Khi Bút Chì tỉnh lại trong hộp bút, Bút Máy không ở bên cạnh cô.Bút Chì hơi hoảng sợ, hoang mang nhìn bốn phía lạ lẫm xung quanh, nhỏ giọng gọi hai tiếng Bút Máy"Cô tìm Chị Bút Máy à? Chị Bút Máy giờ này đang trên giường tôi rồi.”Bút Dạ Dầu thong thả leo từ kệ hàng phía dưới lên, từ từ đổ mực nước trong bình ra nắp rồi nhàn nhã đi đến.Thấy Bút Chì sợ hãi nhìn cậu, đôi mắt to như viên bi ve, chuẩn bị liều mình quyết một trận sống mái với mình, Bút Dạ Dầu ung dung bổ sung: “Tối qua, cô ấy không biết ăn nhầm cái gì mà nửa đêm bò lên giường tôi, kết quả là không cẩn thận trượt chân, đầu đập xuống đất bất tỉnh.
Tôi tiện tay bế cô ấy lên giường, nếu không yên tâm thì cô qua xem đi.”Trên người Bút Dạ Dầu toát ra một phong thái bình thản, ung dung không hợp với tuổi thực của cậu, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác tin tưởng.
Bút Chì thở phào nhẹ nhõm, ấp a ấp úng tự cấu cán bút nói “Cậu đưa tôi đến xem thế nào.
Không nhìn thấy chị ấy, tôi không thể tin cậu được…”Bút Dạ Dầu đưa Bút Chì vào trong hộp bút của mình, quả thật nhìn thấy Bút Máy đang nằm trên giường Bút Dạ Dầu, ở nắp đậy còn có một vết lõm nhỏ, vừa thấy thương lại vừa thấy buồn cười.Bút Chì đưa tay sờ trán Bút Máy, kết quả là bị Bút Máy đang trong mộng đẹp đánh một cái rồi gạt ra.Bút Máy bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ khốn khiếp, đừng nghĩ đến việc sờ vào người chị.
Chị đây không phải loại bút tùy tiện…”Bút Chì liếc nhìn Bút Dạ Dầu, thấy cậu dùng ngón tay che miệng, khóe miệng cong cong mỉm cười.Bút Dạ Dầu nói với Bút Chì: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là loại bút xấu xa tùy tiện sàm sỡ bút khác đâu.
Chỉ là Chị Bút Máy là người hay nảy sinh ảo tưởng về tình yêu mà thôi”Bút Chì trợn tròn mắt, bàng hoàng tỉnh ngộ: "(⊙_⊙) ồ, tôi biết rồi ..."Khi Bút Máy từ trong mơ tỉnh lại thì đã thấy Bút Dạ Dầu cùng Bút Chì khoanh tay trước ngực đang ngồi quan sát cô, động tác giống hệt như hai anh em sinh đôi.Bút Máy mở to mắt, sợ hãi nhìn Bút Dạ Dầu."Đồ khốn khiếp! Cậu!!!"Trí nhớ về tối qua dần dần được tái hiện lại.Tối qua, cô mò đến giường cậu, gọi cậu lâu ơi là lâu nhưng không thấy nhúc nhích, thế là cô dứt khoát đưa tay lần mò trên giường, rốt cuộc cô sờ thấy cái gì đấy cưng cứng nhô lên."Đây là cái quái gì vậy, tên nhóc, đi ngủ còn mang theo đồ kỳ quái..."Bút Máy bóp nhẹ mấy cái, bỗng nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng, mang ý vị thỏa mãn truyền cất lên trong bóng tối.
Cô vội vàng nhận ra là mình vừa mới sờ đến vật tội lỗi của đàn ông, Bút Máy hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy đi, không nghĩ tới vừa chạy đã bị Bút Dạ Dầu kéo tay lại, đẩy ngã xuống giường.Bút Dạ Dầu chống hai tay lên giường, dùng khuỷu tay vây Bút Máy ở giữa, trong bóng tối giọng cậu không còn được bình tĩnh ung dung như ban ngày, mà thay vào đó là đầy vẻ khiêu khích."Chị Bút Máy, tôi nhịn cũng đủ lâu rồi.
Mặc dù tôi không phải là loại người xấu xa chuyên đi sàm sỡ bút khác, nhưng không có người đàn ông nào được cô gái mình thích sờ nơi nhạy cảm mà còn có thể giữ được tỉnh táo.
Chị tự tìm đến đây thì cũng đừng trách tôi."Bút Máy muốn hét lên, nhưng Bút Dạ Dầu đã chặn kín môi mình.
Cậu giống như một lữ hành gia lâu năm lang thang trong sa mạc, đói khát tìm đến môi cô, hôn đến mức đầu óc cô điên đảo, không biết hôn được bao lâu, bỗng nhiên Bút Máy bật khóc."Hức...!Đồ khốn, không được ..."Bút Dạ Dầu dừng lại, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở dốc gấp gáp của cậu.
Sau một hồi im lặng, Bút Dạ Dầu mới thở dài một tiếng, bất chấp Bút Máy giãy giụa, giữ chặt hai tay cô qua đỉnh đầu."Xin lỗi, Chị Bút Máy.
Mực của tôi đang căng lắm rồi, tôi không ép chị, nhưng chị có thể giúp tôi giải phóng được không, nếu không tôi sẽ thành tàn phế mất."Nói xong, Bút Dạ Dầu đã tháo nắp bút của cô, đặt ngòi bút của mình giữa ngòi bút của cô."A ...!Xin lỗi, xin chị giúp tôi xuất mực..."Đồ khốn này ...!ngòi bút của cậu ta lớn quá...Bút Máy vốn muốn giãy giụa, nhưng giọng khẩn khoản cầu xin cô của Bút Dạ Dầu vô cùng gợi cảm.
Cô ho một tiếng, lầu bầu rồi nói “Tên khốn nóng nảy”, vừa dứt lời liền bị Bút Dạ Dầu ra sức ép ngòi bút cô hút mực dầu vào."Khụ!! Nhẹ một chút, cái tên này!""Xin lỗi ...!Nhưng, thật thoải mái ...!Chị Bút Máy.
Anh yêu em ...!Chị Bút Máy, Anh rất yêu em."Bút Dạ Dầu vừa sờ đường cong đẹp đẽ trên thân Bút Máy, vừa làm cho ngòi Bút Máy hút mực dầu của mình, vừa thở dốc, vừa không ngừng nói những câu khiến mặt đỏ, tim đập.Bút Máy cảm thấy mặt mình đỏ hết cả rồi, nhưng ngòi bút không kiềm chế được hút mạnh vào, Bút Dạ Dầu gầm nhẹ rồi mãnh liệt phun mực ra.Một lát sau, ngòi bút kim loại tách rời đầu bút đen lớn, phía trên còn dính chút mực dầu đen, nhìn vừa có vẻ cấm dục lại vừa có vẻ “bẩn thỉu”.
Bút Máy nghe tiếng thở dốc gấp gáp của tên nhóc ấy, vội ho vài tiếng, trong cơ thể cô có dòng mực dầu chảy, nhắc cô chuyện vừa mới xảy ra.Bút Máy cắn chặt răng, mặt đỏ bừng, uể oải nhắm mắt lại: "Ngày mai tìm cậu tính sổ ...!Đồ khốn…”Thật phiền toái, cho dù nhắm mắt lại thì trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi mực…Đều là mùi thuộc về tên nhóc kia..