Bút Chì và Cục Tẩy đứng trước hộp bút.
Cô nhìn anh cau chặt chân mày mà cảm thấy khó chịu.“Cục Tẩy, anh về đi… chờ tâm tình chị tốt hơn, em lại đến tìm anh.”Cục Tẩy nhìn cô thật lâu, nét mặt thâm trầm của anh cực kì phức tạp và kì quặc.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc mới không nhịn được, đè nén giọng nói hỏi cô: “Cô gái ngốc nghếch, em phải hứa sẽ đến tìm anh đấy?”Bút Chì gật đầu thật mạnh: “Em nhất định sẽ đến, dù sao anh cũng là…” Nói đến đây, cô nhút nhát không chịu nói tiếp nữa.Cục Tẩy đột nhiên nắm lấy tay cô, bao lấy trong bàn tay mình: “Nói tiếp đi, đối với em anh là gì?”“A?” Bút Chì ngay lập tức đỏ mặt, “Em không biết nên hình dung như thế nào.
Anh là…là…”Cục Tẩy kiềm chế bản thân không làm cô đau: “… Là gì? Em mau nói đi.
Anh nhất định phải nghe em nói xong.” Giọng anh vô cùng vội vàng, Bút Chì chỉ biết cắn môi.“Anh là… là người đàn ông của em!”Trong nháy mắt, gương mặt Cục Tẩy thả lỏng xuống, giống như là vui sướng.
Nét mặt đó làm Bút Chì cảm thấy rất thoải mái, làm cô cứ nhìn ngây ngốc.“Ai nha, xấu hổ quá đi thôi.
Anh mau về đi!”Nói xong Bút Chì liền đẩy Cục Tẩy đi.
Cục Tẩy bị đẩy đi lại không giở giọng mắng cô như lần trước, vì chính anh cũng mơ màng bởi câu nói của cô.“Ngu ngốc, đừng đẩy nữa… anh đi ngay bây giờ.”Cục Tẩy lại nhìn xung quanh, thấy có một cái bục hơi cao chút.
Anh kéo cô qua đó, leo lên rồi mới nhón chân hôn cô.“Cô gái ngốc nghếch, đừng có quên chính lời em nói, anh là người đàn ông duy nhất của em.”“Em biết rồi.
Anh mau đi nhanh lên…”Cho đến khi Cục Tẩy lưu luyến từng bước đi mất, Bút Chì thất thần chỉnh lại vỏ bút.
Nhưng sau khi quay lại hộp bút, thấy Bút Chì Bấm đang lặng lẽ ngồi thu mình trong một góc, Bút Chì bỗng cảm thấy mất đi sự ấm áp.Bút Chì Bấm nhìn cô: “Em đều biết hết..
Có đúng không?”Bút Chì nhìn xuống nói: “…Đúng.
Hôm đó, em đã nhìn thấy.”Bút Chì Bấm khẽ cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Bút Chì.
Bút Chì đi qua chỗ chị rồi ngồi xuống, Bút Chì Bấm xoa đầu Bút Chì hỏi: “Em có trách chị không?”Bút Chì lắc đầu: “Em không trách chị, nhưng em cũng không muốn chị và Bút Bi ở bên nhau.”Bút Chì Bấm khựng lại: “Chị biết.
Bởi vì anh ấy là người em thích, chị chưa từng có ý định…”“Không phải thế!” Thấy chị hiểu nhầm ý mình, Bút Chì dùng sức lắc đầu, “Em và Cục Tẩy đã ở bên nhau.
Em không hy vọng chị ở bên Bút Bi là vì, vì…”“Vì anh ấy có vị hôn thê?”“..Chị… Chị biết sao?”Bút Chì Bấm nhấp môi cười khổ: “Chị biết, cái gì chị cũng biết.
Bởi vì chị biết anh ấy có vị hôn thê nên mới không muốn anh nhúng chàm em.
Vì vậy mới ngu xuẩn làm giao dịch với anh ấy.
Nhưng bây giờ, biết thì sao chứ…”Bút Chì hơi hé miệng nhìn Bút Chì Bấm.Bút Chì Bấm đưa một tấm thiệp mời cho Bút Chì.“Em nhìn đi, đây là thiệp mời anh ấy đưa cho chị.
Tối mai là tiệc đính hôn của anh và vị hôn thê.
Anh ấy yêu cầu chị đi.
Nếu không đi…anh ấy sẽ phá hủy nhà của chúng ta, phá hủy hộp bút này.’“..Tại sao anh ta làm vậy…”“Chị không biết.” Bút Chi Bấm lắc đầu.
“Chị xưa nay vẫn không biết trong lòng anh ấy nghĩ gì.
Rõ ràng mấy hôm trước còn dẹp hết công việc sang bên giúp chị tìm em khắp nơi, nhưng vừa rồi thấy anh họ cầm tay chị, anh ấy cười lạnh lùng nói chị là bút nữ dơ bẩn…”Bút Chì nắm chặt ngón tay: “Anh ta dựa vào đâu nói chị như vậy!”“Anh ấy nói anh ấy nhất định có bệnh nên mới tốn bao nhiêu thời gian bên người chị như vậy.”Bút Chì vội nhìn chằm chằm Bút Chì Bấm: “Tại sao chị không giải thích, chị? Nói với anh ta đó là anh họ mà thôi…”“Giải thích?” Bút Chì Bấm như nghe được chuyện gì nực cười lắm, trên môi cười bi thương, “Anh ấy đã nghĩ về chị như vậy, chị còn cần giải thích cái gì?”.