Câu Chuyện Về Đại Lê

Ngày thứ hai đi gặp Đại Lê, cô thấy anh liền hỏi: “Ngày hôm qua sao anh lại đến xem diễn.”
Tiêu Hữu Thành khởi động xe, dáng vẻ thờ ơ, “Triệu Thiên Cần đã mời vài lần, bất quá anh phải đi.”
“Anh cảm thấy Hoà tiểu thư kia như thế nào?”
Tiêu Hữu Thành vẫn chưa nghĩ đến cô sẽ hỏi cái này, trong lòng đột nhiên có chút hoảng sợ, cũng không để ý giọng điệu và vẻ mặt của cô, hầu như chưa suy nghĩ, liền vội vàng nói ra: “Thường thôi.”
Trong xe chợt yên tĩnh, dừng lại vài giây anh mới phát hiện điều khác thường, quay đầu nhìn Đại Lê, cảm thấy sắc mặt của cô có chút bất thường, “Làm sao vậy?”
Cô vẫn chưa quay đầu, chỉ liếc anh một cái, sau đó mắt liền nhìn về phía trước, trái tim anh đập thình thịch, trong lòng ẩn giấu một điều bí mật, giọng nói sắc bén trong trẻo, hiện ra vẻ thẳng thắng thành khẩn, không che giấu chỗ nào.
Khó khăn lắm mới chạy xe đến nhà hàng, xuống xe, cô đi phía sau anh, đột nhiên “A” một tiếng, thực ra, thần kinh anh sớm đã căng thẳng, nếu không phải nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc giữ được vẻ mặt bình tĩnh “vững vàng như núi Thái Sơn”, chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra manh mối.
“Thời tiết đã vào thu, tại sao quần áo anh vẫn còn ướt đẫm mồ hôi?”
Anh chỉ cười không trả lời, may mà cô cũng không truy cứu tới cùng.
Buổi chiều Tiêu Hữu Thành cùng Đại Lê trò chuyện qua điện thoại, cuối cùng cô đột nhiên nói: “Mỗi ngày thứ ba và mười sáu hàng tháng, mẹ em đều đến Tàng Xuân Viên xem Hoà tiểu thư biểu diễn, hai ngày nữa là lúc bến tàu kiểm tra kho hàng, em không thể bỏ đi, anh hãy đi cùng mẹ em.”
“Anh không thích xem diễn.”
“Thái độ của mẹ em đối với anh, chắc anh cũng biết, một cơ hội như vậy, anh tự lo liệu đi.”
Tắt điện thoại, Tiêu Hữu Thành dựa vào nửa đầu giường, vẫn ngồi trong đêm khuya, đem tình huống ban ngày tỉ mỉ hồi tưởng nhiều lần. Bản thân còn chưa để ý rõ ràng đến cảm xúc đó, làm sao cô có thể nhìn thấu? Anh tự cười mình, cảm thấy trái tim mình quá nhỏ bé, anh không cho phép bất cứ nguy cơ nào có thể làm mất đi cô, cho dù là do chính anh tạo thành, phải tiêu diệt trước khi nó hình thành.
Nửa tháng nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, lại đến ngày Hoà tiểu thư lên sân khấu. Tiêu Hữu Thành lần này không mang theo người hầu, một mình đến Tàng Xuân Viên, ngay cả quân phục cũng thay bằng một chiếc áo sơmi đen bình thường, anh nhìn ra Thường Phi không hề thích thân phận thiếu soái của anh.
Tàng Xuân Viên là sản nghiệp dưới danh nghĩa của bang Hải Thiên, mỗi khi đến ngày ba và mười sáu hàng tháng sẽ đặc biệt giữ lại ghế lô cho Thường Phi. Bởi vì Đại Lê đã dặn dò từ trước, khi Tiêu Hữu Thành vừa mới vào rạp hát đã có người dẫn anh đến ghế lô của Thường Phi.
