tẩy, lảo đảo chạy về phía Bút Chì Bấm.
“Chị, chị bị làm sao vậy?”Bút Chì Bấm mỉm cười nhìn Bút Chì đang chạy tới, hai mắt đỏ hoe, gọi cô với sự vui mừng, như chị gái chờ đứa em gái bướng bỉnh của mình quay về: “Em đã về rồi.” Nói xong ngón tay chị chỉ xuống mặt đất: “Em nhìn xem, chị đã mua cho em loại than chì em yêu thích nhất… Chị đã thử một chút, hương vị rất được đó.”Bút Chì giật mình nhìn Bút Chì Bấm: “Chị… chị đang khóc.”“Chị khóc à?” Bút Chì Bấm đưa tay lau mắt, quả nhiên thấy ướt nước.
Chị không quan tâm, vừa cười vừa đứng lên, “Em gái ngốc, chị có khóc đâu.”Ở cửa bệnh viện Bút đến Bút đi, nước mắt Bút Chì Bấm tuôn như mưa dọc theo thân bút.“Thật mà, chị không khóc.”“Là do than chì… Vì than chì khó ăn quá.”“Khó ăn làm… chị rơi nước mắt.”.