Thường Phi tới trễ, trông thấy Tiêu Hữu Thành hiển nhiên rất bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu được. Tiêu Hữu Thành ân cần như vậy, Thường Phi không để mặt lạnh nhạt nữa, thái độ đối với anh cũng dần dần ôn hoà hơn.
Khi Hoà tiểu thư lên sân khấu, không khí cũng náo động như lần trước, lần này Tiêu Hữu Thành có sự đề phòng, ánh mắt nhìn thân ảnh trên sân khấu nhưng ép phải lấy ra khỏi tâm tư của mình, vừa nhìn vừa vùi lấp vào bên trong…
Hôm nay Hoà tiểu thư đóng vai đào võ, giáp trụ to lớn, mũ giáp kiên định, trang phục diễn nặng nề như vậy, rõ ràng là đang cất giấu một thân hình mảnh mai.
Tiêu Hữu Thành đột nhiên mở miệng: “Bác gái, vị Hoà tiểu thư này có phải có quan hệ sâu xa với quý phủ không?”
Thường Phi vốn đang chuyên tâm xem diễn, vừa nghe anh nói như thế, cúi mặt xuống rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, “Thiếu soái tại sao lại nói như vậy?”
“Cháu cảm thấy… vị Hoà tiểu thư này… và Lê Lê có vài phần giống nhau.”
Thường Phi vô thức nắm lấy miếng vải sườn xám bằng gấm trên đầu gối, “Thiếu soái nói đùa, trên mặt hoá trang đậm như vậy, cho dù người có đứng trước mặt, cũng không thể nhìn ra diện mạo.”
“Thật không phải là diện mạo,” Tiêu Hữu Thành nhíu mày, suy nghĩ về hình dáng mơ hồ, “Cháu không chắc chắn… chỉ là… cảm thấy…”
Trên sân khấu lúc này, Hoà tiểu thư đang diễn với một cây hoa thương (giống cây giáo nhưng ngắn hơn) xinh xắn, khán giả dưới sân khấu đang ột tràng pháo tay rộn ràng, Thường Phi cũng vỗ tay theo, lời nói nửa chừng kia của Tiêu Hữu Thành cứ như vậy mà bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay.
Ngày hôm sau, Đại Lê không đề cập qua chuyện Hoà tiểu thư nữa, Tiêu Hữu Thành tự nhiên cũng không chủ động mở lời. Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, vẫn là giấc mơ đó, lần này tới lần khác lại hoá thành hình dáng của Đại Lê, khiến cho anh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ngày hôm đó cùng Thường Phi xem diễn, trên sân khấu hát xong hai câu thì lầu dưới đột nhiên ồn ào đứng lên, lý do là có bảy tám người của bắc quân đi vào chiếm vị trí của người khác, không ai muốn rước lấy hoạ từ quân lính, nên chỉ một hồi liền nhường chỗ. Trên sân khấu còn ca hát, Tiêu Hữu Thành không thể xuống chỉnh họ vào lúc này, vẻ mặt xấu hổ, “Bác gái, Hữu Thành dạy quân không nghiêm, làm cho người phải chê cười.”
Thường Phi mỉm cười nhẹ, tiếp tục xem diễn. Tiêu Hữu Thành lạnh nhạt nhìn mấy người ở dưới lầu kia, dẫn đầu là Tiền Văn Dũng, ỷ vào cha có chút địa vị trong quân đội, hành vi suồng sã.
Hoà tiểu thư chưa hát xong, Tiền Văn Dũng lại dẫn người rời đi trước, chuyện này khiến anh tức giận, trong lòng bắt đầu tính toán là nên giáng hắn xuống mấy cấp.
Tan cuộc, Tiêu Hữu Thành tiễn Thường Phi vào trong xe, rồi mới mở cửa xe mình, chuẩn bị chạy về phủ đô đốc, đột nhiên bị một chiếc xe chặn lại, thấy Thường Phi vội vàng đi tới, “Thiếu soái, có chuyện xin ngài giúp đỡ.”
Chạy vào Tàng Xuân Viên lần nữa, đi theo Thường Phi đến hậu đài, quả nhiên thấy Tiền Văn Dũng dẫn người đứng ở đó, trong miệng phun ra lời nói ô uế, “Chỉ là một con hát hạ lưu, giả bộ thanh cao cái rắm! Lão tử không tin, hôm nay không làm gì được ngươi.”
Một tràng gào thét hỗn độn, tựa hồ như mâu thuẫn từ hai phía, Tiêu Hữu Thành trầm giọng quát lên: “Dừng tay!”
Mọi người bị một tiếng quát này làm kinh sợ, đều nhìn qua, mấy người bắc quân thấy Tiêu Hữu Thành, như là cải trắng ở trong sương giá, nhất thời khô héo, ngay cả Tiền Văn Dũng cũng bắt đầu lo sợ, hắn lần này tự ý vào thành, sợ nhất là gặp phải thiếu soái, mà còn để cho thiếu soái thấy mình xung đột với người khác, hắn biết tính tình của thiếu soái, nhất định không nên gây rối, cha hắn để hắn làm thủ hạ của thiếu soái là muốn rèn luyện ý chí của hắn.
Tiền Văn Dũng nhanh chóng tiếp cận anh, “Thiếu soái, ngài cũng ở đây.”
Tiêu Hữu Thành ngay cả mắt cũng không thèm liếc tới hắn, “Không biết là lệnh của thiếu tá nào, mà không ở ngoài thành đóng giữ, lại chạy đến đây giải trí?” Cách đó không xa, Hoà tiểu thư đang ngồi tại bàn trang điểm, hiển nhiên chưa tẩy đi lớp hoá trang, vẫn mặc trang phục diễn nặng nề, cúi đầu… cô ấy… ăn diện?!..... Tiêu Hữu Thành chỉ thấy lồng ngực đang run rẩy…
Tiền Văn Dũng nghe ra sự tức giận trong lời nói của Tiêu Hữu Thành, nên không dám nói tiếp, im lặng cúi đầu đứng bên cạnh, trong lòng than khổ, thiếu soái nhiều lần nhắc nhở không được quấy nhiễu người dân, lần này nhất định sẽ không tha cho hắn. Đợi một hồi lâu, một tay đã ướt đẫm mồ hôi, rốt cục nghe thấy Tiêu Hữu Thành mở miệng: “Trước tiên xin lỗi Hoà tiểu thư, rồi dẫn người của anh trở về.”
Tiền Văn Dũng mặc dù có trăm ngàn bất đắc dĩ, nhưng buộc lòng phải đến xin lỗi, ngược lại Hoà tiểu thư tiếp tục đánh phấn lên mặt, hoàn toàn không để ý đến Tiền Văn Dũng. Tiêu Hữu Thành vẫn chưa nghĩ đến, Hoà tiểu thư lúc ở trên sân khấu và phía sau sân khấu dường như là hai người khác nhau, bình tĩnh như vậy, lạnh nhạt như vậy… Tranh chấp này, rõ ràng là bởi vì cô mà ra, nhưng cô lại không quan tâm; rõ ràng ngồi ở đó, nhưng lại giống như xa cách ngàn vạn dặm. Thế mà không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô, chỉ có khí chất này là giống với Hoà tiểu thư lúc ở trên sân khấu.
Sau khi Tiền Văn Dũng rời khỏi, Tiêu Hữu Thành lại một lần nữa vì bắc quân thất lễ mà xin lỗi, rất nhiều người vây quanh hậu đài, có ông chủ của Tàng Xuân Viên, cũng có một vài người đàn ông trẻ tuổi, khí thế cường tráng muốn vào giúp đỡ, thấy được tình hình này, biết anh là Tiêu thiếu soái, cũng không làm phiền nữa, khách khí đáp lại vài câu. Hoà tiểu thư từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, hoá trang xong rồi vào trong đổi trang phục. Khi cô đứng dậy, liếc qua gương một cái, khuôn mặt nhìn Tiêu Hữu Thành trong giây phút đó, ánh mắt họ tách rời, Tiêu Hữu Thành giật mình rồi bình tĩnh đứng tại chỗ… đôi mắt như vậy… tại sao có đôi mắt như vậy…
Nhìn thấy Hoà tiểu thư vào buồng trong, Thường Phi đi tới gửi lời cám ơn, trong lời nói mơ hồ lộ ra ý tứ muốn tiễn khách, Tiêu Hữu Thành tìm không ra lý do để ở lại, cho nên cùng Thường Phi ra ngoài, nhưng không thấy xe của Đại phủ, Thường Phi nói tài xế trong nhà có việc gấp nên trở về trước. Tiêu Hữu Thành đương nhiên không thể để Thường Phi tự mình kêu xe, kiên trì muốn đưa bà trở về, Thường Phi thấy vậy cũng không từ chối nữa.
Ra khỏi Đại phủ, anh chạy như bay đến bến tàu Đại Phúc, bến tàu trống rỗng, chỉ có mấy kho hàng, ánh sáng lờ mờ hiện ra. Anh dừng xe ở trước kho hàng, lập tức có vài người bao vây xung quanh, trong tay đều mang súng, hung dữ quát mắng, “Ở đâu tới?”
Bên cạnh xe Tiêu Hữu Thành, cách anh gần nhất là một tên mập lùn muốn lục soát người anh, nhưng lại bị anh trở tay đẩy ra, tên đó tức giận mắng, mấy khẩu súng đồng thời chĩa vào trán anh, nhưng Tiêu Hữu Thành chỉ ung dung cười, “Tôi muốn gặp Đại tiểu thư của các người.”
Khí thế của anh làm cho họ kinh sợ, mấy người đó yên lặng nhìn anh một hồi, không hỏi nhiều nữa, anh đẩy tên mập kia ra đi đến phía kho hàng, khẩu súng vẫn để trên đầu anh.
Kho hàng chỉ có một bóng đèn điện, ánh sáng phát ra cũng không mạnh lắm, nhưng từ chỗ tối nhìn qua thấy cửa lớn cách đó không xa, có mấy người dựa trên vách tường, đều mặc áo ghi lê tay ngắn, đầu đội mũ. Trong đó có một vị mặc áo và đội mũ khác màu với những người khác, dáng người nhỏ gầy, thoạt nhìn qua rất đặc biệt.
Tên mập lùn đi đến trước mặt người nọ, nói cái gì đó, đưa ngón tay chỉ ra ngoài, người nọ từ cánh tay hắn nhìn qua, bên ngoài tối như vậy, đương nhiên cái gì cũng không thấy, xoay qua dặn dò với người bên cạnh rồi theo tên kia ra kho hàng.
Người nọ dần dần đến gần, Tiêu Hữu Thành nhìn kho hàng một hồi, ánh mắt nhất thời chưa thích ứng với bóng tối, nghe thấy người nọ trầm giọng mở miệng: “Tất cả đi vào.”
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Hữu Thành có thể mơ hồ thấy hình dáng của cô, tức khắc quên mục đích của chuyến đi này, chỉ cảm thấy không vui, lặng lẽ lấy áo khoác từ ghế xe phía sau choàng lên người cô, dùng sức siết chặt làm cô hơi đau.
Đại Lê nhìn ra anh khó chịu, “Đã hơn nửa đêm sao lại chạy đến đây tức giận với em?”
Anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, “Bây giờ là mùa nào? Lại ăn mặc như vậy?”
Cô bật cười, “Mọi người đều mặc như vậy, em cũng không thể quá cầu kỳ.”
Tiêu Hữu Thành lại bực bội, hô hấp nặng nề hơn, “Em là một cô gái sao lại so sánh với đàn ông? Còn nữa, hơn nửa đêm mà ăn mặc như vậy cùng với đám đàn ông xen lẫn trong một chỗ.”
Cô hơi thay đổi sắc mặt, tuy rằng không thấy rõ nhưng anh biết sắc mặt cô thay đổi, giọng điệu cô cũng trở nên lạnh nhạt, “Anh tìm em làm gì?”
Anh lúc này mới nhớ tới mình đến đây làm gì, cô ở trước mắt, áo ghi lê quần dài, xinh đẹp gọn gàng, cùng với phong tình mê hoặc kia của Hoà tiểu thư, thật khác rất nhiều, nhưng đôi mắt kia, làm sao lại giống nhau như thế? Trong trẻo như vậy, thông suốt như vậy, thuần khiết như vậy.
Anh mở miệng nói, bỗng nhiên muốn gặp em.
Ngày 16 tháng 9, tám giờ tối, bên trong Tàng Xuân Viên là một cảnh náo nhiệt, ồn ào, trái lại ở cửa sau đặc biệt yên lặng, ngay cả người đi đường cũng xuất hiện rất ít. Thấp thoáng trong bóng đêm, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa, trên xe có một người đi xuống, quần áo màu đen, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ qua dáng người mảnh khảnh kia có thể phân biệt đó là một cô gái.
Cô gái từ phía sau đi thẳng vào hậu đài của Tàng Xuân Viên đến một phòng hoá trang độc lập, sớm đã có một sư phụ hoá trang ở đó, ông chủ Tàng Xuân Viên nghe thông báo cũng đi vào chào hỏi, “cô chủ Hoà, người đã tới.” Gọi một tiếng “cô chủ” này kỳ thật rất xứng đáng, bởi vì, cô mới là chủ nhân chân chính của rạp hát này.
Phòng hoá trang không xem là lớn lắm, một bàn trang điểm, một giá treo trang phục diễn, không gian còn lại đều bị hoa tươi bao phủ, mỗi lần Hoà tiểu thư lên sân khấu, lẵng hoa đưa tới quả thật nhiều đếm không xuể.
Hôm nay có chút khác biệt, toàn là hoa bách hợp mộc mạc, màu trắng tinh khiết, làm cho cả căn phòng làm sáng hơn rất nhiều so với ngày thường. Sư phụ hoá trang là một vị phu nhân trung niên bốn mươi tuổi, lúc trước Thường Phi còn ca hát cũng do bà hoá trang, bởi vậy có phần quen biết, cũng tuỳ ý nói chuyện, vui đùa nói: “Hôm nay tất cả chợ hoa ở Thượng Hải e rằng cũng không tìm thấy hoa bách hợp trắng”, Hoà tiểu thư cũng hiểu được sự đồng nhất kỳ lạ này, như là cùng một người tặng, tiện tay mở ra một tấm thiệp trên lẵng hoa, sắc mặt lập tức thay đổi, sư phụ hoá trang nhìn ra điều không bình thường nhưng không dám hỏi, len lén nhìn qua, chỉ thấy phần ghi tên, nét chữ rất cứng cáp – “Tiêu Hữu Thành”.
Đêm nay tâm tình của Hoà tiểu thư rõ ràng không được tốt, mỗi lần xuống thay trang phục, một chữ cũng không nói, mặc dù lúc trước cô hay trầm lặng, nhưng ít nhất cũng nói một vài câu.
Đợi cho đến khi buổi diễn kết thúc, Hoà tiểu thư đi về hậu đài, lại phát hiện mọi người đều trầm mặc, ông chủ rạp hát vội vàng chào đón, sắc mặt có phần bối rối, nhỏ giọng mở miệng: “Tiêu thiếu soái đang đợi người.”
Quả nhiên thấy anh ngồi ở chỗ kia, mỉm cười nhìn qua, sắc mặt Hoà tiểu thư lập tức u ám, để ý nhưng cũng không để ý, đi thẳng về phòng hoá trang, Tiêu Hữu Thành muốn theo vào, vài tên thanh niên cường tráng đi lên ngăn cản, nhưng phía sau anh là mấy người sĩ quan đang chặn những người kia lại, hôm nay anh dẫn người đến đây.
Hoà tiểu thư biết Tiêu Hữu Thành đi theo cô vào phòng hoá trang, nhẫn nhịn nỗi xung động muốn tát anh một cái, trong lòng không rõ có cảm xúc gì, vừa tức giận vừa đau buồn, chỉ trong phút chốc sững sờ, anh đã đến phía sau cô, khoảng cách gần như vậy, gần như muốn đem cả người đặt lên người cô, cô rốt cục không thể nhịn được nữa, nhanh chóng xoay người lại, giơ một bàn tay lên nhưng anh nhanh hơn nắm lấy cổ tay cô. Cô giãy dụa, nhưng sức lực không đánh lại, chỉ lấy đôi mắt lườm anh, sắc bén giống như muốn khoét lỗ trên mặt anh.
Tiêu Hữu Thành chớp mắt, cúi người xuống, khoảng cách với cô ngày càng gần hơn, khoá đôi mắt cô nhìn vào anh, nhẹ giọng mở miệng: “Chơi vui không?..... Lê.”
Ngay lập tức vẻ mặt cô đông cứng, yên lặng đối diện với anh, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng, “Chơi rất vui.”
Anh không thể tưởng tượng được cô còn có thể nổi giận, chau mày, “Người bị trêu đùa là anh, em tức giận gì chứ?”
“Em nói rồi, nếu anh có tâm tư khác, em lập tức rời xa anh.”
Lồng ngực anh phập phồng mãnh liệt, rất là giận, có chút kích động không rõ ràng, “Anh đã sớm nhận ra em.”
Cô hơi hất mặt lên, vẻ mặt lạnh lùng, “Em cũng sớm nhận ra, anh đã động lòng với ‘Hoà tiểu thư’.”
Đôi mắt đang chớp bỗng biến đổi, gần như trở thành một vết nứt khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, tay kia nắm cổ tay cô sức lực cũng gia tăng, cổ tay mảnh khảnh như vậy suýt nữa bị anh bẻ gẫy, nhưng không ai để ý tới. Bốn mắt nhìn nhau, đều chứa đựng lửa giận, đốt cháy hừng hực, không ai nhường ai.
Cuối cùng người bại trận là anh, đôi mắt rủ xuống, thu lại vẻ kiêu ngạo, mở miệng, âm thanh hơi khàn, từng chữ từng chữ một đều như cọ sát vào lòng cô, có chút đau, có chút tê dại, còn có một chút mãn nguyện.
Anh nói, Lê, anh thừa nhận, lúc anh chưa biết Hoà tiểu thư là em, anh đã động lòng… Nhưng ở thời điểm đó anh liền bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ cô ấy chính là em… Sự khác nhau của hai người cho anh cảm giác, giống như là… Lê, anh không biết em có tin vào duyên phận, tin tưởng số mệnh, tin tưởng tình cảm chân thật, là ông trời đã định trước hay không… Lúc trước anh không tin… Nhưng mà, Lê, mặc kệ diện mạo, dáng vẻ, hay thân phận của em như thế nào, chỉ cần là em… Anh nhất định có thể tìm được em, nhận ra em, sau đó, yêu thương em…
Trong căn phòng hoá trang nho nhỏ này, một góc nhỏ bé này, cực kỳ yên tĩnh.
Hiện tại cũng không thực sự yên tĩnh, bên cạnh là cửa sổ bằng kính, ngoài cửa sổ là một gốc cây chuối, gió thổi vù vù, cây lá bay theo, phát ra tiếng “Ba,” “Ba,” “Ba” trên cửa sổ; bên ngoài người của Hắc Ưng đường và người của bắc quân còn đang tranh chấp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng mắng mỏ tức giận; xa hơn nữa, rạp hát đã tan cuộc nhưng khán giả vẫn chưa đi hết, tiếng nói nhao nhao ồn ào, mơ hồ không rõ mà truyền vào trong.
Nhưng hai người lúc đó, vẫn yên lặng như vậy, tiếng gì cũng không nghe thấy. Sau khi anh nói xong những lời kia, trong đầu cô rối loạn, lời nói của anh rất hoang đường, nhưng từng chữ đều đi sâu trong lòng cô… Người ở trước mắt, là anh, vừa lại không phải anh… Cô đột nhiên sinh ra một loại hoảng hốt, bọn họ quen biết nhau, rồi yêu nhau, dường như đã thật lâu… Thật lâu rồi…
Suy nghĩ của Tiêu Hữu Thành cũng hỗn loạn, nói ra những lời đó, ký thật cũng không có chuẩn bị, anh thậm chí không biết bản thân vì sao lại nói như vậy, anh chỉ biết là tìm lâu như thế, khó khăn lắm mới tìm được cô, cho nên anh không thể buông tay.
“Em không tin cái gọi là ông trời đã định trước.” Một lúc lâu sau, là giọng nói của cô, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm, anh phải mất đi cô sao? Không! Không thể!
Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu nhìn Đại Lê, bất ngờ phát hiện, ánh mắt của cô gần như dịu dàng hơn.
“Nhưng mà, lý do của anh đã làm em cảm động, lần này sẽ không so đo với anh.”
Nhịp tim anh đập mạnh, kịch liệt đập trong lồng ngực, cô nói cái gì? Tiểu yêu tinh này thích tra tấn người ta! Cũng dám hù doạ anh! Phải cho cô biết sự lợi hại! Anh lập tức hôn cô, nhưng cô đưa tay ra ngăn lại, nụ hôn ướt sũng chỉ rơi vào lòng bàn tay cô.
“Em cũng không tha thứ cho anh.”
Tiêu Hữu Thành sửng sốt, nghe mấy câu nói của Đại Lê, lòng anh chợt cao chợt thấp, cảm xúc hoàn toàn bị cô tác động, nhấp nhô lên xuống, anh có phần buồn bực, “Lê! Đừng giỡn!”
“Em không nói đùa với anh.” Cô thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Hữu Thành, vẻ mặt dĩ nhiên, “Mặc kệ ra sao, anh chung quy đã từng ‘thay lòng đổi dạ’.” Nói xong hướng tới phía cửa, anh giữ chặt cô, “Em muốn như thế nào?”
Đại Lê muốn bỏ tay anh ra, lần này lại vung ra không được, “Chúng ta xa nhau vài ngày, tạm thời không cần gặp mặt.”
Cô trừng mắt liếc anh một cái, anh đành phải thả tay cô ra, đi theo phía sau, “ ‘Vài ngày’ là mấy ngày? Dù sao cũng phải có thời hạn chứ?”
Đại Lê mở cửa trước, rồi quay đầu lại, trong mắt rõ ràng lộ ra ý cười, “Chờ em nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ đi tìm anh.” Sau đó kéo cửa ra, làm một tư thế tiễn khách, “Em phải thay đồ.”
Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại, mấy chục ánh mắt cùng nhau nhìn qua, Tiêu Hữu Thành không muốn làm phiền nữa, chậm rãi đi ra ngoài, mới vừa bước ra khỏi phòng, phía sau cửa đóng lại một cách yên lặng. Anh bình tĩnh lại, giận không được, trách không được, vui cũng không được.
Cuối cùng, anh có chút bi ai phát hiện số phận đã định, cả đời này của anh, e rằng phải nghe theo người phụ nữ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui